Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 245: Tiền mừng cưới
Editor: Nguyetmai
Phần lớn thời gian Ninh Trí Viễn trông thấy Hoắc Miên, cô đều mặc áo blouse rộng thùng thình. Bây giờ thấy Hoắc Miên mặc chiếc váy tiểu thư màu đen thanh lịch, anh ta thật sự bị vẻ đẹp của cô làm mờ mắt.
Mái tóc của cô chỉ dài tới vai. Để phối hợp với chiếc váy này, cô cố ý bới tóc lên bằng một chiếc kẹp tóc pha lê.
Tuy là đến dự hôn lễ chứ không phải đến để cướp đoạt sự nổi bật của cô dâu, nhưng cô tuyệt đối không để mình thua khí thế được.
“Tân hôn hạnh phúc.” Hoắc Miên đưa một bao lì xì ra.
Ninh Trí Viễn cầm bao lì xì nhét vào trong túi áo, cười nói: “Cảm ơn.”
Hoắc Miên gật đầu không nói gì.
“Hôm nay em… vô cùng xinh đẹp.” Thật ra Ninh Trí Viễn muốn nói hôm nay cô mặc còn đẹp hơn cả buổi lễ tốt nghiệp đại học. Nhưng anh ta ngại nhắc đến thời đại học với Hoắc Miên. Khi đó, tình cảm của anh ta không trộn lẫn vật chất, chỉ đơn thuần là tình cảm.
Hoắc Miên đang muốn nói gì đó thì Ngô Hiểu Tuyết đã được hai phù dâu đỡ đi ra, gọi với đến từ xa: “Trí Viễn.”
“Thật ngại quá, anh đi trước đây, em mau tìm chỗ ngồi đi.” Ninh Trí Viễn bước nhanh về phía Ngô Hiểu Tuyết.
Hoắc Miên xoay người đi ra cửa. Cô không có tâm trạng ăn cưới. Không phải vì cô ghen tị, cũng không phải vì cô không thể quên được, mà là vì cô cảm thấy bọn họ không phải là bạn bè, không cần lãng phí thời gian với bọn họ.
Lúc ra đến cửa khách sạn, Hoắc Miên vừa khéo gặp được viện trưởng Ngô dẫn theo thư ký nam đến.
“Hoắc Miên.” Viện trưởng Ngô chào hỏi trước.
“Viện trưởng Ngô.” Hoắc Miên gật đầu.
“Làm việc ở khu điều dưỡng phía nam Nam quen chưa? Nghe nói cô thể hiện rất tốt.”
“Vâng, tôi đã quen rồi, lãnh đạo của khu điều dưỡng phía nam Nam rất chú ý giúp đỡ tôi.”
“Vậy là tốt rồi, khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ đến thị sát, lúc đó sẽ tìm cô nói chuyện riêng.”
“Vâng.”
Sau khi chào viện trưởng Ngô, Hoắc Miên ra khỏi khách sạn, hít thở sâu một hơi rồi gọi điện thoại cho Tần Sở.
“Em vừa mới ra khỏi hội trường hôn lễ của Ninh Trí Viễn.”
“Ừ.”
“Hôm nay anh ta ăn mặc như một tên nhà quê, không thể nào so với Tần đại nhân của chúng ta được.”
Lần đầu tiên Hoắc Miên nịnh bợ… Tục ngữ nói “cách gì cũng có thể thất bại, chỉ duy có nịnh bợ thì không”. Tần Sở rất hưởng thụ lời nói này của cô. Anh hài lòng nhếch môi,: “Đúng là chẳng mấy người có thể so với anh được.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hoắc Miên cười phụ họa.
“Em đưa tiền mừng cưới chưa?” Tần Sở lại hỏi.
“Khụ khụ… đưa rồi, có điều em không mừng theo con số anh nói.” Hoắc Miên chuẩn bị thẳng thắn.
“Vậy em mừng bao nhiêu? Ba trăm nghìn à?” Tần Sở cho rằng Hoắc Miên mềm lòng nên cho nhiều tiền hơn. Với tình trạng kinh tế của nhà bọn họ, dù cô có mừng năm trăm nghìn thì cũng không có ảnh hưởng gì.
“Không phải.”
“Bao nhiêu? Năm trăm nghìn? Một triệu?” Tần Sở thật sự tò mò, không biết cô nàng này mừng bao nhiêu tiền cưới.
“Hai trăm tệ.”
“Hai trăm tệ?” Tần Sở sợ mình nghe lầm, nên lặp lại lần nữa.
“Vâng, là hai trăm tệ. Em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy. Tuy anh có nhiều tiền, nhưng tiền là của chúng ta, tại sao phải cho Ninh Trí Viễn và Ngô Hiểu Tuyết chứ? Chúng ta không thể vứt tiền qua cửa sổ được. Mối quan hệ giữa em và Ninh Trí Viễn cùng lắm chỉ được xem là bạn đại học. Còn mối quan hệ với Ngô Hiểu Tuyết chỉ là đồng nghiệp không ưa nhau mà thôi. Em tính thử, một người một trăm tệ tình cảm, hai người hai trăm tệ là đủ rồi.”
Nghe Hoắc Miên nói xong, Tần Sở cười khẽ.
“Anh cười cái gì?” Hoắc Miên bất đắc dĩ hỏi.
“Làm tốt lắm, vợ.” Số tiền mừng cưới bất ngờ làm cho Tần Sở cảm thấy rất buồn cười, cũng hiểu được cô nàng Hoắc Miên ghét cái ác như kẻ thù.
Cúp điện thoại, Tần Sở vẫn còn giữ nụ cười trên môi.
Thư ký Tiểu Dương cầm tư liệu đi tới, thấy boss cười rạng rỡ như vậy thì bèn hỏi: “Boss, hôm nay có chuyện vui gì sao?”
“Ừ.”
“Ngài Anh có thể chia sẻ với tôi không?” Tiểu Dương hấp ta hấp tấp chạy tới hỏi.
“Không thể.”
Tiểu Dương: “…”
Được rồi, boss tùy hứng không phải một ngày hai ngày, cũng may anh ta đã quen rồi.
***
Buổi tối, Ninh Trí Viễn và Ngô Hiểu Tuyết trở lại phòng cưới đếm tiền mừng. Lúc thấy tên Hoắc Miên, Ngô Hiểu Tuyết lập tức giật bao lì xì trong tay Ninh Trí Viễn.
“Hiểu Tuyết, em làm gì vậy?”
“Em muốn xem người tình cũ của anh đi cưới bao nhiêu tiền?” Ngô Hiểu Tuyết giễu cợt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!