Từ Bi Thành - Chương 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Từ Bi Thành


Chương 68


Ngoại truyện 1: Châu Á Trạch (II)

Lần đầu tiên gặp Mộ Thiện, Châu Á Trạch không hề hay biết đó là người phụ nữ Trần Bắc Nghiêu ngày đêm mong nhớ.

Lúc bấy giờ anh ta đến nhà máy của Từ thị, giúp cha con Từ thị giải quyết sự kiện công nhân bãi công bằng bạo lực. Châu Á Trạch tất nhiên nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Từ thiếu. Khi quay về xe ô tô, anh ta nói với Trần Bắc Nghiêu: “Con bé bồ của Từ Viễn Đạt trông cũng không tồi.”

“Không thể nào.” Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nói một câu không đầu không cuối. Đến lúc này Châu Á Trạch mới để ý thấy sắc mặt anh khó coi vô cùng.

“Không thể nào là người phụ nữ của thằng đó.” Trần Bắc Nghiêu gằn giọng nhắc lại.

Châu Á Trạch chợt có linh tính: “Là cô ấy?”

Trần Bắc Nghiêu gật đầu, vẻ mặt anh như chó con bị bỏ rơi: “Là cô ấy.”

Đúng là cô ấy.

Trần Bắc Nghiêu từ trước đến nay không thích thổ lộ tâm tình với người khác. Dù Châu Á Trạch là anh em thân nhất, anh cùng lắm cũng chỉ nhận xét một câu: “Thiện Thiện rất tốt”. Nhưng Châu Á Trạch biết, người khiến Trần Bắc Nghiêu ngày đêm mong nhớ là cô, khiến anh một mình trầm luân chính là cô, khiến anh vừa yêu vừa hận cũng là cô. Điều này làm Châu Á Trạch càng thêm hiếu kỳ về người phụ nữ tên Mộ Thiện.

Sau khi gặp Mộ Thiện, Châu Á Trạch cảm thấy lời tán dương của Trần Bắc Nghiêu hơi khoa trương. Mộ Thiện đúng là rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt long lanh hút hồn, nhưng anh ta càng thích vẻ phong tình vạn chủng của Angel hơn.

Chỉ có điều Châu Á Trạch không ngờ, người phụ nữ định mệnh thuộc về Trần Bắc Nghiêu, người phụ nữ anh ta phải gọi là chị dâu có thể khơi gợi dục vọng của anh ta.

Trước đó, Châu Á Trạch cảm thấy tình cảm của Trần Bắc Nghiêu đối với Mộ Thiện hơi kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở điểm nào, anh ta không thể miêu tả thành lời. Đến một buổi tối, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên hỏi anh ta: “Tôi muốn đi gặp cô ấy, chú cho tôi một ít thuốc gây ảo giác.”

Châu Á Trạch liếc anh: “Loại này dùng nhiều sẽ bị nghiện đó, anh có nỡ không?”

Trần Bắc Nghiêu lưỡng lự, Châu Á Trạch vỗ vai anh: “Lão đại, để em.”

Khi cây hương gây mê đốt hết, Trần Bắc Nghiêu đi vào phòng Mộ Thiện. Châu Á Trạch ma xui quỷ khiến thế nào cũng đi theo vào. Trần Bắc Nghiêu đặt hết tinh thần vào người phụ nữ ở trước mặt nên không hề phác giác. Đêm hôm đó, trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào Mộ Thiện khiến gương mặt cô càng lung linh. Châu Á Trạch thấy Trần Bắc Nghiêu cầm tay Mộ Thiện đưa lên môi, sau đó anh hôn dần lên bờ vai cô. Cuối cùng, anh kéo dây áo ngủ khỏi vai cô, bắt đầu hôn và cắn mút mạnh.

Lúc Trần Bắc Nghiêu xoay nghiêng người, cả bờ vai và vùng ngực trắng nõn của Mộ Thiện rơi vào tầm mắt Châu Á Trạch.

Thân dưới Châu Á Trạch đột nhiên có phản ứng. Anh ta lập tức rời khỏi phòng ngủ, ngồi ở phòng khách hút thuốc, trong lòng rất bực bội.

Rất lâu sau này, khi Mộ Thiện và Châu Á Trạch trở nên thân thiết hơn, một lần anh ta kể chuyện Trần Bắc Nghiêu lén lút đến thăm cô lúc nửa đêm, Mộ Thiện không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Lúc đó, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá vẫn còn phảng phất phòng khách, tôi cũng đoán có người đột nhập vào nhà.” Trong lòng Châu Á Trạch rất vui. Anh ta nghĩ thầm, lần nào người hút thuốc cũng là tôi. Trần Bắc Nghiêu vừa gặp cô là vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian hút thuốc.

Châu Á Trạch đi theo Trần Bắc Nghiêu hai đêm, anh ta cảm thấy toàn thân như lửa đốt, bứt rứt khó chịu, chỉ muốn tìm một người đàn bà để giải tỏa. Vì vậy đêm thứ ba, anh ta không đi theo Trần Bắc Nghiêu mà đến hộp đêm giải khuây.

Giám đốc hộp đêm bắt gặp Châu Á Trạch thần sắc hừng hực, biết anh ta đêm nay cần đàn bà. Người giám đốc cung kính hỏi sở thích của anh ta. Châu Á Trạch ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Loại dưới giường là thục nữ, trên giường là đĩ điếm.”

Giám đốc vâng vâng dạ dạ, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì: “Tháng trước vừa có một nữ sinh viên đến đây, vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, hàng hiếm đấy ạ.”

“Tự nguyện không?” Châu Á Trạch hỏi, từ trước đến nay anh ta nổi tiếng có phong độ trong việc chơi gái.

“Vâng ạ.” Giám đốc vội trả lời: “Bố cô ta bị ung thư, cô ta đến đây làm thêm.”

Châu Á Trạch gặp Điềm Điềm trong hoàn cảnh đó.

Vừa gặp cô, Châu Á Trạch lập tức quên hết Mộ Thiện. Điềm Điềm tuy cũng chỉ xinh đẹp như Mộ Thiện hay Angel là cùng, nhưng từ người cô toát ra vẻ cuốn hút đặc biệt, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn đè cô xuống dưới thân. Châu Á Trạch cuối cùng cũng kéo được cô lên giường, anh ta cảm thấy hai mươi lăm năm cuộc đời sống quá uổng phí.

Hai tháng sau đó, Châu Á Trạch chìm đắm trong hoan lạc, lơ là công việc. Một lần, Trần Bắc Nghiêu khuyên anh ta: “Nếu chú thích cô nữ sinh đó thì đón về nuôi đi.”

Thật ra lúc này Điềm Điềm đã trở thành tình nhân của anh ta, chỉ là cô vẫn làm việc ở hộp đêm. Nghe Trần Bắc Nghiêu nói vậy, Châu Á Trạch cười cười: “Cứ tạm để ở đó. Đàn bà không thể quá nuông chiều, em ghét nhất bị đàn bà bám dính. Hơn nữa cô ta còn có thể dùng vào mục đích khác.”

Sau đó Điềm Điềm quả nhiên có tác dụng khác. Khi sắp xếp để cô đến với thị trưởng Ôn, Châu Á Trạch hơi hơi luyến tiếc. Nhưng đại cuộc vẫn quan trọng hơn, anh ta đưa ra con số lớn với Điềm Điềm coi như tiền thù lao. Anh ta cảm thấy số tiền này đủ bù đắp cho tình cảm của cô đối với anh ta trong những ngày qua. Không ngờ Điềm Điềm tỏ ra tức giận, sau khi Châu Á Trạch đưa ra đề nghị, rất nhiều ngày cô không cho anh ta leo lên giường của cô. Sau đó Châu Á Trạch buộc phải dùng biện pháp mạnh, đồng thời mềm mỏng dỗ dành, cô mới ngoan ngoãn nghe lời.

Điềm Điềm hoàn thành tốt nhiệm vụ trở về, cô cũng kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bố nên rời khỏi hộp đêm. Quan hệ giữa cô và Châu Á Trạch giống người yêu, cũng giống nhân tình. Tuy nhiên, hai người vui vẻ bên nhau, chẳng cần bận tâm rốt cuộc họ là quan hệ gì.

Kể từ khi lên giường với Điềm Điềm, Châu Á Trạch không động đến người phụ nữ khác. Bây giờ cô đã quay về, Châu Á Trạch mỗi ngày vui vẻ như kẻ đang chìm đắm trong tình yêu.

Thời gian này, Mộ Thiện bị Trần Bắc Nghiêu ép buộc sống chung với anh. Mỗi lần đến nhà Trần Bắc Nghiêu, Châu Á Trạch đều gặp Mộ Thiện. Chỉ là bây giờ cô không còn sinh động như trước, bộ dạng đờ đẫn như con rối, không nói không cười, vẻ mặt lạnh băng, làm Châu Á Trạch tương đối chán ngán.

Một lần Châu Á Trạch đánh bài thua tiền, vừa đến nhà Trần Bắc Nghiêu, đúng lúc Mộ Thiện đi làm về. Trông cô rất tiều tụy lạnh nhạt. Hôm đó Trần Bắc Nghiêu không có mặt ở nhà, Châu Á Trạch không nhịn được lên tiếng: “Chị dâu, chị không thể tươi tỉnh hơn một chút hay sao? Cả ngày mặt mũi cứ như đưa đám ấy.”

Mộ Thiện chẳng thèm để ý anh ta, cô lên tầng hai đóng cửa đánh rầm. Châu Á Trạch vô cùng tức giận, Điềm Điềm ở bên cạnh nhíu mày: “Anh thích chị ấy?”

“Tôi đương nhiên thích em rồi.” Anh ta cười cười.

Anh ta không nói đùa, cũng không né tránh vấn đề này. Anh ta thật sự thích Điềm Điềm. Cô gái này bất luận thân hình, dung mạo đều hoàn hảo, thậm chí cả nơi bí ẩn cũng chặt khít tuyệt vời, như thể cô sinh ra là để dành riêng cho anh ta. Thỉnh thoảng, cô nổi giận đấm đá, nhưng anh ta cảm thấy cô giống một con mèo nhỏ, khiến anh ta vui vẻ. Anh ta không thích cô còn thích ai? Nhìn Mộ Thiện cả ngày một bộ mặt cứng nhắc là biết ngay trên giường chắc cũng chỉ giống một con rối, chẳng thú vị một chút nào. Chỉ có Trần Bắc Nghiêu mới yêu điên cuồng, thậm chí vừa ép buộc vừa dỗ dành mới có thể leo lên giường của cô.

Mãi đến một hôm, Châu Á Trạch vô tình chứng kiến một cảnh, anh ta đột nhiên cảm thấy, Mộ Thiện không phải như anh ta nghĩ.

Đó là một buổi tối tầm mười giờ hơn. Mộ Thiện ngồi dưới phòng khách xem tivi, Trần Bắc Nghiêu vừa đi làm về. Châu Á Trạch đứng trên tầng hai hút thuốc, Điềm Điềm không đi cùng anh ta. Từ trên cao, Châu Á Trạch thấy Trần Bắc Nghiêu đi đến bên cạnh Mộ Thiện. Đoán trước chuyện sẽ xảy ra, Châu Á Trạch lặng lẽ theo dõi như xem một màn kịch vui.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, Trần Bắc Nghiêu trông có vẻ rất mệt mỏi. Châu Á Trạch không hiểu mấy trò đầu tư tài chính của Trần Bắc Nghiêu, anh ta chỉ biết gần đây anh rất bận rộn. Trần Bắc Nghiêu ôm vai Mộ Thiện ngồi xuống, cúi đầu muốn hôn cô, nhưng Mộ Thiện ngoái đầu né tránh. Châu Á Trạch tưởng anh sẽ cưỡng ép, nam tử hán đại trượng phu, đã cưỡng ép một lần thì lần sau có vấn đề gì. Đàn bà chỉ cần dỗ dành là xong hết.

Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu hôn trượt nhưng anh không hề tức giận, anh chỉ nắm tay Mộ Thiện và lặng lẽ nhìn cô. Từ góc độ của Châu Á Trạch, có thể thấy rõ gương mặt Mộ Thiện, gương mặt cô dần đỏ ửng. Tim Châu Á Trạch đập mạnh, anh ta nghĩ: “Thôi xong, sao một người đàn bà đỏ mặt cũng có thể gợi cảm như vậy?”

Châu Á Trạch không thể không khâm phục, chiêu này của Trần Bắc Nghiêu rất hữu hiệu. So với hành động ép buộc bá đạo, ánh mắt thâm tình của lão đại và gương mặt đỏ ửng của người đẹp có một hương vị riêng biệt.

Châu Á Trạch vốn là người tự do phóng khoáng, vào giây phút này anh ta thấy Mộ Thiện vô cùng xinh đẹp, thế là anh tiếp tục ngắm cô mà không cần kiêng nể e dè.

Một lúc sau, Châu Á Trạch phát hiện Trần Bắc Nghiêu tựa đầu vào thành ghế sofa ngủ say sưa. Mộ Thiện cũng nhận ra điều đó, cô không tiếp tục xem tivi mà quay sang nhìn Trần Bắc Nghiêu. Châu Á Trạch tưởng cô sẽ lạnh nhạt đứng dậy và bỏ đi như thượng lệ. Không ngờ cô ngắm anh hồi lâu, lâu đến mức Châu Á Trạch suýt nữa mất kiên nhẫn. Mộ Thiện đột ngột cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Trần Bắc Nghiêu.

Châu Á Trạch ngây người.

Sau khi về phòng, trong lòng Châu Á Trạch hỗn loạn vô cùng. Đầu óc anh ta lặp đi lặp lại hình ảnh Mộ Thiện dịu dàng cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn và hai má đỏ hây hây. Anh ta đặt tay lên môi mình, trong lòng hơi xúc động, giống như người Mộ Thiện hôn trộm chính là anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, Châu Á Trạch thích gì thì làm, anh ta chưa từng gặp người nào yêu một cách điên cuồng như Trần Bắc Nghiêu, cũng chưa gặp ai yêu một cách đè nén như Mộ Thiện. Trước đây anh ta luôn coi thường những kẻ chết đi sống lại vì tình yêu. Vào giây phút này, nụ hôn nhẹ như lông hồng của Mộ Thiện khiến anh ta chấn động. Anh ta cảm thấy bản thân thay đổi nhưng không thể nói rõ thay đổi ở điểm nào. Anh ta biết không thể nói với Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu coi trọng Mộ Thiện như mạng sống, nhỡ anh hiểu nhầm anh ta có tà niệm, tình cảm anh em sẽ bị sứt mẻ.

Chỉ có Điềm Điềm nhận ra sự bất thường của Châu Á Trạch, bởi vì một lần đang ái ân nửa chừng, bộ phận đàn ông của anh ta đột nhiên mềm oặt, không thể nào cương cứng.

“Đừng miễn cưỡng nữa.” Điềm Điềm xuống giường vơ quần áo mặc vào người: “Châu Á Trạch, anh tưởng tôi còn bán dâm sao? Nếu không phải vì anh…nếu không phải vì tên khốn như anh…”

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt Châu Á Trạch, anh ta cảm thấy bộ dạng của cô lúc đó xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Nhìn cô khóc nức nở, son phấn nhòe nhoẹt, Châu Á Trạch ngược lại thấy cô rất đáng yêu, trong lòng hơi thương xót. Anh ta ôm cô: “Đừng khóc nữa, hãy làm bạn gái của tôi. Em nên biết kể từ khi có em, tôi chưa từng động đến người đàn bà khác.”

Điềm Điềm khóc càng dữ dội hơn: “Anh chỉ thích chỗ đó của tôi.”

Châu Á Trạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Quả thực là vì nguyên nhân này.” Thấy Điềm Điềm trừng mắt nhìn mình, anh ta cất giọng nghiêm túc: “Em vì tôi mới đi ngủ với thằng đàn ông khác. Tôi biết, tôi nghĩ liệt nữ trinh tiết thời cổ đại cũng không vĩ đại bằng em.”

Điềm Điềm mỉm cười, cô biết Châu Á Trạch xưa nay không thạo dỗ dành phụ nữ. Anh ta nói thích là thích, anh ta nói quan hệ nam nữ có nghĩa anh thật lòng với cô. Điềm Điềm liền ôm cổ Châu Á Trạch: “Sau này em sẽ là liệt nữ của một mình anh.”

Nếu nói Mộ Thiện giúp Châu Á Trạch thấy rõ phụ nữ cũng có thể yêu sâu sắc, khiến anh vô cùng chấn động, vậy thì ở bên Điềm Điềm, lần đầu tiên Châu Á Trạch thưởng thức mùi vị yêu đương ngọt ngào.

Từ đáy lòng, Châu Á Trạch cũng muốn ổn định. Anh ta không bận tâm đến thân phận cũng như quá khứ của Điềm Điềm. Anh ta không cần biết Điềm Điềm tự nguyện đến với anh ta có phải vì tiền tài và quyền lực của anh ta hay không. Anh ta cho rằng một người đàn ông yêu thương chiều chuộng một người đàn bà vốn không cần lý do. Cô thích tiền bạc thì anh ta sẽ cho cô tiêu xài xả láng. Cô thích làm nũng bướng bỉnh, anh ta sẽ mặc kệ cô. Chỉ cần cô yên phận làm người phụ nữ của anh ta, anh ta có thể cho cô tất cả.

Thế nhưng khi biết tin Mộ Thiện bị Tầm bắt cóc tới Tam giác vàng, Châu Á Trạch cũng giống Trần Bắc Nghiêu không thể bình tĩnh. Trần Bắc Nghiêu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh ta cũng lặng lẽ đốt thuốc ở bên cạnh. Trần Bắc Nghiêu bất chấp mạng sống, anh theo hầu đến cùng. Châu Á Trạch nghĩ, kẻ nào dám ngăn cản Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện ở bên nhau, kẻ đó đáng bị phanh thây. Anh ta cho rằng tâm trạng của anh ta xuất phát từ nghĩa khí đối với Trần Bắc Nghiêu. Nếu không mấy năm trước tại sao anh ta không chịu làm hoàng tử nhỏ ở Hongkong, cùng Trần Bắc Nghiêu chạy sang đại lục làm gì? Chỉ vì một câu nói của Trần Bắc Nghiêu: “Tôi muốn giết một người, chú có thể giúp tôi?”, anh ta lập tức bỏ lại tất cả, đi theo Trần Bắc Nghiêu tới nơi này.

Sau đó Châu Á Trạch không ngờ, chỉ vì một phút sơ ý, anh ta hại Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện suýt nữa không thể trở về. Nhưng cuối cùng Trần Bắc Nghiêu cứu anh ta khỏi tay Quân Mục Lăng, nghe nói Trần Bắc Nghiêu bỏ ra khoản tiền trên trời bốn tỷ sáu đổi lấy anh ta, Châu Á Trạch nghĩ mạng sống của anh ta thuộc về Trần Bắc Nghiêu.

Biết Mộ Thiện bị trúng đạn, trong lòng Châu Á Trạch đau đớn vô ngần. Anh ta nghĩ, cả đời này anh ta không có lỗi với bất cứ người đàn bà nào. Chỉ vì sự sơ ý của anh ta, Mộ Thiện là người đầu tiên anh ta mắc nợ.

Một thời gian sau, Mộ Thiện cuối cùng cũng chấp nhận Trần Bắc Nghiêu. Nghe Trần Bắc Nghiêu khoe hai người đã đi đăng ký kết hôn, Châu Á Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cầm giấy đăng ký kết hôn của họ, lại tình cờ bắt gặp vẻ thất thần của Điềm Điềm, anh ta đột nhiên có cảm giác muốn lập gia đình.

Châu Á Trạch nghĩ thầm, đợi đến khi sự việc ở thành phố Lâm kết thúc, anh ta sẽ bất ngờ cầu hôn Điềm Điềm ở nước ngoài.

Nhưng Châu Á Trạch không thể đợi đến ngày đó, Điềm Điềm cũng không thể đón nhận lời cầu hôn của anh ta.

Lúc viên đạn bay trúng ngực, Châu Á Trạch nghĩ, thôi xong, vào đúng vị trí nguy hiểm, anh ta không sống nổi rồi.

Ban đầu Châu Á Trạch còn hơi hoảng loạn, nhưng khi nhướng mắt bắt gặp ánh mắt lo lắng của Mộ Thiện, anh ta lập tức bình tĩnh. Anh ta chế nhạo bản thân không có chí khí, sống nhiều hay ít mà chẳng là một cuộc đời?

“Chị dâu…đừng khóc…tôi…không chết đâu…” Anh ta nghĩ: “Cô đừng khóc nữa, nếu không tôi sẽ rất đau lòng.” Nhưng Mộ Thiện vẫn tiếp tục khóc, cô mấp máy môi nói điều gì đó nhưng Châu Á Trạch không nghe rõ.

Nhìn đôi môi mọng đỏ của Mộ Thiện, anh ta đột nhiên muốn hôn cô.

Sau đó Châu Á Trạch cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giống như ngày hôm đó cô hôn Trần Bắc Nghiêu. Anh ta giống như bị trúng tà, hơi nghiêng đầu hôn lên môi Mộ Thiện. Môi cô mềm mại như trong trí tưởng tượng của anh ta. Đến giờ anh ta mới phát hiện, thật ra anh ta từng tưởng tượng ra mùi vị của cô. Anh ta chưa bao giờ gần gũi Mộ Thiện như lúc này, anh ta có thể ngửi thấy mùi thơm dìu dịu trên thân thể cô. Trần Bắc Nghiêu nói đúng, cô quả thật rất thơm tho, giống như một đóa hoa tinh khiết. Anh ta không khống chế được đầu lưỡi, nhân lúc cô đờ người không phòng bị, anh ta thò lưỡi vào miệng cô.

Châu Á Trạch cảm thấy rất thỏa mãn. Anh ta sắp từ giã cõi đời, làm chuyện có lỗi với Trần Bắc Nghiêu một lần, chắc không sao đâu. Mùi vị của Mộ Thiện rất hấp dẫn, thảo nào Trần Bắc Nghiêu yêu cô như vậy. Chỉ đáng tiếc, anh ta không thể chứng kiến bọn họ sống hạnh phúc đến già, không thể chứng kiến con của họ ra đời.

Ánh mắt cuối cùng của Châu Á Trạch dừng lại ở bụng Mộ Thiện. Anh ta muốn nói, anh ta đáng lý sẽ làm cha nuôi của đứa bé. Nhưng anh ta không còn sức lực thốt ra lời. Trong lúc dần lịm đi, Châu Á Trạch thấy Mộ Thiện dịu dàng ôm chặt anh ta, vừa giống người tình lại vừa giống người mẹ. Sau đó trước mắt anh ta tối sầm, anh ta cảm thấy một trạng thái lâng lâng xa lạ bao phủ toàn thân. Anh ta mơ hồ nghĩ, hỏng rồi, Điềm Điềm đang ở Panama đợi anh ta. Anh ta không những không thể đến đó, còn hôn người phụ nữ khác, Điềm Điềm chắc sẽ vô cùng tức giận.

“Đừng khóc, Điềm Điềm”. Châu Á Trạch muốn nói với cô: “Anh biết anh vương vấn Mộ Thiện là không đúng. Anh đã cố nhẫn nhịn, luôn che dấu trong lòng. Nếu hôm nay không phải sắp chết, chắc anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Điềm Điềm, anh thật sự muốn cưới em, đừng để anh chết đi, thật ra anh rất sợ chết. Còn nữa, khốn khiếp thật, anh chết rồi em sẽ ra sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN