Từ Bi Thành - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Từ Bi Thành


Chương 71


TỪ BI THÀNHChương 70: Ngoại Truyện 3: Lý Bạch Trương (II) Chương trướcChương tiếp

Bạch An An nhận được hoa hồng trắng trong mười ngày liền.

Chín giờ sáng đến công ty, cô liền thấy một bó hoa hồng trắng muốt trên quầy lễ tân, cánh hoa thậm chí vẫn còn đọng giọt sương mai. Bạch An An bất giác nghĩ thầm, trong con mắt của Trương Ngân Thiên, cô rất giống “tiểu bạch” hay sao? (Tiểu bạch chỉ những cô gái ngốc nghếch)

Cô đoán ông ta không phải có ý đồ tốt.

Hơn nữa đây là chuyện tương đối khó xử, Bạch An An không muốn để người khác biết. Thế là cô quyết định gọi điện lên văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Người nhận điện thoại là một cô thư ký, ngữ khí của cô ta lịch sự nhưng không kém phần cao ngạo: “Lễ tân ở đại sảnh? Xin lỗi, chủ tịch Trương đang bận họp.”

Cô thư ký dường như muốn chất vấn, một nhân viên lễ tân thấp cổ bé họng dựa vào gì mà dám gọi điện cho chủ tịch?

Bạch An An đành phải cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau, điện thoại ở quần lễ tân đổ chuông, nơi gọi đến là văn phòng chủ tịch. Bạch An An nhấc máy lên nghe, lần này là thư ký số một của chủ tịch: “Bạch tiểu thư, chủ tịch Trương vừa biết tin cô gọi điện thoại tới đây. Chủ tịch bảo tôi sắp xếp, sẽ cùng cô ăn cơm vào lúc bảy giờ tối nay.”

Ăn cơm?

Bạch An An lắc đầu lia lịa: “Không cần đâu ạ…”

Người thư ký cười cười: “Lái xe sẽ đến đón cô đúng giờ.”

Bạch An An ngẫm nghĩ rồi nhận lời, cô muốn gặp mặt trực tiếp nói rõ ràng.

Lái xe đưa Bạch An An tới nhà hàng xoay trên tầng cao nhất một khách sạn, từ đây có thể phóng tầm mắt khắp không gian. Đối diện với đám nhân viên phục vụ luôn tươi cười, Bạch An An cảm thấy không thoải mái một chút nào.

Cô đợi tầm năm sáu phút, Trương Ngân Thiên mới xuất hiện. Hôm nay ông ta diện áo t-shirt trắng, quần thể thao màu xám, trông càng trẻ trung và điển trai hơn lần gặp đầu tiên.

Trương Ngân Thiên ngồi đối diện Bạch An An, cười nói: “Bé con, bị hoa của tôi dọa sợ chết khiếp phải không?”

Bạch An An lắc đầu, trả lời thẳng: “Chủ tịch Trương, tôi có bạn trai rồi.”

“Hả?” Trương Ngân Thiên nhìn những lá trà xanh chìm nổi trong bát ngọc đựng trà trắng muốt: “Sao tôi nhớ trên sơ yếu lý lịch, cô khai còn độc thân?”

Bạch An An á khẩu. Bởi vì đây là nhiệm vụ nội gián nên cô mới viết như vậy, đồng thời cô cũng nói với các đồng nghiệp chưa có người yêu.

Trương Ngân Thiên cất giọng dịu dàng: “Bé con, đừng nghĩ tôi là người xấu. Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho phụ nữ sau mười năm.”

“Mười năm?” Bạch An An tỏ ra hiếu kỳ.

“Vợ tôi qua đời từ mười năm trước.”

Trong lòng Bạch An An có chút cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được rồi, thật ra đó chỉ là cái cớ. Nguyên nhân chính là chủ tịch lớn hơn tôi nhiều tuổi, tôi không thích các chú già.”

Trương Ngân Thiên liếc Bạch An An một cái.

Câu vừa rồi là ông ta nói thật với Bạch An An. Ngoài người vợ đã quá cố, ông ta chưa từng sống với người đàn bà khác. Những năm qua, mỗi khi có nhu cầu, ông ta chỉ bảo thuộc hạ đưa đàn bà đến. Sau khi dùng xong, ông ta chẳng thèm liếc nhìn lần thứ hai. Cũng có rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường ông ta nhưng ông ta đều thấy không vừa mắt.

Trương Ngân Thiên có tính cách mạnh mẽ tàn nhẫn trời sinh. Chỉ cần ông ta muốn, ông ta sẽ giành bằng được, bao gồm cả Bạch An An. Hôm đó ông ta tình cờ gặp Bạch An An ở đại sảnh công ty, rõ ràng cô là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, vậy mà động tác nhanh nhẹn dứt khoát như con trai, đặc biệt là hành động nhảy lên của cô. Lúc gương mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, trái tim ông ta đột nhiên rung động.

Ông ta đã bao lâu không được hưởng thụ khí chất thanh xuân tinh khiết như thế này?

Ông ta lập tức muốn chiếm hữu sự ngọt ngào mềm mại đó làm của riêng.

Trương Ngân Thiên điều tra tư liệu Bạch An An, gia cảnh sạch sẽ, cô cũng không có bạn trai. Như vậy càng đỡ phiền phức. Thật ra ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ từ chối ông ta. Hôm nay ông ta hẹn gặp cô, thậm chí còn sai người chuẩn bị phòng tổng thống ở khách sạn này, là chỉ muốn cùng cô ăn bữa cơm, hưởng thụ món điểm tâm ngọt ngào của ông ta.

Vậy mà món điểm tâm ngọt ngào lại có chủ ý riêng của mình.

Rốt cuộc ông ta nên giải quyết cô ngay trong đêm nay, hay để từ từ rồi tính sau?

“Bé con chê tôi già?” Trương Ngân Thiên châm điếu xì gà, tựa người vào thành ghế phía sau, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên. Người quen thuộc với Trương Ngân Thiên biết rõ ông ta vào lúc này, hỉ nộ khó phân biệt.

Bạch An An tất nhiên không hiểu, cô có ấn tượng Trương Ngân Thiên là Boss nho nhã dịu dàng. Lần đầu tiên gặp mặt ở đại sảnh công ty, ông ta để lại ấn tượng tốt với cô. Cô làm sao có thể ngờ Trương Ngân Thiên nảy ra ý định chiếm đoạt cô.

Bạch An An cảm thấy câu nói vừa rồi quá thẳng thắn, khiến người đối diện bị tổn thương. Cô cất giọng mềm mỏng: “Cũng có nhiều người phụ nữ thích đàn ông trưởng thành, chỉ là tôi không thích hợp.”

“Bé con, em hiểu nhầm rồi.” Trương Ngân Thiên mỉm cười: “Tôi chỉ muốn làm bạn với em. Lẽ nào em cảm thấy tôi không xứng là bạn của em?”

Nghe câu này, Bạch An An hết sức nghi hoặc, không hiểu ông ta lấy lùi để tiến hay ông ta thật sự có ý rút lui.

Người phục vụ bắt đầu bày thức ăn đầy bàn. Trương Ngân Thiên biểu hiện như bậc tiền bối, ông ta vừa giới thiệu các món ngon của nhà hàng cho Bạch An An, vừa hỏi han đến công việc và cuộc sống của cô. Bạch An An lựa theo thời thế, sau khi ăn cơm xong, cô đã một câu “chú Trương”, hai câu “chú Trương” ngọt xớt.

Lần đầu tiên bị gọi là chú, Trương Ngân Thiên cau mày nhưng cũng không phản đối.

Bạch An An không ngờ, chuyện cô và Trương Ngân Thiên cùng ăn tối đã nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

Hai tiếng đồng hồ sau khi Bạch An An trở về nhà, đội trưởng đội cảnh sát hình sự gọi điện cho cô, hỏi tỉ mỉ về diễn biến của buổi tối hôm đó. Từ trước đến nay Bạch An An thường không giấu giếm cấp trên điều gì, nhưng lần này cô bỏ qua đề tài về “tuổi tác và theo đuổi”. Cuối cùng đội trưởng nói, bên công an sẽ xem xét lại tình hình mới phát sinh.

Bạch An An cảm thấy bất an, cô gọi điện cho Lý Thành. Lý Thành tất nhiên không vui, anh ta dặn cô, nếu cấp trên có yêu cầu nguy hiểm, cô đừng nên nhận lời.

Nhưng Bạch An An không có cơ hội lựa chọn. Ngày hôm sau, Cục phó dẫn một người đến tìm cô. Người này là sĩ quan cao cấp thuộc tổ trọng án Interpol khu vực châu Á Thái Bình Dương. Vị sỹ quan cao cấp đó đưa một tập ảnh về thảm sát khủng bố cho Bạch An An xem. Ông ta và Cục phó cục công an trực tiếp giao nhiệm vụ tiếp cận Trương Ngân Thiên cho Bạch An An. Hai người phân tích, việc cô làm liên quan đến lợi ích dân tộc và quốc gia, còn cho cô thân phận cảnh sát hình sự quốc tế.

Bạch An An không thể từ chối. Thậm chí ngay cả Lý Thành nghe cô tường thuật lại, anh cũng trầm mặc hồi lâu. Sau đó anh cất giọng nghi hoặc: “Nếu Trương Ngân Thiên không có ý tốt thì sao?”

Bạch An An liền ôm cánh tay anh: “Em sẽ bỏ trốn. Em có thể tự bảo vệ mình.” Thật ra trong tiềm thức, cô cảm thấy một người nhã nhặn như Trương Ngân Thiên sao có thể gây tổn hại đến cô?

Lúc này Bạch An An còn chưa hay biết, trên đời có những người đàn ông như loài sói. Con mồi bị hắn nhìn trúng thì không có khả năng chạy thoát.

Mặc dù nhận được nhiệm vụ mới “tiếp cận Trương Ngân Thiên” nhưng kể từ lần ăn tối, Bạch An An không nhìn thấy Trương Ngân Thiên trong mười mấy ngày liền.

Vào một buổi chiều, Bạch An An mặc bộ váy công sở, ngồi trước quần lễ tây ở đại sảnh tòa nhà tập đoàn Long Đằng. Cô bận đánh một bản hợp đồng cho bộ phận thương vụ. Trong lúc đang tập trung tinh thần vào bàn phím, Bạch An An đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm đầy ý cười: “Bé con, tôi đã về rồi.”

Tim Bạch An An đập mạnh, tay gõ nhầm hai chữ. Sau đó cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trương Ngân Thiên.

Hôm đó, bộ dạng của ông ta hoàn toàn khác những lần trước.

Trương Ngân Thiên mặc một áo khoác gió bám đầy bụi đường, dưới chân là đôi giày thể thao dính bùn đất. Gương mặt ông ta hốc hác, dưới cằm mọc đầy râu.

Chỉ có đôi mắt trầm tĩnh hun hút nhìn cô chăm chú.

“Tôi lái xe đi Thập động Tuyết Sơn.” Trương Ngân Thiên đột nhiên đưa ra một bông hoa nhỏ màu trắng đến trước mặt Bạch An An: “Là Tuyết liên, tặng cho Uyển Uyển.”

Tuy biết rõ đây là một chiêu theo đuổi của Trương Ngân Thiên nhưng tim Bạch An An vẫn co rút mạnh. Thập động tuyết sơn là nơi cô muốn đi từ lâu. Cô cúi xuống nhìn bông hoa trắng yếu ớt trong lòng bàn tay lớn của ông ta.

Tất cả chỉ vì nhiệm vụ, Bạch An An nhủ thầm.
ông tặng hoa phụ nữ. Tối nay cùng ăn cơm với tôi đi.”

Một tháng sau, Bạch An An chính thức trở thành “bạn gái” của Trương Ngân Thiên. Bởi vì trong lòng cô thật sự mâu thuẫn và lo lắng nên đối với sự theo đuổi của Trương Nghiên Thân, cô luôn thể hiện tâm trạng thật của mình. Điều này khiến Trương Ngân Thiên rất đắc ý vì cuối cùng ông ta cũng có thể “chiếm được trái tim người đẹp”.

“Cùng “chú” đi đánh golf nhé?” Mỗi khi gọi điện cho Bạch An An, Trương Ngân Thiên thường trêu chọc cô. Bạch An An giả bộ tức giận, nhưng trong lòng muốn cười phá lên. Sau khi cúp điện thoại, Bạch An An mở danh bạ tìm đến số Lý Thành rồi thẫn thờ hồi lâu. Bởi vì nhiệm vụ rất quan trọng và cơ mật, Lý Thành đã nhận được lệnh của cấp trên, trong thời gian này không được liên lạc gặp gỡ Bạch An An. Cô cảm thấy một mối nguy hiểm đang lởn vởn xung quanh, cô muốn nói chuyện với Lý Thành, giọng nói và thái độ của anh có thể giúp cô trấn tĩnh, thế nhưng nhiệm vụ không cho phép cô liên lạc với anh.

Nụ hôn đầu tiên của Bạch An An và Trương Ngân Thiên diễn ra lúc ông ta lái xe cô lên đỉnh Hương Sơn (*) ngắm mặt trời mọc. Sau này hồi tưởng lại, Bạch An An đoán ông ta chắc chắn có âm mưu từ trước. Đó là một buổi đêm trong lành, trên trời muôn vàn tinh tú xán lạn. Trương Ngân Thiên và cô đứng trên đỉnh Hương Sơn lúc này phủ một màu lá đỏ, ngắm thành phố Bắc Kinh đang chìm trong giấc ngủ say. Mỗi cảnh vật đều khiến con người chìm đắm say mê.

Đúng lúc mặt trời nhô ra khỏi đám mây, Trương Ngân Thiên đột ngột ôm chặt thắt lưng Bạch An An và cúi xuống nhìn cô.

Đôi mắt sâu thẳm của ông ta như bầu trời đêm.

Không giống Lý Thành lúc nào cũng thật thà hỏi ý kiến trước “An An, anh muốn hôn em”, nụ hôn của Trương Ngân Thiên vô cùng bá đạo và mạnh mẽ. Không đợi cô có phản ứng hay né tránh, ông ta đã phủ xuống đôi môi cô. Đó là nụ hôn cuồng nhiệt nhất, rung động đến tâm can nhất mà Bạch An An từng trải nghiệm. Trương Ngân Thiên giữ chặt cằm cô, ông ta cắn mút mạnh môi lưỡi cô, miệng cô toàn là mùi thuốc lá của ông ta.

Trương Ngân Thiên khóa chặt thân hình mềm mại của Bạch An An vào thân xe. Nụ hôn của ông ta mang đầy dục cảm, khi ông ta dịch chuyển xuống cổ cô, Bạch An An đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng bao trùm thân dưới của cô.
“Tại sao chủ tịch lúc nào cũng tặng tôi hoa màu trắng? Trông tôi giống tiểu bạch lắm à?” Bạch An An vừa nhận bông hoa từ tay Trương Ngân Thiên vừa đưa ra nghi vấn cô để trong lòng từ lâu.

Trương Ngân Thiên cười ha hả. Bạch An An cảm thấy có một thứ gì đó rơi vào trái tim cô.

Một lúc sau Trương Ngân Thiên mới buông lỏng người cô. Bạch An An vô cùng hoảng loạn. Cô và Lý Thành hôn nhau chưa bao giờ có cảm giác kích tình như vậy. Nụ hôn của hai người đàn ông khác hoàn toàn, một người trầm ổn như nước biển, một người kịch liệt như giông bão. Nước biển khiến cô an bình, còn giông bão có thể làm cô thịt nát xương tan.

“Bé con…” Trương Ngân Thiên vùi mặt vào mái tóc dài của Bạch An An, đầu mũi ông ta cọ cọ vào da cổ cô. Chỉ một sự tiếp xúc đơn giản nhưng cũng đủ khiến toàn thân Bạch An An bủn rủn.

“Hãy hôn tôi.” Trương Ngân Thiên nâng mặt cô, ngữ khí đầy mê hoặc.

Lúc nhắm mắt rướn người, Bạch An An tự nhủ, đây là một nhiệm vụ, tất cả vì nhiệm vụ.

Nhưng cô không thể nào khống chế trái tim run rẩy, cô nghĩ cô tiêu rồi.

Sau khi từ Hương Sơn trở về, Bạch An An gọi điện cho Cục phó: “Tôi không thể tiếp tục nhiệm vụ này.”

“Cô thật sự không có cách kiên trì sao?” Cục phó hỏi.

“Vâng ạ.” Tâm trạng Bạch An An rối bời: “Cục phó, ông ta đưa ra yêu cầu hơi quá đáng với tôi. Hơn nữa, hình như ông ta nghi ngờ thân phận của tôi.”

Bạch An An nói dối nhưng Cục phó tin lời cô. Nửa tiếng sau, cục phó gọi điện lại: “Được, tối nay cô hãy rời khỏi Bắc Kinh.”

Ba ngày sau, Bạch An An ngồi trên một bãi cát trắng ở đảo Hải Nam. Ánh nắng chói chang chiếu xuống, du khách ở xung quanh đều cười nói vui vẻ, thế nhưng trong lòng cô vẫn trống rỗng.

Đây là kỳ nghỉ phép dài cục công an dành cho Bạch An An. Mười ngày sau, cô sẽ đến nhận công việc mới ở sở công an thành phố Lâm. Cô rất cảm kích trước sự sắp xếp của cấp trên.

Trong mấy ngày ở đây, Bạch An An rất hiếm khi nhớ đến Lý Thành. Ngược lại cô thường nghĩ đến Trương Ngân Thiên. Nếu như trước đây không dưới một lần cô từng hoài nghi, mối quan hệ giữa cô và Lý Thành liệu có phải là tình yêu? Vậy thì đối với Trương Ngân Thiên, cô không hề nghi hoặc.

Đó chính là điểm khác biệt cơ bản. Một khi tình yêu thật sự đến với bạn, bạn không cần phán đoán và không hề do dự. Mỗi tế bào của bạn đều bị đối phương thu hút, bạn căn bản không còn con đường rút lui.

Cho dù chỉ là một khoảnh khắc, một nụ hôn, bạn cũng không thể quay người cất bước. Đợi đến lúc bạn phát giác, bạn đã lún quá sâu.

Hôm qua, Bạch An An gọi điện, đề nghị chia tay Lý Thành. Lý Thành chỉ thở dài: “Em đang bị kích động, đợi khi nào em bình tĩnh, chúng ta bàn sau.” Nhưng trong lòng cô biết rõ, cô không thể nào ở bên Lý Thành. Dù có rời khỏi Trương Ngân Thiên quay về với Lý Thành, cô cũng cảm thấy mình phản bội anh.

Buổi tối, Bạch An An một mình về khách sạn. Lúc này trời đã đầy sao, ngắm cảnh biển trời nối liền, cô cảm thấy vừa buồn vừa hổ thẹn. Bạch An An cầm giấy bút của khách sạn, vô ý thức viết hết chữ này đến chữ khác.

Nhưng chỉ lặp đi lặp lại hai từ “Ngân Thiên”.

Hình như cô chưa từng hỏi ông ta, tại sao ông ta lại có tên này. “Ngân Thiên” tức là vết sẹo của trời?

Cô không thể lúc nào cũng nhớ đến ông ta. Nhìn tờ giấy đầy hai chữ “Ngân Thiên”, Bạch An An phiền muộn vò nát tờ giấy rồi quay về giường nằm.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Bạch An An nghe có tiếng người gọi: “Bé con, bé con.” Cô dường như ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, đồng thời cảm thấy hơi thở đàn ông nóng hổi ở bên cạnh.

Trong giấc mơ, cô không kiềm chế nổi giơ tay ôm chặt ông ta.

Tuy nhiên, trực giác của một người cảnh sát khiến Bạch An An tỉnh giấc ngay tức thì.

Trong căn phòng tối, Bạch An An nhìn thấy một bóng hình đang nằm bên cạnh cô.

Bạch An An không nghĩ ngợi liền túm tay đối phương quật về một bên rồi nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa. Lúc này đèn trong phòng bật sáng, hai người đàn ông áo đen cao lớn đứng chắn ở cửa từ bao giờ.

Bạch An An sợ hãi quay người. Quả nhiên Trương Ngân Thiên đang ngồi trên giường, cánh tay ông ta vừa bị cô bẻ mạnh chắc là rất đau, trán ông ta rịn đầy mồ hôi. Thế nhưng khóe mắt ông ta vẫn tràn ngập ý cười.

“Bạch An An? Tôi thích cái tên này hơn.” Ông ta vừa nói vừa đứng dậy, duỗi thẳng cánh tay bị đau. Bạch An An nhìn thấy trong tay ông ta là tờ giấy nhàu nát tối qua cô viết linh tinh.

Trương Ngân Thiên thong thả bỏ tờ giấy vào túi áo, ông ta mỉm cười với cô: “Giỡn chơi tôi có vui không? Cô bé cảnh sát hình sự? Em chỉ cần leo lên giường của tôi là có thể lấy được thứ em muốn, sao em đột nhiên bỏ cuộc giữa chừng?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN