[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya
Chương 114: Ngoại truyện 2
Edit: Dưa nụ
E hèm, xin chào mọi người, đến hẹn lại lên, chương trình Thảo Đăng phỏng vấn chuyện tình yêu đã mở màn:
Bây giờ chúng ta xin mời Bạch Hành tiên sinh và An Dạ tiểu thư, xin mọi người cho một tràn vỗ tay!
Dưới sân khấu, Tiểu Chu cầm loa hô to: “Hỏi một đêm mấy lần, hỏi một đêm mấy lần!”
Thảo Đăng đỡ trán, “Cậu câm miệng đi!”
“Xin hỏi tên của anh là gì?”
Bạch Hành kéo An Dạ ngồi bên cạnh giống như che chở cho con gái, anh trả lời: “Bạch Hành.”
An Dạ: “An Dạ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
Bạch Hành: “Ừm…. Có thể là 27, cũng có thể là 28.”
Bạch Nam ngồi dưới sân khấu cười lạnh: “Cậu cmn lừa quỷ á, hết năm nay đã quá 30 mà còn bày đặt giả làm cô bé ngây thơ!”
Ánh mắt Bạch Hành như muốn nói “Chút nữa cậu khỏi về nhà luôn đấy”.
An Dạ hỏi: “Anh 30 tuổi hả?”
Bạch Hành né tránh ánh mắt nóng bỏng của An Dạ, hơi thấp giọng đáp: “29.”
“Giới tính là?”
Bạch Hành lời ít ý nhiều: “Cả hai.”
“Xin hỏi anh có tính cách như thế nào?”
Bạch Hành đáp: “Người ta nói tôi là…. Muộn tao.”
An Dạ: “Hẳn là hình tượng ngự tỷ dịu dàng săn sóc?”
“Tính cách đối phương thì sao?”
Bạch Hành nói: “Tôi thích lắm.”
Thảo Đăng: “……..”
An Dạ: “Không nói rõ được, nhưng là mẫu hình lý tưởng.”
“Nếu lấy một loài động vật ra hình dung thì bạn cảm thấy đối phương là?”
Bạch Hành: “Thỏ con.”
An Dạ: “Sói tuyết.”
“Nếu muốn tặng một lễ vật cho đối phương thì bạn sẽ tặng?”
Bạch Hành: “Tặng chính bản thân tôi.”
An Dạ hơi sửng sốt một chút, ho khan: “Tặng anh ấy một đêm muốn mấy lần cũng được?”
Thảo Đăng: “Tôi không hiểu nổi cặp vợ chồng này nha! Chẳng có chút liêm sỉ nào!”
“Vậy thì bạn muốn lễ vật gì?”
Bạch Hành: “Gì cũng được.”
An Dạ: “Tạm thời không nghĩ ra, hình như cũng chẳng thiếu thốn gì hết….”
“Hành động nào của đối phương sẽ khiến bạn bất mãn?”
Bạch Hành: “Lúc viết tác phẩm mới không chịu tham khảo từ tôi mà lại hỏi đồng sự khác.”
An Dạ: “Tự để bản thân lâm vào nguy hiểm, hoặc là lấy danh nghĩa vì yêu mà bỏ rơi tôi.”
“Hành động nào của bạn sẽ khiến đối phương không thích?”
An Dạ: “Cái này thì tôi chưa nghĩ tới.”
Bạch Hành nhíu mày hỏi: “Em có chỗ nào không hài lòng về anh sao? Nếu có hãy nói ra, anh sẽ sửa đổi.”
“Mối quan hệ giữa hai người đã lên đến trình độ nào rồi?”
Bạch Hành nói: “Eo An Dạ hôm nay hơi bị đau, lúc phỏng vấn có thể để cô ấy ngồi xuống được không? Nếu không có đệm mềm thì ngồi trên đùi tôi cũng được.”
An Dạ: “……..”
“Lần hẹn hò đầu tiên của hai người là ở đâu?”
An Dạ giật mình: “Nói mới nhớ, chúng tôi chưa từng hẹn hò!”
Bạch Hành liếc mắt nhìn Thảo Đăng một cái, cảm thấy cái người này quá là nhiều chuyện rồi.
Bạch Hành: “Không sao, lập tức bổ sung ngay, muốn hẹn hò thế nào cũng được hết.”
“Là ai đã tỏ tình trước vậy?”
Thảo Đăng hết hồn: “Tôi cũng quên mất tiêu vụ này!”
Bạch Hành và An Dạ cùng bất mãn.
“Bạn thích đối phương đến mức nào?”
Bạch Hành: “Có lẽ là thích đến nỗi chết vì cô ấy cũng cam lòng.”
An Dạ: “Có thể chết cạnh nhau cubgx là một loại hạnh phúc.”
Thảo Đăng: “Tôi đã hơi cảm động rồi nha….”
“Vậy thì, bạn yêu đối phương sao?”
“Yêu.”
“Nếu như nghi ngờ đối phương thay lòng đổi dạ thì bạn sẽ làm gì?”
Bạch Hành: “Tuyệt đối không có khả năng, theo lý thuyết, tác giả sẽ không viết kiểu cốt truyện này, nếu không thì sẽ bị ngàn người chém vạn người chửi, bị xuyên sách, biến thành vong hồn dưới đao nam chính. Đúng không, Thảo Đăng?”
Sống lưng Thảo Đăng tê tái: “Sao tôi lại có cảm giác như anh đang uy hiếp vậy nè….”
An Dạ: “Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến điều này, nếu thật sự có một ngày như vậy thì đến lúc đó rồi tính.”
Trái tim thật là to lớn….
“Có thể tha thứ thứ cho việc đối phương thay lòng hay không?”
“Tuyệt đối không thể.”
“Hành động nào của đối phương là gợi cảm nhất?”
Bạch Hành: “Lúc cô ấy cắn chặt môi trên giường.”
An Dạ: “Lúc anh đẩy mắt kính.”
“Lúc hai người ở bên nhau thì tim đập nhanh nhất là khi nào?”
An Dạ nghĩ nghĩ, nói: “Với tôi có lẽ là lúc ôm nhau, dù sao thì cũng đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, là vì tôi thích mùi hương trên người Bạch Hành.”
Bạch Hành: “Những lúc thân mật cùng nhau, trái tim tôi sẽ đập rất nhanh. Nhưng mà tác giả chưa từng viết với góc nhìn của tôi….”
“Cảm thấy hạnh phúc nhất khi làm gì?”
Bạch Hành: “Làm tình.”
An Dạ giữ nguyên sự trầm mặc: “…..”
“Đã từng cãi nhau bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Sau khi đầu thai vào kiếp khác vẫn sẽ hy vọng làm người yêu của nhau chứ?”
An Dạ: “Vẫn muốn, muốn luôn luôn gặp được anh.”
Bạch Hành: “Tôi cũng thế.”
“Thời điểm nào sẽ cảm thấy mình được đối phương yêu thương?”
Bạch Hành: “Lúc cô ấy làm việc luống cuống tay chân, nhận ra cần phải dựa vào tôi.”
An Dạ: “Lúc Bạch Hành vẫn luôn ở cạnh tôi, mỗi khi gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ không màng tất cả mà đến bên tôi.”
“Cách thức biểu hiện tình yêu của hai bạn là?”
Bạch Hành: “Ôm và hôn.”
An Dạ: “Làm nũng nhỉ? Có lẽ là bản năng của con gái rồi.”
“Khi nào bạn sẽ cảm thấy “người ta không yêu mình”?”
Bạch Hành: “Từ chối lời mời gọi vận động trước khi ngủ của tôi.”
An Dạ: “Anh đúng là mẫn cảm.”
“Bạn cảm thấy loài hoa nào tương xứng với đối phương?”
Bạch Hành: “Hoa baby.”
An Dạ: “Hoa quế.”
“Giữa hai người có giấu nhau chuyện gì không?”
“Không có.”
“Bạn cảm thấy tình yêu giữa hai người sẽ có thể duy trì mãi mãi chứ?”
Bạch Hành: “Tôi cảm thấy mình và An Dạ ở thế giới này sẽ đạt được sự hạnh phúc vĩnh cửu. Chúng tôi sẽ viết tiếp câu chuyện của mình trong nơi xa xôi này, nơi mà những người khác sẽ không thể chạm đến.”
An Dạ: “Đúng vậy, bởi vì tôi vẫn sẽ luôn yêu Bạch Hành.”
Thảo Đăng đã hỏi xong, Bạch Hành có chuẩn bị một bất ngờ cho An Dạ, như vậy thì thời gian tiếp theo sẽ dành hết lại cho hai người!
Vào lúc này thì màn che rơi xuống, âm nhạc vang lên.
Bạch Hành búng tay một cái, nơi An Dạ đang đứng bỗng nhiên chậm rãi dâng cao lên, tại thành một sân khấu nho nhỏ.
An Dạ cuống quít nhìn quanh bốn phía, vội vàng lên tiếng kêu: “Bạch Hành?”
Bạch Hành mỉm cười, lấy từ phía sau ra một chiếc nhẫn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ An Dạ đang đứng trên cao: “Em có bằng lòng gả cho anh không? Nếu không là anh sẽ nhốt em ở trên đấy.”
An Dạ sửng sốt, thằng nhãi này học chiêu đó từ ai vậy?
Cô thấy Tiểu Chu đang làm mặt quỷ đằng xa thì đã hiểu hết.
Tuy cô bằng lòng nhưng cũng không thể để mặc cho bọn họ bày bố như vậy được, cô bèn đáp: “Được thôi, nhunge trước tiên phải đập cho ốc một trận, nếu không là em không chịu đâu.”
Tiểu Chu hoảng hốt: “Gì gì gì??? Đối xử như thế với quân sư à? Nhân tính đâu hết rồi?”
Đương nhiên, Bạch Hành ra lệnh một tiếng là Bạch Nam và Mũ Lưỡi Trai đã tay đấm chân đá.
Bạch Nam cười lạnh lùng một tiếng: “Nghe nói hôm qua cậu muốn làm cha tôi?”
Mũ Lưỡi Trai cũng hừ lạnh: “Chu sư huynh, Thảo Đăng nói trong lòng huynh đang tính chuyện khi dễ em?”
“Các người nghe tôi giải thích, hãy nghe tôi giải thích…. A! Đánh người không đánh mặt!”
An Dạ cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hành thêm một lần nữa.
Anh đang mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm đơn giản không cầu kỳ, đôi mắt thâm trầm, khi nói chuyện vẫn nhẹ nhàng ấm áp như thế.
An Dạ đáp: “Em sẽ nhảy xuống, nếu anh đón được em thì em sẽ bằng lòng.”
Cô muốn nhảy xuống một lần nữa như trước đây, tất cả đều được anh ôm vào trong ngực.
“Được.”
Bạch Hành Giang rộng hai tay, mở ra một vòng ôm về phía cô.
An Dạ nhắm mắt lại, cố gắng quên mình mà nhảy xuống, rơi vào vòng ngực ấm áp kia.
Vây quanh cô đều là mùi hương cây cỏ, là mùi hương độc nhất của Bạch Hành.
Thật là thơm, cũng thật là dịu dàng êm ái.
Đây là Bạch Hành của cô, từ nay trở về sau, anh sẽ thuộc về duy nhất mình cô.
HẾT NGOẠI TRUYỆN 2
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!