Tựa Mây, Tựa Gió - Chương 3: Biếc xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
301


Tựa Mây, Tựa Gió


Chương 3: Biếc xanh


Anh đang bay trước mặt cô như một vị thần, vị thần từ những mảnh tàn tro đốt vụn. Nước mắt cô bắt đầu đua nhau chảy trên gò má nóng hổi. Những uất ức, tủi giận trong những ngày trẻ thiếu bóng anh tràn trề trong lòng người con gái bé nhỏ. Cô mặc việc anh chỉ là cái bóng treo lững lờ, là linh hồn vô thực, cô chạy tới ôm lấy anh, nhưng ôm lại cô chỉ là không khí nhẹ bẫng cùng hoa sữa mùa thu.

Anh cười với cô, nụ cười dịu dàng, dìu dặt đã từ lâu biến mất trên cõi trần.

“Đừng khóc, có anh ở đây rồi!”

Cô càng khóc nhiều hơn. Cô kể anh nghe trong nước mắt những tháng ngày mình đã khổ sở như thế nào với sự dằn vặt và mối tình dở dang. Bằng giọng nói khản đặc, nhưng lại với một trái tim trong sáng chân thành của một cô gái lụy vì tình.

Cô nức nở, anh vẫn thật hiền dịu. Dường như người khuất không thể buồn, họ biết tất cả mọi điều nên họ không bất ngờ để đau. Vô thường đã thắng họ một lần, tức là mãi mãi không có lần thứ hai.

“Anh biết chứ! Anh không bao giờ rời xa em cả, chỉ là chúng ta không thể mặt đối mặt như ngày xưa mà thôi. Giờ anh đã mất, nhưng những kỉ niệm, hình bóng anh, là một điều mãi mãi đối với nhau. Như vậy đã là quá đủ rồi! Tình dang dở là tình đẹp nhất, em hiểu chứ, em của anh?”

Cô không đành đoạn, cô không thể chỉ để anh mãi là hình bóng hư ảo trong không gian. Cô muốn cùng anh, dù đó là cái chết.

Cô nhớ vòng tay anh chai đi vì khai quật ôm eo cô mỗi khi có bài thực hành khó. Cô nhớ, cô còn nợ anh một chuyến du lịch vào Hội An. Anh nói anh thích phố cổ và muốn đến.

Lời hứa chưa thực hiện, người đành đoạn rời đi vội vàng. Một kẻ đi về nơi vĩnh hằng, một người lạc vào xứ của những nhớ nhung.

Có phải cứ yêu là cứ kết thúc trong đau khổ và tuyệt vọng như thế này không? Tình yêu không thể trường tồn mãi hay sao?!

Cô khóc nấc, cổ họng nghẹn đắng.

“Anh… anh cho em theo với! Làm ơn… Em nhớ anh, em muốn ở với anh mãi mãi!”

Anh lại gần cô thêm một chút nữa. Nếu anh có thể thở, chắc đó là hơi thở ấm áp thân thương nhất mà cô ước ao có được lại trong cuộc đời.

“Vốn dĩ khái niệm mãi mãi chỉ tồn tại vào một thời điểm nhất định trong cuộc đời. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ mãi mãi ở cùng nhau, anh sẽ lại đầu thai thành một đứa trẻ nào đó trên thế giới em không tìm được, chúng ta sẽ bị chia cắt. Điều tuyệt vời nhất là trong phút phân kỳ, ta còn nhớ nhau. Dẫu anh đã phiêu tán hồn phách. Và em sẽ tin hơn vào số trời và sẽ sống trọn từng giây trên cuộc đời thân thuộc này, thay phần anh nữa!”

Cô gạt đi nước mắt, chối phăng tất cả những lời anh nói.

“Không! Cuộc đời là một vũng lầy thối nát và giả tạo. Thời gian là một kẻ lang băm tự xưng chữa lành vết thương lòng. Còn số trời, cũng là con người tự tạo!!! Em không tin, em không tin vào bất cứ thứ gì ở cuộc đời rẻ rách này nữa!!! Chúng ta có thể ở trên thiên đường với nhau, được không anh?”

Anh ân cần cạnh bên, cái nóng nảy của cô bỗng dưng thành xanh trong, rơi xuống đáy hồ lăn tăn vòng nước.

“Em phải tin. Bởi vì cuộc đời dù đầy rẫy gian dối và thương đau nhưng em phải chiến đấu trên đó để sống. Cuộc đời đâu chỉ màu đen, quan trọng là còn sống, sẽ còn có cơ hội. Thời gian không bịm bợm ai cả, chỉ là họ nghĩ ra thế, trong khi trong lòng mình còn chưa buông tha được ngày cũ. Đúng là con người tạo ra số kiếp, nhưng lại không thể tiêu khiển được nó. Ta chỉ có thể ỉ ôi khi nó ập đến. Và quan trọng hơn, chả có thiên đường hay địa ngục nào em ạ, thiên đường duy nhất đó chính là sự sống, và địa ngục chính là đánh mất niềm tin vào cuộc sống!”

Anh vừa nói, giọng cũng trầm theo. Thoáng thấy những đám mây đen mù đã gạn ra xa bớt mặt trăng tròn ngày rằm, giữa nền trời, con quỷ Vô Thường cầm chiếc gậy trắng lao xuống lôi người về.

Trước khi tạm biệt người thương nhất đời mình, anh đã nói với cô, bằng một giọng khản đặc, buồn duy nhất trong cuộc đối thoại.

“Vào những ngày vắng anh trên mặt đất tươi đẹp, dù em có đau khổ và nhớ nhung đến như thế nào đi nữa, thì xin em nhớ cho rằng một điều luôn là sự thực: Người sống thì vẫn phải sống hết phần đời của mình, người chết đã tạm yên cõi trần thế. Anh là anh của ngày hôm qua và em là em của ngày không anh. Hy sinh hết tuổi đời cho một điều hư vô, thì còn tuổi nào cho em? Ma pháp, bùa chú có thể làm âm dương đôi lúc dao động, nhưng mãi mãi không bao giờ cưỡng lại được duyên trời và số kiếp”.

Anh khẽ khàng nói như trút từng hơi thở trong hầm than ngày ấy, rồi tựa mây, tựa khói, tan biến vào nền trời hoảnh sáng cùng với mái tóc bạc dài thườn thượt của loài quỷ địa ngục.

Anh khuất dạng giữa trời trăng sáng tươi vừa mới trả lại.

Có một bông hoa sữa mùa thu Hà Nội khẽ khàng rơi xuống tóc cô, vấn vương lại, không thể nào rời.

Đâu đó trong thinh không, giọng anh văng vẳng trong vút cùng tiếng gió vi vu xào xạc cuốn tung tàn tro vô tri tao tác lên trời.

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai.

Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời.

Xin cho tay em còn muốt dài…

Xin cho tay em còn muốt dài… (1)

Xin cho tay em còn muốt dài…

-KẾT THÚC-

(1): Lời bài hát Còn tuổi nào cho em – Trịnh Công Sơn.

Những tình tiết, địa điểm trong truyện chỉ là ảo giác của cô gái, không có thực. Mọi vấn đề tâm linh trong truyện là từ dân gian Việt Nam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN