Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 54: Rời khỏi tô mộc
“Ừm…” Tôi gật đầu, sau đó thấy độc của Đường Dũng đã được rắn đen giải trừ hết, liền gọi Tô Mộc về nhà.
Bởi vì mối quan hệ với Lâm Yến Nhi, trên đường về nhà Tô Mộc đều im lặng, Đường Dũng do bị thương đến giờ vẫn chưa tỉnh nên cả xe đều chìm trong yên lặng.
Khi xe sắp về đến nội thành, tiếng chuông điện thoại ầm ĩ phá vỡ không gian tĩnh lặng trong xe.
“Alo?” Tôi giận dữ nhận điện thoại nói.
Bây giờ là năm giờ hơn sáng, hơn nữa người gọi đến lại là người lạ, tôi không nén nổi chút khó chịu trong lòng.
“Xin hỏi có phải Lộc Dương không ạ? Tôi là bạn của Vy Vy, hai người mau đến bệnh viện đi, không thấy Vy Vy đâu rồi!” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lo lắng, là một người phụ nữ.
“Vy Vy là ai?” Tôi nén giận hỏi.
Có điều tôi lập tức nhớ lại, Vy Vy chính là tên cô nàng phẫu thuật thẩm mỹ kia, chỉ là chân cô ta vừa mới làm phẫu thuật, đầu cũng bị thương không nhẹ, trời lại tối thế này, sao lại không thấy cô ta được?
Chuyện này liên quan đến 35 triệu của tôi nên tôi liền vội vã hỏi người phụ nữ đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Sau khi hai người đi, tôi vẫn luôn ở bên Vy Vy, cũng không dám chợp mắt phút nào, cô ấy luôn ngủ rất ngon, không có biểu hiện khác thường nào cả, chỉ là tôi thức đến nửa đêm quả thực không chịu nổi nữa, mới chợp mắt một lát, nào ngờ tỉnh lại đã không thấy Vy Vy đâu rồi, đồ đạc của cô ấy vẫn ở đây, thậm chí quần áo còn chưa thay, mặc quần áo bệnh nhân chạy đi đâu mất rồi, hiện tại chúng tôi đã tìm khắp cái bệnh viện này một lượt rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy.”
“Cô ấy không bỏ chạy vì muốn xù tiền đấy chứ?” Tôi chau mày nói.
Người phụ nữ kia nghe thấy lập tức nổi nóng, nói: “Không đâu, nhà Vy Vy rất có tiền, không thể trốn chạy vì thiếu nợ được, hơn nữa thuốc tê của cô ấy vừa hết, chân lại vừa phẫu thuật xong không thể đi lại được, bản thân cô ấy không thể đi đâu được đâu, nhất định bị người ta đưa đi rồi, hiện tại tôi đã báo cảnh sát, hai người cũng qua đây đi, cảnh sát muốn tìm hai người để tìm hiểu thêm tình hình.”
Thật không ngờ cảnh sát lại tìm chúng tôi, nếu không phải cảnh sát, bây giờ người mất tích rồi, cũng không một ai thông báo đến chúng tôi một lời hả?
Một cảm giác không vui dâng lên trong lòng tôi, lạnh lùng nói biết rồi, nói xong liền dập máy.
Đương nhiên Tô Mộc cũng nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, đợi tôi cúp máy xong, bèn nói để tôi cùng đám Diệu Diệu trở về nghỉ ngơi, chuyện ở bệnh viện để anh ta giải quyết là được rồi.
Nghe Tô Mộc nói vậy, trong lòng tôi bỗng hiện lên một tia ấm áp, dày vò cả đêm như vậy, Tô Mộc vẫn rất thương tôi, hơn nữa dù độc trong người tôi đã được giải, nhưng vết thương vẫn còn, dù vết thương ấy không đến mức quá nặng, nhưng nếu động vào một cái cũng có thể khiến tôi đau như kim châm muối xát.
Tôi gật đầu, ngầm chấp thuận ý kiến của Tô Mộc.
Tô Mộc không đưa chúng tôi về công ty, mà lái xe về nhà Tô Đoàn, để chúng tôi ở nhà Tô Đoàn nghỉ ngơi.
Một khoảng thời gian không gặp, vết thương của Tô Đoàn đã khá hơn nhiều, lần này gặp lại chúng tôi cậu ta rất vui, sau khi nghe nói lát nữa Tô Mộc phải đến bệnh viện gặp cảnh sát, cậu ta lập tức tỏ ý muốn đi, hơn nữa cậu ta cũng có quen biết với cảnh sát, nếu có chuyện gì cũng tiện giải thích.
Có cậu ta đi cùng là chuyện vô cùng tốt, sau khi Tô Mộc sắp xếp tôi xong liền rời đi.
Tôi sớm đã mệt mỏi rã rời, lúc trên đường không để lộ ra, bây giờ nằm trên giường rồi, hai mắt lập tức díp lại, trực tiếp mê man không biết gì nữa.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa, khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Khuôn mặt Trịnh Lâm chắn trước mặt tôi, hai mắt trống rỗng nhìn tôi, làm tôi giật cả mình!
“Chủ nhân, em đói rồi.” Thấy tôi tỉnh lại, nét mặt Trịnh Lâm cuối cùng cũng có chút thay đổi, vui vẻ nói.
“Đói rồi? Cậu ăn gì?” Tôi vội hỏi, lúc này tôi mới nhớ ra Trịnh Lâm là tiểu quỷ của tôi, tôi phải có trách nhiệm nuôi nó.
“Em cũng không biết nữa, vừa rồi em nếm thử rồi, thức ăn trần thế dương khí quá nặng, em nuốt không trôi.” Trên mặt Trịnh Lâm xẹt qua một tia ai oán, dáng vẻ dường như rất không vui.
Tôi đành đi đánh răng rửa mặt, đưa Trịnh Lâm đi tìm Đường Dũng, xem anh ta tỉnh chưa.
Nhưng chúng tôi còn chưa đến phòng Đường Dũng đã đụng phải Tô Thịnh.
Ông ta dường như đặc biệt đến tìm tôi, thấy tôi đã tỉnh, lập tức nở nụ cười, nói: “Chào thím, cháu đến tìm thím là có chút chuyện, không biết có tiện không?”
“Ừm, tiện, sao vậy?” Tôi có chút xấu hổ, thấy tên Tô Thịnh này không tự chủ được mà dùng giọng điệu như nói chuyện với bề trên vậy, nhưng ông ta cứ coi tôi là bề trên như vậy đấy, mặc dù không để ông ta gọi tôi là thím hai, nhưng ông ta nói chuyện với tôi khách khí chết đi được, khiến tôi không được tự nhiên cho lắm.
Thậm chí còn không dễ chịu bằng Tô Đoàn.
“Sao trên tay thím lại có dấu ấn kia?” Tô Thịnh hỏi.
Tôi đành kể hết đầu đuôi câu chuyện gặp phải cổ sư cho Tô Thịnh nghe.
Dường như Tô Thịnh đã sớm đoán được, cũng không có biểu hiện kinh ngạc gì nhiều, mà hỏi tôi thật kỹ về mặt mũi của lão già cổ sư kia.
Bề ngoài của lão già cổ sư kia cũng rất đặc biệt, gầy nhom, mặt nhăn lại như vỏ cây vậy, còn quấn bím tóc đã sờn trên đầu, tôi nhanh chóng miêu tả rõ khuôn mặt của lão già cổ sư kia.
Không ngờ sắc mặt Tô Thịnh nặng nề thêm vài phần, nói: “Dựa vào những gì thím miêu tả, người thím gặp là trưởng lão chuyên dùng rết của môn phái nuôi cổ, lão nắm địa vị rất cao trong môn phái, rất có thực lực, lần này lão chết, trên cổ tay thím còn lưu lại dấu ấn huyết mạch, e là không dễ đối phó.”
Bị ông ta nói như vậy, tôi vốn đã lo lắng trong lòng nay lại càng sợ hãi, do dự nói: “Không thể nào, lão ta là trưởng lão của môn phái nuôi cổ, sao lại chết dễ dàng như vậy được? Có lầm hay không vậy, lão già đó cũng không giống một kẻ có sức mạnh cho lắm.”
Nụ cười trên môi Tô Thịnh có chút khổ sở, nói: “Thím đừng xem thường lão ta, lão ta từng đạt đến trình cổ sư Thất Trùng, chỉ là sau đó gặp biến cố lớn nên tu vi mới giảm xuống như vậy, mặc dù sức mạnh bây giờ của lão không cao lắm, nhưng lão có một cô con gái tính tình ương bướng, hơn nữa sức mạnh của con gái lão cũng đạt đến cảnh giới cổ sư Ngũ Trùng rồi, sau khi con gái lão nhận được tin tức của dấu ấn huyết mạch, nhất định sẽ báo thù cho bố mình.”
Mặc dù hậu quả ông ta nói rất nghiêm trọng, nhưng tôi nghe lại chả hiểu gì, bèn hỏi ông ta cổ sư Ngũ Trùng là cái gì, cổ sư Thất Trùng là cái gì.
“Cổ sư mới học thông thường chỉ có thể nuôi một loại cổ trùng, dần dần tu luyện, cổ sư có thể nuôi càng nhiều cổ trùng hơn, sức mạnh cũng ngày càng lớn, nói thế này đi, thực lực của cổ sư Ngũ Trùng cũng chỉ thấp hơn lệ quỷ của chú hai một chút xíu, nếu liều sống liều chết, dù là chú hai cũng chưa chắc đã đánh thắng.”
“Hả?” Tôi kinh ngạc trong lòng, vốn tưởng lão già cổ sư kia dễ dàng bị rắn đen đánh chết như thế, con gái lão cũng chẳng có gì lợi hại cơ, nào ngờ con gái lão lại ngang tài ngang sức với Tô Mộc như vậy, há chẳng phải mình gặp nguy rồi sao?
Không đợi tôi lấy lại tinh thần sau cơn kinh hoàng, trên mặt Tô Thịnh liền xẹt qua một tia áy náy, nói: “Thím hai, đúng ra thím đã gả cho chú hai, vậy cũng coi như người nhà họ Tô rồi, nhà họ Tô chúng cháu sẽ cùng thím vượt qua tất cả, nhưng chú hai của cháu không dễ dàng gì mới lên được đây, trên người chú ấy còn gánh vác sứ mệnh quan trọng, không thể rơi vào cảnh nguy hiểm chỉ vì bảo vệ thím được, vậy nên…”
Nói xong, sự áy náy càng hiện rõ trên mặt ông ta, hai mắt nhìn tôi chằm chằm nói: “Xin thím tạm thời rời ra chú hai, đừng ở lại bên cạnh chú ấy nữa.”
…
Đừng ở bên cạnh Tô Mộc nữa?
Yêu cầu này quả thực quá đột ngột rồi, tôi ngẩn cả người ra.
Khi xưa Tô Mộc đột nhiên đến bên tôi, tôi kháng cự lắm chứ, nhưng trong quãng thời gian tiếp xúc với anh, tôi đã quen với việc có anh ở bên tự lúc nào rồi, bây giờ đột nhiên bảo tôi rời xa Tô Mộc, tôi thậm chí còn không biết mình nên đi theo ai.
Hơn nữa không phải anh ta lên vì tìm kiếm xác Lâm Yến Nhi sao, đây chính là sứ mệnh quan trọng anh phải gánh trên vai?
Thấy tôi không nói gì, Tô Thịnh liên tục thở dài, dường như ông ta cũng rất khó xử, sau khi nhìn thẳng vào hai mắt tôi, lại nói: “Đương nhiên, thím là thím hai của cháu, cháu đương nhiên sẽ không bỏ mặc thím, sau đó cháu có thể đưa thím đến một nơi an toàn, còn có người đặc biệt chăm sóc chuyện sinh hoạt thường ngày của thím, chỉ cần thím không tùy tiện ra ngoài, tuyệt đối sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”
Tô Thịnh nói xong, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi cũng nhìn ông ta, trong đầu như hồ dán vậy.
Có điều quả thực Tô Thịnh nói không sai, nếu sức mạnh của cổ sư Ngũ Trùng thực sự ngang tài ngang sức với Tô Mộc, tôi ở lại bên cạnh anh cũng chỉ mang đến nguy hiểm cho anh.
Mặc dù tôi đã quen với sự bảo vệ của anh, nhưng không có nghĩa phải liên lụy đến mạng sống của anh chỉ vì bảo vệ tôi được.
Hơn nữa tôi cũng không nỡ để Tô Mộc bị thương vì cứu mình, thậm chí rơi vào tình cảnh hồn vía tiêu tan.
Im lặng một hồi, tôi gật đầu, chấp nhận yêu cầu của Tô Thịnh.
Nét mặt căng thẳng của Tô Thịnh giãn ra hơn, nhưng ông ta vẫn mang dáng vẻ có điều gì đó muốn nói, chần chừ một lúc, ông ta mới lên tiếng một lần nữa: “Chuyện này, là một chuyện vô cùng quan trọng, cháu mong thím đừng nói với chú hai, tình cách của chú hai thím cũng biết rồi đấy, nếu chú ấy biết lý do thím đi, nhất tính sẽ mang thím về lại bên mình, như vậy, tâm huyết của cháu uổng phí mất rồi.”
“Yên tâm, tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.” Tôi gật đầu, mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tô Thịnh, nhưng không hiểu sao, tim tôi đau lắm, như đột nhiên làm vỡ một thứ gì đó mình rất yêu quý vậy.
Không biết từ khi nào, hốc mắt tôi đã ướt đẫm.
Tô Thịnh có được sự bảo đảm của tôi, lại liên tục xin lỗi tôi, cuối cùng ông ta hỏi tôi còn muốn dặn dò gì nữa không, nếu không còn chuyện gì nữa, một giờ sau ông ta sẽ cho xe đến đón tôi.
Trong lòng tôi lại kinh ngạc, dù đã quyết tâm rời đi, nhưng tôi không ngờ Tô Thịnh lại sốt ruột đến vậy, một giờ sau đã phải đi rồi, đến cả thời gian gặp mặt Tô Mộc lần cuối cũng không kịp nữa.
Lòng tôi chua xót vô cùng, tựa như máu bị kìm nén trong tim không tài nào chảy đi được vậy, nghẹn đắng đến mức khó chịu vô cùng.
Nhưng rất nhanh tôi đã lấy lại trạng thái bình thường, nếu đã phải đi, vậy cần gì phải quan tâm sớm hay muộn, dù có thể nhìn anh nhiều hơn một cái thì có thể làm gì được nữa đâu?
Dù có nhìn thế nào, đều không bao giờ là đủ cả.
Sau khi nghĩ thông, tôi lau sạch nước mắt rồi gật đầu, hẹn Tô Thịnh một giờ sau sẽ đợi ông ở cửa, sau đó liền cất bước vào phòng Đường Dũng.
Trước khi vào phòng, tôi tự kiểm tra lại mình trước ánh sáng phản chiếu trên thủy tinh, sau khi chắc chắn trên mặt không còn nước mắt mới đẩy cửa vào.
Vừa bước vào, một bóng dáng màu đen nhỏ nhắn nhào về phía tôi, ôm chặt lấy tôi, bản tay nhỏ bé bay nhanh về phía ngực tôi, nói: “Chị sân bay, cả sáng không gặp, đại ca kêu em kiểm tra một chút xem chị có dậy thì lại không.”
“Diệu Diệu!” Tôi kinh hãi kêu lên, hai tay nhanh chóng chắn trước ngực.
Có điều bị Diệu Diệu giở trò như vậy, tâm trạng bi thương lúc trước của tôi chợt tiêu tan không ít.
“Đừng đổ những thứ không sạch sẽ lên người anh, anh bảo em kiểm tra cô ấy bao giờ? Cô ấy từng này tuổi rồi, sớm đã qua thời gian dậy thì lần thứ hai rồi chứ, thường thì con gái dậy thì lần thứ hai sẽ vào khoảng mười ba đến mười tám tuổi, cô ấy đã hai mươi tuổi rồi, lép là cái chắc rồi.”
Đường Dũng đang cởi trần bôi thuốc mỡ màu xanh lên người, mỗi lần tiếp xúc với vết thương, anh ta đều đau đến mức nhe răng há miệng, dù vậy, cái miệng anh ta vẫn không biết tích chút công đức, dìm tôi dã man như vậy.
“Tôi lép thì sao, liên quan quái gì đến anh, sau này anh cũng chẳng phải chồng tôi!” Tôi tức giận nói, vừa thở phì phò vừa xoay người đi không nhìn anh ta.
Qua thời gian dậy thì thứ hai thì có sao, lớn muộn không được chắc!
“Ha ha, sao em biết sau này anh sẽ không trở thành chồng em? Dương Dương em yên tâm đi, dù em có lép anh cũng không chê em đâu, bởi vì anh có một tài nghệ tuyện vời do tổ tiên truyền lại, thần công làm ngực to! Chỉ cần anh giúp em xoa bóp một chút, vòng ngực của em nhất định sẽ tăng lên rất nhanh, muốn phanh cũng không phanh lại được.” Đường Dũng háo sắc nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!