[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya - Chương 52: Một Người Khác (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya


Chương 52: Một Người Khác (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Giữa khuya, tôi mở radio, đúng giờ nghe tiết mục âm nhạc của đài truyền thanh.

Vừa mới hoàn thành xong một mối làm ăn, khi về đến nhà thì tôi đã mệt muốn đứt hơi, nhiều năm sống một mình, vì sợ cô đơn nên tôi có thói quen nghe radio.

Tôi thở dài một hơi khoan khoái, xoay người đi về phía tủ lạnh.

Lúc này nghĩ mình có lẽ nên ăn thêm chút gì đó, nếu không khi ngủ có thể sẽ bị đau dạ dày.

Vừa nghĩ, thân thể đã nhanh hơn tư duy, vươn tay mở cửa tủ lạnh.

— í, thật kì lạ.

Trong tủ lạnh vốn phải có hai lon bia, hiện giờ chỉ có một lon.

Có ai đã tới nhà ư?

Điều này…. tuyệt đối là không thể.

Tôi luôn sống một mình, chưa từng kết giao bạn trai nên đừng nói đến mấy vụ bạn trai cũ còn giữ chìa khoá linh tinh.

Thế nên…. cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra đây?

Tôi cố vắt hết óc cũng không giải thích được.

Bỗng nhiên, có một luồng khí lạnh từ phía sau nhanh chóng bao bọc lấy tôi, cảm giác cho dù không quay đầu lại cũng có thể mường tượng ra hình dáng của nó.

Nhất định là…. không có gì cả đâu!

Tôi tự cổ vũ mình, nhanh chóng xoay người nhìn đằng sau.

“Lạch cạch…”

Ha, tưởng gì, thì ra chỉ là một cái lon không rớt từ sofa xuống đất thôi.

Tôi cười một tiếng, vừa định đi qua nhặt cái lon lên nhưng lại bất ngờ phản ứng, có chỗ nào đó không thích hợp.

Đây là lon bia bị mất trong tủ lạnh!

Có…. có ai đó đã uống rồi sao?

Tuyệt đối không thể nào! Trong phòng này tuyệt đối không có người thứ hai, sao có thể chứ?!

Tôi không dám tới gần sofa, sợ ở đó sẽ xuất hiện một thứ gì đó đáng sợ.

Mà radio vào lúc này cũng xuất hiện trục trặc giống như mọi ngày, nó giống như bị ai sai khiến vậy, nhanh chóng nhảy qua một tiết mục khác, đó là tiết mục kể chuyện đêm khuya. Hầu như mỗi buổi tối, radio đều sẽ bị trục trặc, nhanh chóng đổi thành tiết mục này, không hề sai lệch.

Đây nếu không phải là bởi vì bị nhiễu sóng, vậy thì vô cùng có khả năng…. là bị người ta ấn tới tiết mục kể chuyện đó.

Có ai đó đang ở đây tranh giành radio với tôi à?

Nếu nói như vậy thì thật là buồn cười.

Nhưng mà, cũng không thể loại trừ một khả năng không thể tưởng tượng khác chứ?

Đó là, trong căn phòng này còn có người thứ hai…..

Mà vào ngay lúc này, radio đang kể về một câu chuyện ma, giọng nói của người chủ trì nghe khàn khàn mà quái đản, hắn ta thấp giọng nói: “Nhìn nè, tôi ở ngay phía sau cô đấy!”

Tôi đứng im tại chỗ, tuyệt không dám quay đầu nhìn lấy một cái.

Cùng lúc đó có cái gì đó bất ngờ xẹt qua đầu vai tôi, bóng của nó và của tôi chồng chéo lên nhau.

Bây giờ đây tôi mới phát hiện, trong nhà này, có thêm người thứ hai.”

Đây là mở đầu của câu chuyện [Một Người Khác] mà An Dạ mới viết, cô tìm thấy linh cảm từ một vài mẩu tin về ma quỷ trên mạng.

Cô gửi đi cho Bạch Hành xem thử, sau đó ra khỏi phòng lấy một quả táo cầm lên ăn.

“Đing đing — ”

Rất nhanh sau đó đã có tin trả lời.

An Dạ click mở điện thoại, thì ra là hồi âm của Bạch Hành

— (^_^) mở đầu không tệ, tiếp tục nỗ lực.

Cô nhìn thấy lời đánh giá này của anh thì cũng yên tâm hơn, lại trở về ngồi trước màn hình máy tính, lên mạng tìm tòi một số tư liệu có liên quan đến chủ đề này.

Bạch Hành đã không ở đây nữa, anh đã trở về nhà mình vào hôm qua.

An Dạ nhìn căn nhà rỗng tuếch trống trải thì trong lòng dấy lên một nỗi tịch mịch đến khó hiểu.

Cô hẳn là không quen sống một mình rồi? Huống chi cô cũng không nấu cơm, bây giờ lại trở về nếp sinh hoạt một mình ăn đồ ăn đông lạnh như trước kia.

“Đing đing — ”

An Dạ theo bản năng cầm lấy điện thoại, lại phát hiện không phải âm báo tin nhắn.

Cô click vào màn hình máy tính, thấy là thông báo từ trong một forum trò chuyện.

An Dạ có giao hảo với vài người bạn cũng là tác giả trên mạng, lập nên forum này chỉ có 5 thành viên bọn họ, lúc này có người đang trò chuyện trong diễn đàn.

[Tiểu Na]: Cả nhà bắt đầu viết bài mới hả?

[Tần San San]: Bài cũ của tớ còn chưa có viết xong nữa, ở đó mà bài mới? (>﹏<)

[Tiểu Cữu]: Đang không ngừng cố gắng, mở đầu tác phẩm mới tớ cũng đã nghĩ kĩ rồi. Đúng rồi, Tiểu Dạ, cậu định viết gì?

An Dạ nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.

[Tiểu Dạ]: Tớ định viết về đề tài “người thứ hai”, mấy lúc gần đây chủ đề này rất hot không phải sao? Ví dụ như nói ở một mình trong nhà rồi xuất hiện người thứ hai gì đó.

[Tiểu Na]: Đề tài này được á, rất thú vị! Đúng rồi, giới thiệu cho cậu bài post HPPXXXXXX này nè. Bài này đang hot lắm nha, nói về đề tài trong nhà có ma đó.

[Tần San San đang mở ra đường link]

[Tiểu Na đang mở ra đường link]

An Dạ còn chưa kịp mở ra xem thì đột nhiên phát giác chỗ kì lạ, cô chần chờ một lát rồi trả lời.

[Tiểu Dạ]: Cứ cảm thấy trong diễn đàn thiếu một người vậy nha?

[Tiểu Na]: Tớ cũng có loại cảm giác này……

[Tần San San]: Để tớ xem xem. A? Tiểu Cảnh không thấy nói chuyện.

[Tiểu Na]: Cảm giác này…. ghê thật đó.

[Tiểu Dạ]: Gần đây Tiểu Cảnh bận chuyện gì vậy?

[Tiểu Cữu]: Mọi người nói vậy tớ mới để ý, hình như Tiểu Cảnh ít nói chuyện quá ha?

Các cô ấy vừa nói như vậy thì An Dạ mới phục hồi tinh thần. Đúng vậy, Tiểu Cảnh hình như…. hơi ít nói.

An Dạ bèn kiểm tra lại lịch sử trò chuyện trong nhóm, sau đó chụp màn hình rồi gửi cho mọi người xem.

An Dạ phát hiện ra một chuyện làm cho người ta ớn lạnh, đó là…. mọi người rõ ràng có ấn tượng với việc Tiểu Cảnh nói chuyện, nhưng trong lịch sử trò chuyện lại trống không.

[Tiểu Dạ]: Mọi người xem, tớ tìm không thấy lịch sử trò chuyện của Tiểu Cảnh trong thời gian này, nhưng rõ ràng cô ấy có chat với bọn mình mà?

[Tiểu Na]: Thật là đáng sợ! Tớ có cảm giác bị một ai đó nhìn chằm chằm trong đêm tối —

[Tiểu Cữu]: Ghê quá! Tớ cũng không tìm thấy!

An Dạ xem kĩ lại, phát hiện thì ra là mình nhầm, cô lại chụp màn hình gửi qua một lần nữa.

[Tiểu Dạ]: Ai da, xin lỗi, tớ nhầm, Tiểu Cảnh thật sự có trò chuyện.

[Tiểu Cảnh]: Ha, chào cả nhà! Tớ chính là cái người thứ 6 đang theo dõi mọi người đó nha~!

[Tiểu Na]: Làm trò gì vậy? Thì ra cậu cũng ở đây.

[Tần San San]: Làm tớ sợ muốn chết! Thấy ghét….

Một trò khôi hài cứ thế mà kết thúc, An Dạ cười cười, click vào đường link Tiểu Na gửi cho cô.

Theo cô thấy đây là một bài tự thuật của chủ bài viết, kể về những chuyện chính bản thân đã trải qua, còn gọi là trải nghiệm trong nhà gặp ma.

An Dạ buồn cười, tìm tiêu đề sáng tạo như vậy, rất khó bảo đảm không phải chủ thớt đang nói bừa.

Vừa xem bài post, cô vừa thuận tiện lưu lại một vài chi tiết có thể mang đến linh cảm cho cô để viết bài, để sau này có cần thì lấy ra.

[818 trải nghiệm hiếm lạ cổ quái trong nhà gặp ma] rất đáng sợ, tôi cứ luôn cảm thấy trong nhà có người thứ hai.

“Thời gian là vào một buổi sáng đầy nắng ngày 20 tháng 12.

Tôi vẫn luôn sống một mình, công việc là tài xế lái tắc xi vào ban đêm. Lái xe ban đêm đắt khách hơn ban ngày một chút, hơn nữa, những người khách vào buổi tối sẽ không trả giá, thậm chí còn cho tiền boa, so với ban ngày thì dễ ăn hơn nhiều. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một vài chuyện kỳ lạ hiếm thấy (^_^), nhưng hôm nay tôi không nói tới mấy chuyện lái xe gặp ma này nọ đâu.

Được rồi, kể tiếp nhe.

Tôi mới vừa phát hiện một điều khác lạ, đại khái khoảng ngày 05 tháng 12. Ngày đó, tôi như bình thường về nhà. Khi đi lên bậc thang thì cứ cảm thấy là lạ ở đâu ấy, chắc có lẽ vào buổi tối nên tôi khá là mẫn cảm, cảm nhận được điều khác thường.

Loại cảm giác này phải miêu tả như thế nào nhỉ…. ừm, có thể nói là một loại hơi thở.

Có bao giờ mọi người đi đến một nơi nào đó mà cảm thấy sợ hãi không? Cho dù đến đó bao nhiêu lần chăng nữa cũng vẫn sợ, không rõ nguyên nhân.

Thêm một điều nữa, lúc tôi bước lên lầu, ngẫu nhiên nhìn xuống thì thấy khi nhấc chân, bóng mình dính ở đế giày.

Cái bóng của tôi không chiếu vào bậc thang mà là dính ở đế giày.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, hiện tượng này liền biến mất. Tôi không cho rằng đó là ảo giác, vì trí nhớ và sức quan sát của con người vào ban đêm tốt hơn so với ban ngày mà? Còn là vì vào buổi tối, con người tương đối cảnh giác hơn.

Lại kể tiếp, khi tôi về đến nhà, phát hiện đèn trước cửa bật sáng.

Nghe đến đây, khẳng định mọi người muốn cười: Ha, có thể do tôi mở đèn quên tắt nên sợ bóng sợ gió một hồi, hoặc là bạn trai cũ ghé qua.

Cho mọi người hay, đến từng tuổi này nhưng tôi chưa từng có bạn trai, với lại tôi ở một mình nên rất tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không quên tắt đèn.

Điều quan trọng nhất là — cái đèn đó vốn đã bị hư.

Hiểu chưa? Cảm giác cứ như có ai đó đang hoan nghênh tôi về nhà.”

An Dạ đọc đến đây thì lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng ngược giống như một con nhím.

Cô theo bản năng nhìn ra phía sau nhưng cũng không phát hiện được gì, lúc này mới nhẹ lòng đọc tiếp.

“Thế nhưng tôi vẫn có gan bước vào cửa, nhỡ đâu đèn đã được ai đó sửa rồi thì sao, đây còn không phải làm người ta cười bể bụng à?

Vậy mà ngay sau khi tôi bước vào trong, ngọn đèn bên ngoài chớp chớp hai cái, bỗng nhiên, tắt ngúm.

Còn chưa kịp mở đèn trong nhà, cả người tôi cứ thế bị vây trong bóng tối.

Loại cảm giác này quả thật rất đáng sợ, tôi loáng thoáng nhận thấy được phía sau mình có người, người đó đang đứng bên ngoài, nơi đầu hành lang trống rỗng đằng kia — nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi sợ quá, lập tức chạy hẳn vào nhà, đóng cửa “rầm” một phát!

Phù! May mắn may mắn, tôi trốn nhanh, cái gì cũng không thấy! (^_^;)”

An Dạ lại kéo chuột xuống, thấy chủ thớt vào ba ngày sau mới update bài mới.

Mà bài post cũ có tới hơn mười ngàn comment, tất cả mọi người đều lo lắng có phải chủ thớt đã bị cái gì đó ghê gớm cắn nuốt luôn rồi không, thậm chí còn có người truy tìm địa chỉ của chủ thớt qua Internet hòng có thể tới đó cứu người.

“Mọi người đừng lo lắng, gần đây tôi hơi bận thôi, ờm…. với lại tinh thần không khỏe lắm.

Không sai, tôi quả thực đã nhìn thấy “gì đó” (^_^;)

Cảm xúc hiện tại thì…. nói không sợ hãi là giả, tôi quả thật rất sợ.

Nhưng là một người ngoại tỉnh, tôi không có người thân hay bạn bè để nhờ vả, thế nên chuyển nhà trong một thời gian ngắn là chuyện không thể. Nói tóm lại, tôi lại kể tiếp cho mọi người nghe nhe.

Đại khái là cách một đêm sau sự kiện ngọn đèn, tôi theo như lệ thường về nhà, sau đó mở TV, trên đài lúc ấy đang chiếu đá banh, đội AC Milan đang dẫn trước!

Sau đó, tôi đi tắm.

Rồi, khi tôi quay trở ra thì TV đã đổi qua một kênh khác, nhưng cái điều khiển thì vẫn nằm yên ngay chỗ cũ.

TV nhà tôi vẫn luôn luôn ngoan ngoãn (^_^), tuyệt đối không có khả năng tự mình đổi kênh khác.

Tuy tôi sợ nhưng tối khuya rồi, còn đi đâu được đây? Chỉ có thể trở về phòng ngủ.

Vào ngay lúc này, cánh cửa phía sau lưng bỗng nhiên đóng lại.

Cửa sổ vẫn đóng kín, cho nên không thể nào có gió!

Hơn nữa, cái loại cảm giác này…. nói như thế nào nhỉ, ký ức của tôi đến nay vẫn còn mới mẻ.

Giống như cánh cửa bị ai đó chậm rãi khép lại vậy, trừ khi ngoài cửa thật sự có người, nếu không thì căn bản cánh cửa không có khả năng tự đóng!”

An Dạ hết hồn, suýt nữa quăng con chuột trong tay đi mất.

HẾT CHƯƠNG 52

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN