Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 12: Một mình xông vào nghĩa địa
Tôi chỉ cảm thấy sức lực trên người mình như bị anh ta hút đi cả rồi, chẳng mấy chốc tôi liền mềm nhũn cả người, đổ gục vào trong lòng anh ta. Trong lúc tôi thở hồng hộc như sắp ngất xỉu tới nơi rồi, cuối cùng anh cũng buông tôi ra, khuôn mặt nhanh chóng biến lại thành Vương Văn.
“Đi thôi, đi chuẩn bị những thứ lát nữa phải dùng.” Anh ta nói, nắm tay tôi một cách tự nhiên, dắt tôi ra ngoài.
Tôi định rút tay ra mấy lần mà không tài nào rút nổi, đành để mặc cho anh ta cầm. Anh ta dẫn tôi ra khỏi bệnh viện, vào trong siêu thị gần nhất, mua một đống thực phẩm làm từ sữa như pho mát, bơ, và cả hai túi đường cát nữa.
Tôi không kìm nổi sự tò mò, hỏi anh ta những thứ này có thể đuổi Bù Nhìn Sống được sao? Bù Nhìn Sống thích ăn linh hồn con người cơ mà, liệu nó có thấy hứng thú với các sản phẩm làm từ sữa ngọt ngào này không?
Hiếm khi thấy Tô Mộc không mắng tôi đần, anh ta giải thích những thứ này không phải để đuổi Bù Nhìn Sống, mà là để gọi Chuột Thôn Lỗi. Chuột Thôn Lỗi là thiên địch của Bù Nhìn Sống, chuyên đi săn Bù Nhìn Sống, mà Chuột Thôn Lỗi cũng giống với những loài chuột khác, rất thích những thứ ngọt như bơ, pho mát.
Giới thiệu xong về Chuột Thôn Lỗi, anh ta lại giảng giải kỹ càng cho tôi nghe về phương pháp bắt Chuột Thôn Lỗi, còn nói bởi vì chuyên đi săn Bù Nhìn Sống nên chúng thường xuất hiện thành đàn trong nghĩa địa.
Nghe vậy, trong lòng tôi dâng lên dự cảm chẳng lành, hỏi Tô Mộc: “Có phải anh định dẫn tôi ra nghĩa địa không?” Qua hai lần trải nghiệm thăm mộ ở quê Vương Văn, giờ tôi cực kỳ căm ghét những nơi như nghĩa địa, thậm chí còn bị ám ảnh tâm lí nữa.
Tô Mộc nhếch miệng cười, gật đầu nói đúng vậy. Không những anh ta định dẫn tôi tới nghĩa địa, mà còn quăng tôi vào trong đó nữa, bởi vì Chuột Thôn Lỗi rất nhạy cảm với âm khí, có anh ta bên cạnh, Chuột Thôn Lỗi sẽ không dám ra ngoài, vậy nên anh ta mới nói kỹ càng về phương pháp bắt Chuột Thôn Lỗi như vậy.
Lúc này thực sự là tôi muốn khóc, nhưng để cứu em họ thì cũng phải trả giá chứ biết sao được. Chẳng thể làm gì khác, tôi nén nhịn sự hoảng sợ, đi theo Tô Mộc ra nghĩa địa.
Lúc tới nghĩa địa đã là hơn mười giờ tối. Khắp cả nghĩa địa, đừng nói là người, ngay cả một cái bóng đèn cũng không có, chỉ có bảy, tám nấm mộ nghiêng ngả san sát nhau, dưới ánh trăng mông lung, trông chúng âm trầm khủng khiếp.
Tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu sang nhìn Tô Mộc.
Điều kì lạ là, rõ ràng anh ta là ma, còn kinh khủng hơn mấy cái nấm mộ và cái nghĩa địa này gấp trăm lần, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an toàn một cách khó hiểu, như thể chỉ cần anh ta ở đây thì tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì hết.
“Đi đi, vào rồi thì cứ tiến thẳng về phía trước, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đừng quay đầu lại, tôi sẽ chờ cô ở cạnh đó. Bắt được Chuột Thôn Lỗi rồi thì cô cũng đừng chần chờ gì cả, cứ chạy thẳng ra khỏi nghĩa địa là được.” Tô Mộc cũng nhìn tôi, anh ta nắm lấy tay tôi dặn dò.
Tôi gật đầu, cầm những thứ vừa mua buổi chiều ở trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Mộc, tôi cắn răng đi vào trong nghĩa địa, đặt lên mỗi nấm mộ một miếng pho mát và một ít đường như cách mà anh ta dạy, sau đó nín thở lắng nghe âm thanh trong nghĩa địa.
Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng động ở nấm mộ đằng sau. Một con chuột nhỏ trắng muốt đang lấm lét bò về phía miếng pho mát, hưng phấn kêu lên chít chít.
Không chỉ có mình nó hưng phấn, lúc này tôi còn hưng phấn hơn cả nó nữa, thậm chí quên luôn sự sợ hãi khi đang ở trong nghĩa địa, chậm rãi bước về phía con chuột trắng đó.
Tô Mộc nói Chuột Thôn Lỗi rất cảnh giác, nhất định không được ra tay khi vừa nhìn thấy nó, nếu không thì chắc chắn tôi sẽ không bắt được nó. Phải chờ tới khi nó ăn hết miếng pho mát đó rồi mới bắt, khi ấy nó đã quá no nên không chạy nổi được nữa, chỉ có thể làm mồi cho tôi.
Tôi cẩn thận bước tới gần chuột trắng, hồi hộp nhìn vào mỗi một động tác của nó, chỉ chờ nó ăn no xong là tôi ra tay liền. Chờ đợi một hồi, miếng pho mát cuối cùng sắp bị nó xử nốt, bỗng tôi thấy có một luồng gió lạnh thổi vào gáy mình, nhưng có người đang hà hơi vào cổ tôi vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!