Từ Bi Khúc - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Từ Bi Khúc


Chương 32


Cuối cùng cũng ra đến nơi, Du Ca đưa mắt nhìn quanh nhận ra đây là ở giữa vườn mai nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai liền hỏi thì tên thái giám bảo có lẽ hoàng thượng đang ở phía trước nên gã sẽ đi xem sao, vừa dứt lời là đã mau chóng rời khỏi chẳng để hoàng hậu kịp nói gì. Gió đêm thổi đến khiến cả người lạnh lẽo, Du Ca kéo áo khoác lại, đưa mắt nhìn ánh nến lập loè ở phía xa xa rồi tắt dần. Tự dưng lúc này nàng cảm giác có gì đó không ổn, ban nãy sợ hoàng thượng chờ lâu nên hơi vội, nhưng đến đây chỉ thấy có mỗi mình lại nhận ra sự việc kỳ quặc. Bất chợt có tiếng bước chân vang lên phía sau, Du Ca lập tức quay qua và kinh ngạc:

– Tần tướng quân? Sao ngài lại ở đây?

Hoá ra là Tần Chinh! Chàng ta không mặc tướng phục, trên người khoác áo lông ấm, cũng khó hiểu trước việc hoàng hậu có mặt tại vườn mai này, liền bước đến hành lễ sau đó hỏi lý do nương nương đến đây làm gì và nghe nàng trả lời:

– Là hoàng thượng gọi bản cung đến.

– Hoàng thượng? Thần cũng được người truyền lệnh gọi đến đây! Trước đó một canh giờ, thần đang ở tướng phủ thì có một tên thái giám nói rằng ở Bạch Lý viện do hoàng thượng sai đến đây truyền gọi thần vào cung gấp nên thần liền vội đi.

– Thái giám ở Bạch Lý viện? Có phải hắn họ Phúc, ngay chân mày còn có vết sẹo?

– Vết sẹo thì thần không để ý nhưng đúng là hắn họ Phúc.

– Hắn cũng đến chỗ bản cung, nói hoàng thượng muốn gặp ta nhưng khi đến đây lại không hề có bóng dáng ai cả!

– Thần cũng không gặp hoàng thượng. Nương nương, vậy việc này…?

Câu nói còn chưa kết thúc thì lập tức Du Ca lẫn Tần Chinh đồng loạt nghe thấy những tiếng bước chân tiến về phía này, cùng lúc là giọng hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo!”, tiếp theo phản chiếu trong đôi mắt đứng yên của Du Ca là bóng dáng Trình Liệt xuất hiện, theo sau dĩ nhiên có Liêu công công cùng dàn thị vệ và điều đáng nói là có cả Triệu quý phi! Vẻ như hai bên đều bất ngờ lẫn ngạc nhiên trước cuộc gặp mặt này nên trong một khắc ai nấy đều đứng yên lặng, mãi đến khi lấy lại bình tĩnh thì Du Ca mau chóng hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng”, bên cạnh Tần Chinh cũng quỳ xuống, chắp tay nói rõ: “Thần tham kiến hoàng thượng!”. Đứng trước mặt hai người nọ, Trình Liệt mang biểu hiện mười phần lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm trở nên tăm tối còn hơn màn đêm đang bao phủ, cất tiếng:

– Đêm hôm như vậy mà hoàng hậu và tướng quân còn gặp mặt sao?

Biết ngay Trình Liệt thể nào cũng hiểu lầm, Du Ca liền bước lên trước giải thích:

– Hoàng thượng xin đừng hiểu lầm! Ban nãy có một thái giám ở Bạch Lý viện họ Phúc đến gặp ta nói rằng hoàng thượng đang dạo ở vườn mai và muốn ta đến ngay!

– Hồi bẩm hoàng thượng, thần cũng vậy! Là một thái giám ở Bạch Lý viện mang họ Phúc đến tướng phủ bảo hoàng thượng triệu gọi thần gấp nên thần vội vào cung, nhưng khi đến đây thì thần chỉ gặp hoàng hậu nương nương!

Tức thì Liêu công công hết nhìn Trình Liệt rồi nhìn sang Du Ca và Tần Chinh:

– Nhưng thưa nương nương và Tần tướng quân, ở Bạch Lý viện không hề có thái giám nào mang họ Phúc!

– Không thể như vậy! Hắn rõ ràng nói với bản cung là người do Liêu công công sai đến truyền lệnh của hoàng thượng!

– Nương nương, hoàng thượng cả đêm ở ngự thư phòng không hề đặt chân đến vườn mai và càng không truyền lệnh gì cả, nô tài cũng không sai thái giám họ Phúc nào đến Phụng Hoa cung gặp nương nương hay chỗ của Tần tướng quân…

Trong khi Tần Chinh hết sức kinh ngạc thì Du Ca đã mau chóng hiểu ra mọi chuyện, thầm trách bản thân quá ỷ y để rồi bị gài bẫy! Gã họ Phúc kia nhất định bị mua chuộc giả làm thái giám, biết đâu còn đánh cắp thẻ bài ở Bạch Lý viện rồi đến chỗ của nàng và Tần Chinh, giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng hòng đưa hai người đến vườn mai này. Còn lý do thì có thể thấy rõ, chính là để Trình Liệt bắt gặp cái cảnh đêm khuya hoàng hậu cùng tướng quân lén lút gặp mặt!

Triệu Mỹ Nhân đứng bên cạnh hoàng thượng, không thể không lên tiếng rằng:

– Nương nương, chuyện này là thế nào, người nói về thái giám họ Phúc nhưng Liêu công công khẳng định không có người này? Cả Tần tướng quân vì sao cũng nói giống y hệt? Đêm khuya, hoàng hậu cùng tướng quân gặp mặt, rốt cuộc còn có lý do gì? Ban nãy, thần thiếp trên đường đến ngự thư phòng thì vô tình trông thấy dáng vẻ lén lút của Tần tướng quân đi về phía vườn mai liền gặp hoàng thượng nói ngay, nào ngờ khi đến đây còn gặp cả nương nương nữa.

– Triệu quý phi nương nương, thần đường đường chính chính đi vào cung vì sao lại nói là dáng vẻ lén lút? – Tần Chinh hỏi rành rọt.

– Ta trông thấy sao thì nói vậy, không thêm không bớt!

Nhìn biểu hiện thản nhiên từ Triệu Mỹ Nhân, Du Ca không khỏi thắc mắc, vì sao lại trùng hợp đến mức nàng ta đến ngự thư phòng thì trông thấy Tần Chinh, chưa kể đêm hôm nàng ta đến gặp hoàng thượng để làm gì? Nhìn vào sự việc biết ngay có kẻ đứng phía sau dàn xếp, tên thái giám giả mạo rồi cả chuyện hoàng thượng xuất hiện đúng lúc không sai lệch một khắc nào, quả nhiên là tính toán chu toàn thật! Du Ca không thể suy đoán Triệu Mỹ Nhân có liên quan đến kế hoạch tinh vi này chăng, bởi bây giờ điều quan trọng nhất là Trình Liệt nên cái nhìn của nàng lúc này chỉ hướng vào hắn và chờ đợi.

Trình Liệt nãy giờ hoàn toàn im lặng, hết nghe người này đến kẻ kia lên tiếng rồi đến việc quan sát dáng vẻ của Du Ca và Tần Chinh, nét mặt của hai người tuy bất ngờ kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh, kiểu như đường hoàng không làm gì hổ thẹn. Tuy nhiên trước cái cảnh đêm hôm như vậy, hoàng hậu cùng tướng quân gặp nhau trong vườn mai kín đáo thử hỏi hoàng thượng như hắn phải nghĩ gì? Dĩ nhiên khi nhìn vào sự việc đang bày ra trước mắt thì ai cũng hiểu rằng: Hoàng hậu có gian tình với tướng quân! Tiếp theo, vô tình thế nào ánh mắt sâu tối kia lướt qua áo khoác trên người Du Ca để rồi trong lòng hắn như có đại hoả, dẫu bên trong giận dữ khôn lường ấy vậy ngữ khí lại vô cùng điềm tĩnh:

– Hoàng hậu, ngay cả áo khoác trên người nàng cũng bị rách toang vậy sao?

Tức thì Du Ca nhìn xuống, khi nãy đi qua những cành mai chằng chịt do trời tối nên không thấy gì, nay trước bao nhiêu ánh nến từ lồng đèn trên tay thị vệ chiếu soi vào nàng mới thấy một mảng rách khá lớn trên áo khoác, lộ cả xiêm y mỏng manh bên trong cũng bị xước vài đường. Chợt nhiên lúc này nàng mới hiểu ra thêm một điều, lý do gã thái giám giả mạo kia dẫn nàng đi qua lối rậm rạp như thế là để tạo nên vết xước trên y phục của nàng, từ đó ở trước mặt hoàng thượng mà nàng bày ra dáng vẻ không đứng đắn, khiến cho việc “gian tình” này thêm rõ ràng! Thật chẳng ngờ, kẻ đó lại có thể sắp xếp tỉ mỉ đến mức như vậy!

– Hoàng thượng, là do ta vừa từ hướng đó của vườn mai đi lại, lối đi ở đấy chật hẹp lại rậm rạp cây cối nên xiêm y của ta bị xước!

Du Ca muốn giải thích rõ ràng chuyện y phục bị rách nhưng nào ngờ đâu lại vô tình đẩy bản thân vào tình huống oan trái hơn khi Triệu Mỹ Nhân thốt lên:

– Nương nương, vị trí mà người chỉ chính là “Hoan dạ tình”, nơi mà trước đây các cung nữ lén lút tư tình với thị vệ vì vậy sau đó hoàng thượng ban lệnh cấm đến! Vậy là nương nương và Tần tướng quân cùng ở trong đấy đi ra sao?

Lời lẽ từ Triệu quý phi thật cay độc khiến Du Ca lẫn Tần Chinh thoáng sững người, bởi nói như vậy chẳng khác nào khẳng định rằng nàng và vị tướng họ Tần vừa cùng vào “Hoan dạ tình” lén lút tư thông nên mới dẫn đến xiêm y rách toang? Không nói cũng rõ trong đầu Trình Liệt lập tức liên tưởng đến những khung cảnh gì ở nơi vườn mai, lòng không kìm được phẫn nộ mà quát lên:

– Đủ rồi!

Triệu Mỹ Nhân, Liêu công công cùng dàn thị vệ tức thì giật mình. Về phía Du Ca, bản thân trông rõ gương mặt cuồng nộ đáng sợ của Trình Liệt, dẫu đứng cách mấy bước chân nhưng vẫn cảm nhận rõ lớp hàn khí vây quanh hắn dày cỡ nào, hắn vốn dĩ trước đó đã không thích chuyện giữa nàng và Tần Chinh, nay còn thêm sự việc như thế này nữa thì thử hỏi hắn sẽ cảm thấy thế nào?

– Hay thật! Hoàng hậu và tướng quân có gian tình sao? Lại thêm xiêm y rách rưới thiếu đứng đắn, hai người còn gì để nói nữa không?

Du Ca chưa kịp đáp lời Trình Liệt là Tần Chinh tỏ rõ thái độ, giọng kiên quyết:

– Muôn tâu hoàng thượng, thần và hoàng hậu nương nương không hề làm chuyện gì đáng hổ thẹn! Đây nhất định là một cái bẫy! Nếu hoàng thượng muốn trách phạt thì hãy phạt thần, xin đừng phạt nương nương!

– Tần tướng quân sao lại nói vậy, rõ ràng bản cung và ngài đều bị oan!

Trước cảnh Du Ca và Tần Chinh nói giúp cho đối phương càng khiến cơn giận nơi Trình Liệt thêm cao ngút trời, đến độ bàn tay liền vo lại thành quyền.

Và mọi chuyện còn chưa ngừng ở đó là đột nhiên vang lên âm thanh gay gắt cùng tiếng thút thít, rất nhanh ai nấy đều trông thấy ba thị vệ kéo theo một nha hoàn sau đó đẩy ngã nàng ta xuống trước mặt Trình Liệt, lúc nàng ta lồm cồm ngồi dậy thì Du Ca bất ngờ thốt lên: “Bách Hợp?”. Nghe tiếng hoàng hậu gọi mình thế là Bách Hợp mau chóng ngước lên với vẻ mặt sợ hãi, cất tiếng cầu cứu:

– Nương nương xin cứu nô tỳ! Nô tỳ đã không kịp làm theo lệnh của người!

– Ngươi nói gì vậy Bách Hợp? Bản cung ra lệnh gì cho ngươi?

– Chính nương nương đã sai nô tỳ mang bức mật thư này đến bức tường sau vườn thượng uyển để giao cho thuộc hạ của tướng quân Du Quánh!

Du Quánh? Tại sao lại liên quan đến biểu ca? Mật thư gì? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, trong một lúc khiến Du Ca vô cùng bối rối mơ hồ. Hiển nhiên Trình Liệt cũng thắc mắc y hệt, lập tức hỏi đám thị vệ đưa Bách Hợp đến, tức thì họ bẩm rằng đang đi tuần đêm tình cờ phát hiện ra nha hoàn này thập thò mờ ám ở bức tường cuối vườn thượng uyển liền mang đến chỗ hoàng thượng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN