Tsumetai Me (Những Đôi Mắt Lạnh)
Chương 1
Ở khu sanchome vừa có một vụ án kinh hoàng. Cả một gia đình từ lớn đến bé đều bị giết chết, hung thủ còn moi hết nội tạng của nạn nhân. Cảnh sát vô cùng khẩn trương trước sự lo lắng và hoang mang của người dân.
Đây đã là vụ thứ 7 trong tháng, những cái chết dã man khiến người dân đặt ra một câu hỏi : “liệu, con người nào có thể làm ra những việc này?!”.
– mọi người tránh ra nào!
Một vị cảnh viên cố chen khỏi cái đám đông trước hiện trường. Anh ta thở dài, tuy miệng luôn thốt ra mấy câu đáng sợ quá, hay thật kinh khủng đại loại, nhưng cứ có ai bị giết là gần như mọi người đều bu lại dòm ngó. Con người vốn hay thua sự tò mò của bản thân.
Nghĩ đến đây, viên cảnh sát bất chợt im bặt, trước mặt anh ta là một hiện trường sặc mùi máu tanh và nội tạng. Anh ta rùng mình gương mặt tím đi mùi tử thi xông lên não khiến những thứ vừa ăn lúc sáng dâng lên cổ họng, chuẩn bị một trận trào ra.
– Nếu cậu sợ mấy thứ này thì về nhà bú mẹ lần nữa, đợi 20năm sau hẳn đi làm cảnh sát, Fujita.
Một cảnh sát từ bên trong hiện trường đi ra, vẻ ngoài trông như chưa đủ tuổi vị thành niên, làn da trắng trên mặt còn có một vết sẹo rất dài kéo từ chân mày bên phải qua gò má trái, môi nở nụ cười nhưng đáy mắt sâu hút một màu đen khiến người ta cảm thấy nụ cười đó thật giả tạo.
– Tatsuhara, cậu có cần nói móc thế với tôi không chứ? Cậu không thấy rợn người sao, thi thể lần này còn tệ hơn những lần trước, còn có mùi tử thi rất kì, nên nó khiến tôi muốn… Ụa
Cảnh sát tên Tatsuhara không nói gì nữa im lặng nhìn hiện trường.
Bên ngoài đám đông chen chúc ồn ào, một thanh niên cao to dừng bước. Bộ dáng của hắn vận quân phục vô cùng oai mãnh, mái tóc vàng cùng đôi mắt màu xanh dương thâm thẳm khi nhìn tạo cho người ta loại cảm giác bị áp bức. Hắn hướng mắt về phía hiện trường, ánh nhìn lạnh lẽo :
– lâu ngày mới trở về…. An ninh ở Đế đô còn tệ hơn xưa.
-o0o-
Mùa xuân ở đế đô hoa đào nở rộ khắp nơi thật hoa lệ.
Dinh thự của tử tước nhà Shinjukushiguraki là dinh thự đẹp nhất Tokyo lúc bấy giờ. Vị gia chủ tên là yukihito Shinjukushiguraki, anh là một thanh niên trẻ tuổi. Sau khi cha mẹ qua đời anh đã thừa kế sự nghiệp và nắm lấy quyền hành khi tuổi đời còn rất trẻ. Nhiều người cho rằng anh sẽ không gánh vác nổi gia tộc. Thế nhưng, ba năm kể từ ngày được thừa kế anh đã khẳng định được bản thân.
– thiếu gia Sakiyama!!
Tiếng gọi gấp gáp vang lên trên hành lang dài, cô nữ hầu xinh đẹp đang chạy, bộ kimono đen kèm theo chiếc tạp dề màu trắng tạo nên một kết hợp giữa phương đông và phương tây.
Cô ta hì hục mở cửa phòng một cách vội vàng, miệng gọi.
– thiếu gia!! Thiếu…
Trong phòng vung vãi sách cùng giấy tờ, một tủ sách đổ xuống rầm xuống đất, nữ hầu vừa vào đã chết lặng nhìn cái thảm cảnh trước mắt.
– Thiếu… – nhìn kĩ một chút, ở trong đống giấy tờ dưới cái tủ – AAAAAA, thiếu gia!! Mọi người ơi thiếu gia bị tủ đè vỡ đầu rồi!!
Tiếng nữ hầu hét rung rinh dinh thự.
-o0o-
Cánh cửa mở ra, bên trong phòng khách sang trọng, thanh niên cao to ngồi trên sofa, đôi mắt lạnh lẽo dưới hai hàng chân mày rậm đầy nam tính chậm rãi quan sát căn phòng và đánh giá nó.
Hắn chính là Kiichirou Miyanomori, cha là người thuần Nhật còn mẹ là người Anh. Có lẽ hắn thừa hưởng từ mẹ ngoại hình khác người này.
Trước thời minh trị duy tân, nhà Miyanomori của hắn đã 3 đời phục vụ cho gia tộc Shinjukushiguraki.
– Thật xin lỗi, cậu trở về mà tôi chẳng thể mở tiệc đón tiếp.
Người ngồi đối diện mặc quần tây sơmi trắng rất đơn giản, mái tóc dài màu nâu đỏ sẩm buột lỏng phía sau lưng, vẻ ngoài thanh tú nhưng lại không mỏng manh. Người này không ai khác chính là gia chủ của dinh thự Yukihito Shinjukushiguraki.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!