Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 228: Phơi bày
“Vâng. Mẹ thấy sao? Con làm tốt không? Con bé đê tiện đó không đồng ý giúp chúng ta. Được thôi, thế thì cho thanh danh của cô ta nát bét. Hơn nữa, một khi công khai quan hệ này, cô ta phải chịu áp bức của dư luận, không thể không thừa nhận quan hệ với cha con, trở về kế thừa cổ phần chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Ngu ngốc! Sao con không nghĩ lỡ như nó đứng về phía Hoắc Tư Khiêm thì phải làm sao?”
“Vậy thì dễ làm rồi. Chúng ta tìm người lái xe đâm chết cô ta. Trước khi cô ta chết, tìm luật sư lấy dấu vân tay của cô ta chuyển cổ phần của cô ta cho chúng ta.” Hoắc Nghiên Nghiên sặc mùi rượu, thản nhiên nói.
“Ngu ngốc! Con ấy à, vẫn còn non nớt lắm, làm việc không suy nghĩ gì cả.” Thẩm Giai Ny vô cùng tức giận, nhưng lại không nỡ tát Hoắc Nghiên Nghiên.
Phòng bệnh VIP khu điều dưỡng phía Nam.
Thấy tin hot trên Weibo, Tô Ngự cười khẽ. Con gái riêng của nhà họ Hoắc? Thân phận này rất thú vị.
Thế nhưng, Tô Ngự cảm thấy Hoắc Miên không chỉ có mỗi bí mật này.
Lúc chuyện xảy ra, Hoắc Miên còn đang trực đêm trong bệnh viện.
Cho đến khi Linh Linh, Chí Tân, Hoàng Duyệt, y tá trưởng bệnh viện Số 1 gọi điện thoại tới hỏi thăm, Hoắc Miên mới lên Weibo xem tin tức.
Hoắc Miên khó có thể tưởng tượng được mức độ ngu ngốc của Hoắc Nghiên Nghiên. Dù cô ta có muốn chơi xỏ cô đi nữa, thì cũng không cần phải làm ra loại chuyện không có đầu óc này.
Xem ra ban ngày cô đã chọc giận cô ta, cho nên cô ta càng muốn ép cô phải thừa nhận quan hệ với Hoắc Chính Hải.
Trước đây bọn họ không thừa nhận cô, bây giờ bọn họ lại buộc cô thừa nhận. Cả đám người nhà họ Hoắc, kẻ nào kẻ nấy đều vô liêm sỉ.
“Cưng ơi, cậu có ổn không?” Chu Linh Linh rất lo lắng gửi tin nhắn Wechat.
“Tớ ổn.”
“Ai làm chuyện này vậy? Thật xấu xa!”
“Là Hoắc Nghiên Nghiên làm.”
“Là con bà tám đó à, tớ cảm thấy tớ và cậu nên đi chặn đường cô ta, cào cô ta một trận cho hả giận, tớ chướng mắt cô ta lâu rồi.”
“Không sao, tớ sẽ không làm vậy. Cô ta chơi tớ nhưng cô ta cũng chẳng được lợi lộc gì đâu. Cậu chờ xem, cô ta sẽ hối hận.”
Ngược với sự lo lắng của người khác, bản thân Hoắc Miên chỉ cảm thấy hồi hộp.
Lúc này, Tần Sở gọi điện thoại tới.
“A lô.”
“Em không sao chứ?” Tần Sở rất lo lắng.
“Anh thấy tin tức trên Weibo rồi à?” Hoắc Miên cười khổ. Cô thật sự không muốn gây phiền phức, bởi vì đến cùng vẫn do Tần Sở giúp cô giải quyết hậu quả.
Nhưng cô lại luôn có phiền phức…
“Ừ, anh đã sắp xếp người đè chuyện này xuống rồi, anh cũng đã cho người dẫn đường dư luận thay em, em không cần lo lắng.”
“Em không sao.”
“Hôm nay em trực đêm à?”
“Vâng.”
“Anh lại đó với em nhé?”
“Không cần, khu điều dưỡng phía Nam không cho người nhà tới, quản rất nghiêm ngặt. Anh đừng tới, ở nhà chờ em là được rồi, sáng mai em mua bữa sáng về cho anh. Anh muốn ăn gì?” Hoắc Miên cười khẽ.
Lúc này Hoắc Miên còn có thể bình thản thảo luận bữa sáng, không thể không nói Hoắc Miên vô cùng lý trí và bình tĩnh.
“Sáng mai anh ở nhà chờ em, cứ như vậy đi.” Nói xong, Tần Sở cúp điện thoại.
Lúc tối, lúc Hoắc Miên đang chuẩn bị tài liệu dự phòng, tiếng chuông cấp cứu phòng bệnh Số 1 vang lên. Hoắc Miên biết Tô Ngự cố ý.
Phòng của anh ta liên tục có phụ nữ ra vào, bên ngoài có vệ sĩ gác cả ngày lẫn đêm. Sao có thể có chuyện gì khẩn cấp chứ?
Vì vậy, cô rề rà mấy phút mới đi qua.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Miên bước vào phòng, thờ ơ hỏi.
“Tôi muốn uống nước. Rót cho tôi một cốc nước.”
“Anh không có tay à? Anh bị thương ở chân, không phải bị thương ở tay.” Hoắc Miên cãi lại.
“Chậc, hung hăng thế. Sao vậy? Trong nháy mắt trở thành con gái riêng của nhà giàu có, được hưởng tí hào quang của nhà họ Hoắc thế nên bắt đầu biết nổi nóng à?” Tô Ngự hỏi.
Nghe Tô Ngự nói như vậy, ánh mắt Hoắc Miên hơi thay đổi. Cô xoay người, vừa rót nước vừa trả lời: “Anh nói sai rồi. Hai mươi bốn năm qua, nhà họ Hoắc không thừa nhận tôi, tính tình tôi vốn đã hư hỏng thế rồi, không liên quan gì đến chuyện nhà họ Hoắc gì đó.”
Nói xong, Hoắc Miên đưa cốc nước cho Tô Ngự, sau đó xoay người đi.
“Hoắc Miên…”
“Chuyện gì?” Hoắc Miên quay đầu lại.
“Nếu cô cầu xin tôi, thì trong vòng một phút, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.” Tô Ngự cầm cốc nước, nhìn Hoắc Miên, vẻ mặt kiêu căng.
Tô Ngự thật sự không nói khoác, anh ta có thể giải quyết chuyện này trong một phút.
“Cảm ơn anh, đêm nay anh uống ít nước, ít đi tiểu, bớt hành hạ cô y tá trực đêm là tôi, thì tôi vô cùng biết ơn anh.” Nói xong, Hoắc Miên ra khỏi phòng.
Quả nhiên, dù cô có gặp chuyện gì, thì cô cũng không chịu mở miệng cầu cứu.
Tô Ngự vừa thưởng thức tính cách này của cô, lại vừa tức giận cô không cầu xin anh ta.
Phụ nữ ấy mà, lúc nên dịu dàng thì phải dịu dàng, lúc nên khuất phục thì phải khuất phục.
Lúc Hoắc Miên trở lại bàn trực đêm, chuông điện thoại của cô vang lên.
Cô nghe máy, câu đầu tiên Chí Tân nói là: “Chị, chị phải về nhà họ Hoắc sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!