Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 232: Uống thuốc
Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên cắn môi, cười xấu hổ, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Vậy cô là em gái của Hoắc Tư Khiêm rồi! Trời ơi, cô có phương thức liên lạc với anh ấy không? Có số Wechat không? Cho tôi, cho tôi đi.” Vài cô y tá ầm ĩ chen lấn.
Hoắc Miên bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi không có, tôi và anh ta không liên lạc với nhau.”
“Hoắc Miên, nếu cô thật sự là người nhà họ Hoắc, thì sao cô phải đi làm y tá? Nhà họ Hoắc có nhiều tiền như vậy, cô nên trở thành tiểu thư nhà giàu giống Hoắc Nghiên Nghiên mới đúng chứ?”
Phụ nữ luôn thích hóng hớt, bọn họ hỏi tới hỏi lui, Hoắc Miên lại không muốn trả lời.
Đúng lúc này, y tá trưởng Tống Lâm đi tới: “Các cô không cần làm việc à?”
“Y tá trưởng.” Vài cô y tá hoảng sợ né sang bên.
“Trở lại vị trí làm việc hết cho tôi, đang trong giờ làm việc đấy.” Tống Lâm dứt khoát ra lệnh, dọa lui đám y tá.
Sau đó, y tá trưởng nhìn Hoắc Miên, nhẹ giọng hỏi: “Cô có ổn không?”
“Tôi không sao, y tá trưởng.”
“Nếu cô muốn xin nghỉ thì có thể nói với tôi.”
“Không cần, tôi không sao cả.”
“Được rồi, thấy trạng thái ổn định của cô thì tôi cũng yên lòng. Bên phía cậu Tô… không tốt lắm, anh ta rất bài xích các y tá khác, mấy ngày nay không uống thuốc, cũng không truyền dịch, ngay cả kiểm tra cũng không làm. Tôi nghĩ nếu là cô thì hiệu quả sẽ khác, cô là y tá duy nhất thành công ghim kim cho anh ta.”
“Ý của cô là muốn tôi đi chăm sóc anh ta?” Hoắc Miên hơi mâu thuẫn.
“Tôi chỉ nói ý kiến của mình cho cô nghe, nếu cô không muốn thì thôi.” Tống Lâm là một người thông minh, đương nhiên sẽ không tỏ thái độ cứng rắn.
Có điều, Tống Lâm đã nói như vậy rồi, Hoắc Miên mà không đồng ý thì không ổn lắm.
“Tôi đi xem thử, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.” Nói xong, Hoắc Miên cài nút áo blouse, cầm thuốc đi về phía phòng bệnh số 1.
Vừa thấy Hoắc Miên, mấy vệ sĩ đều vui vẻ. Bởi vì bọn họ phát hiện, hình như chỉ có cô y tá này mới có thể trị được cậu ấm nhà bọn họ.
Lúc Hoắc Miên đẩy cửa đi vào, Tô Ngự đang đọc báo, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Cút ra ngoài!” Nhìn cũng không nhìn, Tô Ngự liền cho rằng lại là người phụ nữ nào đó mơ mộng trèo cao.
Hoắc Miên im lặng đi tới, mở nắp lọ thuốc lấy ra vài viên thuộc, dặn dò: “Người ta nói bị thương gân cốt phải điều dưỡng một trăm ngày. Tuy anh chỉ bị thương dây chằng, không phải là chuyện gì lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, cần phải làm kiểm tra và uống thuốc.”
Nghe tiếng nói của Hoắc Miên, Tô Ngự ngẩng đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ vui sướng.
“Cô còn có tâm tư quản tôi? Cô xử lý xong chuyện của mình rồi à?” Tô Ngự cố ý nghiêm mặt hỏi.
“Đàn ông mà nhiều chuyện như thế à?” Hoắc Miên khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Tô Ngự.
“Đây đâu phải là nhiều chuyện, tin tức này đang gây xôn xao toàn thành phố mà. Cô định xử lý như thế nào?”
“Tôi xử lý như thế nào là chuyện của tôi, không nhọc cậu Tô lo lắng. Anh mau uống thuốc đi, tôi còn muốn đi chơi cờ với ông cụ cách vách, tất cả mọi người đều bận rộn, không nên lãng phí thời gian.”
Hoắc Miên sốt ruột giục, làm cho Tô Ngự dở khóc dở cười.
Anh ta thật sự muốn hỏi ông cụ cách vách có sức hấp dẫn gì mà làm cho cô không thèm chú ý đến anh ta.
“Cờ tướng sao? Tôi cũng biết chơi, hay là chúng ta cùng chơi một ván?”
“Không muốn.” Hoắc Miên từ chối thẳng.
“Vì sao?” Tô Ngự không phục.
“Bởi vì nhìn khuôn mặt của anh lâu quá tôi sẽ bị trầm cảm.” Nói xong, Hoắc Miên xoay người đi.
“Cô…” Tô Ngự vừa định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thì Hoắc Miên đã quay đầu lại dặn dò: “Không được ngừng uống thuốc!”
Cửa đóng một tiếng “cạch”, Tô Ngự nhìn thuốc và cốc nước ấm trên khay mà Hoắc Miên bưng tới.
Anh ta hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn cầm thuốc lên uống.
Người phụ nữ này luôn có một sự dứt khoát thần kỳ, làm cho anh ta có thể ngoan ngoãn nghe lời cô.
Dù sự quan tâm của cô chỉ giới hạn trong công việc, thì anh ta cũng không để ý. Cô mạnh hơn những người phụ nữ dối trá tiếp cận anh ta nhiều. Còn nữa, anh ta rất muốn biết cô sẽ đối mặt với cơn bão con gái riêng này như thế nào.
Sau khi tan làm, Hoắc Miên không trở về nhà, mà đi đến bệnh viện Số 1.
Trong phòng bệnh VIP, Hoắc Chính Hải không hề bất ngờ khi thấy Hoắc Miên đi vào.
“Con đến rồi à?” Hoắc Chính Hải nhìn Hoắc Miên, ánh mắt hơi phức tạp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!