Tù Binh Của Ông Trùm Mafia - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tù Binh Của Ông Trùm Mafia


Chương 8


Lúc Từ Hiển Đông tỉnh lại thì đã là hai ngày sau.

Nằm trong phòng bệnh, anh cảm thấy cả người đau đến không cách nào nhúc nhích, ý thức cũng hỗn độn, mơ hồ.

Cảm giác được động tĩnh của người nằm trên giường, Lang Tư Lạc lập tức đem mặt kề sát vào.

“Đông, ngươi tỉnh rồi?”

Bàn tay ấm áp mơn trớn trán Từ Hiển Đông. Hắn không dám nói to, chỉ sợ ồn ào đến người vừa thức tỉnh.

Từ Hiển Đông dùng ánh mắt mê man nhìn người trước mắt.

“Tư Lạc?”

Nghe được âm thanh khàn khàn gọi tên mình, Lang Tư Lạc kích động đến không kiềm chế nổi.

“Đúng, là ta. Ngươi thấy thế nào? Rất đau sao?”

Từ Hiển Đông ngẩn ra, đột nhiên trừng lớn hai mắt, thân thể co giật kịch liệt, đôi môi mấp máy, không biết muốn nói cái gì.

Lang Tư Lạc đột nhiên thấy anh co giật liền hoảng hốt, mau chóng áp chế anh lại, ấn xuống nút gọi nhân viên y tế ở đầu giường.

“Đệ đệ… Nói…”

Từ Hiển Đông trong miệng phát ra âm thanh vụn vặt, miễn cưỡng nghe ra được mấy từ. Lang Tư Lạc vội vàng ghé vào tai anh giải thích: “Lôi Khiếu bọn họ không có chuyện gì! Ta không có giết bọn họ! Thật sự!”

Từ Hiển Đông thân thể đang co giật dần dần hòa hoãn, rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Nhìn thấy vẻ không tin tưởng trong ánh mắt anh, Lang Tư Lạc bỗng nhiên thấy tim mình mơ hồ đau.

“Ta nói đều là sự thật. Nếu như ta lừa ngươi lập tức sẽ bị đày xuống Địa ngục.”

Để cho Từ Hiển Đông an tâm, hắn gọi Fedro vào phòng bệnh.

Mãi đến lúc Fedro hướng về anh bảo đảm xác thực: Lang Tư Lạc không làm khó dễ Lôi Khiếu cùng Hứa Ngôn Tịch, Từ Hiển Đông mới lại mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Liếc nhìn Từ Hiển Đông đã ngủ say, lại nhìn Boss lúc này có chút chật vật, nhất thời Fedro cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lát sau, Lang Tư Lạc lên tiếng: “Ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một chút.”

Fedro cúi đầu, khom mình hành lễ rồi lui ra.

Ở điều kiện chăm sóc cùng trị liệu tốt nhất, thân thể Từ Hiển Đông khôi phục rất nhanh. Tuy rằng đùi phải bị gãy xương, hiện tại vẫn chưa thể bước đi, nhưng những vết thương khác hầu hết đều đã khép miệng.

Tuy vậy, thân thể khôi phục cũng không có nghĩa rạn nứt giữa hai người được hàn gắn. Sau khi Từ Hiển Đông tỉnh táo, anh không có nhìn tới Lang Tư Lạc, coi như hắn có dùng thái độ khiêm nhường lấy lòng đi nữa, cũng không cách nào chạm đến trái tim anh.

Lần này xác thực hành động của hắn quá mức quyết tuyệt, muốn Từ Hiển Đông tha thứ, e rằng không phải một hai ngày.

Từ Hiển Đông vốn là không phải người dễ dàng bị chinh phục, vật chất anh một mực không cần, thêm vào đó Lang Tư Lạc có đánh chết hắn hắn cũng không mở miệng nói lời xin lỗi, lâu dần cái hố ngăn cách giữa hai người càng thêm sâu.

Sau lần thứ hai Từ Hiển Đông cự tuyệt nhận bó hoa mà hắn sai người mang tới, lửa giận Lang Tư Lạc ẩn nhẫn đã lâu liền bạo phát.

Bỏ ngang một hội nghị cán bộ cao cấp, hắn nổi giận đùng đùng đi tới phòng bệnh.

“Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào thì mới hài lòng?”

Thấy Lang Tư Lạc bỗng nhiên xông tới, Từ Hiển Đông đem quyển sách trên tay đặt ở một bên, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn người trước mắt.

“Chỉ cần ngươi lập tức thả ta đi, ta sẽ hài lòng.” Từ lúc Từ Hiển Đông bị thương tới nay, đây là lần đầu nói với Lang Tư Lạc câu nói dài quá mười chữ.

Lang Tư Lạc không ngờ từ trong miệng anh sẽ thốt ra những lời như vậy.

“Ngươi nói cái gì? Có can đảm thử nói lại lần nữa!” Nhẫn xuống lửa giận hầu như muốn đem người trước mắt xé nát, hắn tái mặt, nghiến răng phun ra từng chữ, từng chữ.

Nếu là người khác đối mặt với cơn giận của Lang Tư Lạc, đã sớm tè ra quần. Có điều Từ Hiển Đông lại hoàn toàn miễn dịch, anh chầm chậm mà đem lời vừa nói từng chữ một, rõ ràng, lặp lại lần nữa.

Giơ nắm đấm lên, Lang Tư Lạc định vung tới người đang ngồi dựa vào đầu giường kia, nhưng lại nhìn thấy chân Từ Hiển Đông còn bọc thạch cao, lực tay chuyển hướng đem đồ trên bàn bên cạnh anh hất hết xuống đất.

Từ Hiển Đông nhìn đồ vật hỗn độn dưới đất, thở dài.

“Tư Lạc, ngươi vẫn luôn như vậy, tùy hứng, tự cao tự đại, muốn làm gì thì làm, lúc nào ngươi mới có thể học được cách suy nghĩ vì người khác?”

Chung sống cùng một người như vậy, rất khổ cực.

Từ Hiển Đông tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không nói ra khỏi miệng.

Đem đồ đạc trong phòng phá nát hơn nửa, Lang Tư Lạc đứng bên giường thở hổn hển, lửa giận trong con ngươi màu ngọc lục bảo thiêu đốt đến kinh người.

“Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay ngươi!”

Từ Hiển Đông nhàn nhạt nâng lên khóe môi – anh sớm đã biết, yêu cầu của mình không có khả năng thực hiện.

Anh cũng không để ý lắm, thế lực gia tộc Dias Arnold xác thực có thể một tay che trời, muốn trốn cũng không thoát được, nhưng cũng không có nghĩa anh cứ như vậy mà thỏa hiệp.

Nhắm hai mắt lại không thèm để ý tới hắn, Từ Hiển Đông lẳng lặng nằm trên giường, tùy ý Lang Tư Lạc phát hỏa thế nào cũng không có phản ứng.

Lang Tư Lạc ép anh không xong, trong cơn tức giận liền đạp cửa ra ngoài, quan hệ giữa hai người lần nữa đóng băng.

Khoảng thời gian này Lang Tư Lạc so với dĩ vãng càng lạnh lùng, cả người như ăn phải thuốc nổ, lúc nào cũng sẵn sàng phát hỏa.

Trước hắn đã giao dịch kinh doanh súng đạn cùng Bố Đốn. Bố Đốn theo kỳ hạn mà mang hàng đến, nhưng trong lúc nghiệm hàng thì phát hiện sản phẩm có tới một phần năm là hàng kém chất lượng.

Chuyện này sau khi bị Lang Tư Lạc biết được, hắn không nói hai lời trực tiếp phái người tìm sào huyệt của Bố Đốn ở Mỹ, chỉ một mồi lửa đem biệt thự trị giá mấy trăm triệu đốt thành tro bụi.

Biết sự việc bại lộ, Bố Đốn lập tức phái người lại giảng hòa, cũng dự định tìm những cách khác bồi thường tổn thất cho Dias Arnold.

Nếu là trước đây, Dias Arnold đốt nhà của người khác mà còn cầm tiền bồi thường của họ là chuyện tất nhiên. Nhưng Bố Đốn thực sự bị vận may chối bỏ, vừa vặn chạm vào thời điểm tâm tình Lang Tư Lạc cực đoan mà khai hỏa.

Ăn nói khép nép cầu hoà, chỉ đổi lấy một câu nói lạnh như băng: “Đắc tội người Dias Arnold rồi thì cũng đừng nghĩ có chỗ đặt chân trên đất Mỹ.”

Ý tứ chính là, muốn hoàn toàn chặt đứt con đường kinh doanh súng đạn của Bố Đốn tại Mỹ.

Nguồn lợi nhuận thu được từ kinh doanh súng đạn của Bố Đốn ở thị trường nước Mỹ chiếm hơn phân nửa, nên trước lời tuyên bố của Lang Tư Lạc, với hắn chính là sự đả kích trí mạng.

Tin tức Bố Đốn đắc tội thế lực Dias Arnold lan truyền nhanh chóng, bổn gia bên Nga liền vì chuyện này mà tìm Bố Đốn khai đao, yêu cầu hắn tự nhận lỗi mà từ chức, xoa dịu lửa giận của Lang Tư Lạc.

Tuy rằng thế lực Bố Đốn không thể nào sánh với gia tộc Dias Arnold, nhưng dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt. Bị Lang Tư Lạc dạy dỗ, oán hận chặn ở ngực làm cách nào cũng không nuốt trôi được.

“Coi như phải từ chức, ta cũng sẽ không để cho tên oắt con thối tha Lang Tư Lạc kia dễ chịu!” Hung hăng cầm xì gà ném xuống đất, trong mắt Bố Đốn tràn ngập hung tàn cùng quyết tuyệt.

Không ai biết, việc Bố Đốn quyết định báo thù dĩ nhiên sẽ liên lụy đến Từ Hiển Đông.

Nhà chính Dias Arnold phòng vệ gần như hoàn mỹ, Bố Đốn phái đi mấy tốp sát thủ còn chưa kịp tiếp cận nhà chính đã bỏ mạng.

Nhưng Lang Tư Lạc đã là con người thì dĩ nhiên không thể không có nhược điểm. Bố Đốn chợt nhớ tới lúc trước khi cùng Lang Tư Lạc đàm luận giao dịch thì nhìn thấy nam nhân Châu Á kia, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Hắn lập tức phái người đi điều tra Từ Hiển Đông, bởi Lang Tư Lạc chưa từng che giấu mối quan hệ cùng Từ Hiển Đông nên hắn lấy được tin tức tình báo cũng không quá khó.

Sau khi Bố Đốn đem báo cáo điều tra xem xong, cặp môi dày tức khắc vung lên một vệt cười quỷ dị.

Bố trí phòng vệ tại bệnh viện tự nhiên kém xa phòng vệ nghiêm mật tại nhà chính Dias Arnold. Trong đêm khuya, mấy tên áo đen cầm trong tay súng giảm thanh sau khi giải quyết bảo tiêu ngoài cửa, liền lẻn vào phòng bệnh của Từ Hiển Đông.

Từ Hiển Đông dù sao cũng là người sống trong hắc đạo, trong khi ngủ bằng trực giác nhạy cảm vẫn nhận ra nguy hiểm đang bao vây.

Cảm giác được có người cố ý đè thấp tiếng động, hướng tới gần mình, anh tận lực duy trì hô hấp vững vàng, giả bộ ngủ say, mãi đến lúc người kia tiến sát tới bên giường, anh đột ngột vùng dậy, dùng sức đem người đẩy ngã xuống đất.

Từ Hiển Đông một kích thành công, vừa định ấn xuống nút báo động bên giường, lại bị một người mặc áo đen khác bất ngờ đập một phát trúng gáy.

Mắt anh tối sầm lại, triệt để mất đi ý thức. Mà một màn phát sinh kinh người bên trong phòng bệnh cấp tốc bị bóng đêm che giấu.

Lang Tư Lạc sau khi cãi vã với Từ Hiển Đông, lòng đầy tức giận trở lại nhà chính, mí mắt cứ giật giật một cách bất an. Hắn ở thư phòng ngồi uống hồng trà vẫn luôn cảm thấy tinh thần không yên, nhưng sợ xấu mặt nên không muốn lập tức chạy lại bệnh viện.

Bên người không có nhiệt độ quen thuộc mà ôm ấp, một đêm không chợp mắt, Lang Tư Lạc thật vất vả thức trắng đến hừng đông, thậm chí không kịp ăn điểm tâm, liền dự định trước tiên đến bệnh viện.

Ai biết hắn vừa định đi, thủ hạ phụ trách bảo vệ Từ Hiển Đông gọi đến.

Hóa ra, lúc rạng sáng bảo tiêu đến phòng bệnh Từ Hiển Đông thì phát hiện bảo tiêu kia đã gặp nạn, vết máu đã bị xử lý, thi thể tìm thấy ở gần phòng vệ sinh, mà người nên ở trên giường bệnh tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.

Nghe thủ hạ báo tin, Lang Tư Lạc sắc mặt trầm xuống, nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi gân xanh.

Sutherland vẫn đứng bên cạnh hắn, biết được Từ Hiển Đông xảy ra chuyện, trong lòng lo lắng không thôi. Vạn nhất Từ tiên sinh thật sự xảy ra bất trắc, chủ nhân không biết sẽ phải chịu đả kích lớn đến mức nào.

Hàm răng cắn chặt đến bật máu, Lang Tư Lạc cúp điện thoại, phun ra một ngụm nước bọt lẫn theo màu máu chói mắt trên chiếc khăn tay trắng tổng quản đưa tới.

“Lập tức để Fedro tra ra người đứng sau.” Ngữ khí tỉnh táo dị thường, nhưng hiểu rõ tính cách hắn, Sutherland vừa nghe liền biết sự việc lần này hẳn sẽ lại dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

“Nếu như Đông xảy ra chuyện, ta…” Lang Tư Lạc nói phân nửa rồi trầm mặc.

Lão tổng quản nhìn mà đau lòng, lập tức khuyên nhủ: “Chủ nhân, Từ tiên sinh phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Lang Tư Lạc gật nhẹ đầu, đi vào thư phòng. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất tận dụng mọi thế lực, tra ra tung tích của Từ Hiển Đông.

Toàn bộ Dias Arnold, bởi vì Từ Hiển Đông mất tích mà mây mù âm u bao phủ khắp trên dưới gia tộc.

Muốn tra ra kẻ điều khiển phía sau cũng không khó, chỉ cần điều tra danh sách những kẻ cùng Dias Arnold kết oán gần đây nhất, chắc chắn sẽ có.

Hiện nay, bắt Từ Hiển Đông, hơn nữa lại dám ở thế lực to lớn nhất nước Mỹ – gia tộc Dias Arnold mà động thủ, ngoại trừ Bố Đốn – kẻ kinh doanh súng đạn người Nga, hẳn là không còn ai khác.

Ngón tay phải nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, Lang Tư Lạc đứng đối diện trước đám thủ hạ đang nghiêm nghị đứng thẳng tắp nói: “Nếu như đúng là Bố Đốn, chuyện còn có thể cứu vãn. Hắn nhất định sẽ tới thăm dò điểm mấu chốt của ta, để xem Đông đối với ta đến cùng có bao nhiêu phân lượng.”

“Fedro, bố trí nghe lén hết thảy điện thoại, có điện báo lập tức khóa chặt phương vị. Soros, tìm biện pháp đem vợ con, tình nhân Bố Đốn toàn bộ trói về cho ta.”

Sau khi đem hết thảy kế hoạch cứu viện phân phó, Lang Tư Lạc đưa tay chống cái đầu đau như muốn nứt ra. Lúc này trong đầu hắn, ngoại trừ Từ Hiển Đông thì vẫn là Từ Hiển Đông.

“Khốn kiếp! Đông, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì…”

Dias Arnold hành động dị thường cấp tốc, tuy rằng Bố Đốn trước đó đã đem gia quyến bí mật che giấu, nhưng mạng lưới tình báo ngầm Dias Arnold vẫn cao hơn một bậc, ở ngày thứ hai liền đem một cô tình nhân đang mang thai của Bố Đốn bắt lại.

Điều tra cho thấy, nữ nhân này cùng Bố Đốn quan hệ cực kỳ thân mật, chính là một con tin hữu dụng.

“Nếu Bố Đốn liên lạc, toàn bộ điều kiện đều đáp ứng hắn, thế nhưng nhất định phải chắc chắn chuyện lấy người đổi người. Đông nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ sẽ trả trên người phụ nữ kia gấp ba lần.” Lang Tư Lạc phân phó.

Quả nhiên, buổi tối hôm đó, tình nhân Bố Đốn bị tóm, bên kia liền điện thoại tới.

“Bố Đốn giở công phu sư tử ngoạm, muốn một tỉ đồng Euro! Hơn nữa yêu cầu trong hai mươi bốn giờ chia ra từng khoản chuyển vào tài khoản bí mật của hắn ở Thụy Sĩ.” Fedro báo cáo.

Lang Tư Lạc cười xì một tiếng: “Một tỉ? Hắn chính là tên ăn mày cho tới mười kiếp vẫn là một tên ăn mày thôi.” Ngón tay hắn theo thói quen gõ nhẹ mặt bàn: “Muốn liền cho hắn, cẩn trọng hẹn thời điểm trao đổi con tin chưa?”

Fedro khom người nói: “Đã hẹn rõ ràng, 12h trưa mai, địa điểm đã chọn là căn cứ Arthur trên hoang đảo gần biên giới Mexico.”

“Rất tốt.” Lang Tư Lạc thở ra một hơi, ngón tay thon dài không ngừng xoa hai bên huyệt thái dương.

“Boss, từ khi Từ tiên sinh mất tích, ngài vẫn không chợp mắt, ngày mai là tràng đấu căng thẳng, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.”

Lang Tư Lạc phất tay cho Fedro lui ra: “Ta cũng muốn ngủ, chỉ có điều, nhắm mắt lại thì đều là dáng dấp của Đông… Thôi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Fedro không khuyên nhủ được Boss, chỉ có thể lui ra.

Ngày thứ hai.

Còn 15 phút liền đến ước định 12 giờ, căn cứ Arthur trên hoang đảo bỗng cuốn lên một trận gió to, mấy chiếc máy bay trực thăng chỉnh tề có thứ tự – hạ xuống sân bay.

Bị gió lớn cuốn bụi bặm đến không mở mắt nổi, chờ cánh quạt ngừng lại, trên người Bố Đốn đã phủ một lớp bụi.

Lang Tư Lạc cùng mọi người đi xuống, vẫn là một thân âu phục màu trắng, cùng Bố Đốn chật vật hình thành sự đối lập rõ ràng.

“Lang Tư Lạc, đã lâu không gặp, phô trương vẫn là lớn như vậy a.”

Lang Tư Lạc lấy kính râm xuống: “Ít nói nhảm, một tỉ đồng Euro đã chuyển khoản, đưa địa điểm con tin nói ra, mọi người đều bớt việc.”

Bố Đốn nghe xong liền chà xát hai bàn tay đầy đặn. Có một tỉ đồng Euro, coi như không kinh doanh súng đạn cũng đầy đủ cho hắn an hưởng nửa đời sau.”

“Đó là tất nhiên, có điều, Natasha còn ở trong tay ngươi…”

Fedro trả lời: “Chúng ta không đến mức làm khó dễ một phụ nữ mang bầu, bắt nàng chỉ là vì phòng ngừa ngươi lấy được tiền xong thì giết con tin thôi.”

Bố Đốn thở phào nhẹ nhõm, quay về phía Lang Tư Lạc cười bồi: “Trước khi trao đổi, ta muốn gặp Natasha một chút.”

“Ngươi đây là ý gì? Dias Arnold đã nói, có lúc nào lật lọng chưa?”

Bố Đốn vội vã xưng phải, leo lên máy bay trực thăng của mình, dự định mang Lang Tư Lạc bọn họ đến địa phương giam giữ con tin.

Thấy Bố Đốn bị thái độ cứng rắn của mình hù dọa, Lang Tư Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ngay tối qua, Natasha – tình nhân Bố Đốn bởi chấn kinh mà sẩy thai băng huyết, cứu chữa vô hiệu, tới rạng sáng thì tử vong. Tuy rằng Natasha chết không phải bọn họ cố ý, nhưng nói thế nào cũng không tránh khỏi có liên quan. Bọn họ nhất định trước khi Bố Đốn phát hiện chân tướng, tra ra vị trí Từ Hiển Đông. Bằng không, Bố Đốn mà biết Natasha đã chết, rất có thể sẽ làm ra hành vi không tưởng tượng nổi.

Một đường theo đuôi máy bay trực thăng Bố Đốn, mọi người rốt cục ở một biệt thự bí mật trong rừng hạ xuống.

Bố Đốn đứng trước cửa biệt thự, không chút nào giấu diếm – nói rằng: “Lang Tư Lạc, người ngươi muốn đang ở bên trong.”

Bên này người Dias Arnold vừa muốn xông vào để tìm người, liền bị Bố Đốn cho người ngăn lại.

“Tuy rằng ngươi làm việc rất quang minh, nhưng cũng đừng coi ta là kẻ ngốc.” Bố Đốn từ trong túi âu phục móc ra một bộ điều khiển: “Ta đã sớm gài bom quanh biệt thự và bộ điều khiển này có thể làm nổ tung tất cả.”

“Ta hiện tại hiểu được là dù có tiền cũng không thể thiếu vợ cùng con. Ta không muốn cùng ngươi đối nghịch, ngươi đem Natasha trả lại cho ta, ta lập tức sẽ giao bộ điều khiển này cho ngươi.”

Ánh mắt Lang Tư Lạc sau cặp kính râm trầm xuống, không trả lời hắn.

Bố Đốn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, hắn phát hiện, Lang Tư Lạc vẫn đang trì hoãn thời gian.

Đang định quay đầu lại phái thủ hạ đi thăm dò tình huống trong biệt thự, thì Lang Tư Lạc cấp tốc móc khẩu súng ra, chính xác – bắn trúng bộ điều khiển trên tay hắn.

Bố Đốn bị đau làm bộ điều khiển trong tay rơi xuống đất. Chỉ một thoáng, song phương kịch liệt nổ súng giao chiến.

Hỏa lực Dias Arnold mạnh mẽ ép tới khiến Bố Đốn phía kia không cách nào tiếp cận bộ điều khiển rơi trên đất. Bố Đốn dưới sự che chở của đám thủ hạ, tạm thời trốn vào tường đá mặt sau biệt thự.

Trong lúc hỗn chiến, Bố Đốn bị đạn lạc bắn trúng ngực phải, dòng máu phun ra lợi hại, thủ hạ của hắn dùng tay đè ép lên cũng không cầm được máu.

Đau đớn lan ra toàn thân, khóe miệng tràn máu tươi, thân thể của hắn bắt đầu co giật.

“Lang Tư Lạc… ngươi đã bất nhân… cũng đừng trách ta bất nghĩa…” Hắn giơ tay phải lên, dùng chút sức lực cuối cùng ấn vào một bên đồng hồ đeo tay.

Bố Đốn tâm phòng bị rất nặng, vừa nãy thứ trước mặt mọi người, cũng không phải thật sự là điều khiển bom nổ. Điều khiển chân chính mới là chiếc đồng hồ đeo trên tay phải của hắn.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên như sấm rền, ngọn lửa khổng lồ bùng ra hừng hực phóng lên trời, toà biệt thự ba tầng chỉ trong một thoáng đã hoàn toàn thay đổi.

Dias Arnold vẫn cho là đã khống chế tốt thế cuộc, đột nhiên phát sinh vụ nổ lớn làm cho có chút không kịp ứng phó. May mà mọi người bởi vì nổ súng giao chiến, đều cách trung tâm vụ nổ một khoảng. Sự việc vừa phát sinh, trong nháy mắt Fedro đột ngột xuất hiện, đem Lang Tư Lạc áp chế trên mặt đất.

“Không! Khônggggg…!”

Sau phút sững sờ, Lang Tư Lạc hất tung người áp chế hắn, không chờ được lửa trong biệt thự tắt, định liều mạng xông vào.

“Thiết bị điều khiển rõ ràng đã bị bắn rơi. Tại sao lại như vậy? Tại sao?”

Nhớ tới Từ Hiển Đông, nhớ tới cái người quật cường đứng trước mặt mình nói sẽ bảo vệ mình kia, mà hiện tại bị giam trong biệt thự, theo mấy tiếng nổ đã hóa thành tro tàn, Lang Tư Lạc liền cảm thấy khủng hoảng, ruột gan như bị xé ra, hận không thể ngay lập tức vọt vào trong biển lửa kia.

“Các ngươi đừng kéo ta, mau buông tay!”

Lang Tư Lạc giống như kẻ mất trí điên cuồng đẩy hết đám thủ hạ của hắn, sức mạnh kinh người, Fedro cùng mấy người bỏ rất nhiều sức lực, mới tạm thời áp chế hắn lại.

“Fedro, ta muốn giết ngươi! Thả ta ra có nghe hay không! Ta muốn vào tìm Đông! Ta muốn vào tìm Đông!”

Hai mắt hắn đỏ đậm – liên tục gầm thét, như con sói điên mất đi bầu bạn.

Fedro lau mặt bị Lang Tư Lạc đánh bật ra máu tươi: “Boss, nổ lớn như vậy, không ai có thể sống sót! Không có ai!”

“Ngươi nói bậy, con mẹ nó ngươi nói bậy! Đông không chết, Đông làm sao sẽ chết được?!” Lang Tư Lạc điên cuồng giãy giụa, cơ hồ sắp hất ngã những người áp chế hắn lần nữa.

Không phải là không thể lý giải nỗi khiếp sợ cùng bi thống khi Lang Tư Lạc trơ mắt nhìn người yêu chôn thây trong biển lửa, nhưng làm một phần tử Dias Arnold, Fedro càng rõ ràng vị trí của Lang Tư Lạc với gia tộc Dias Arnold, thậm chí là tầm quan trọng để yên ổn Bắc Mĩ. Hắn có trách nhiệm càng vào lúc Boss mất đi lý trí thì càng chú ý bảo vệ hắn, trái lại cũng là một loại thương tổn tàn nhẫn.

Quay đầu nhìn biệt thự như biển lửa giữa núi rừng, hắn cũng không hề nghĩ rằng, cái người dũng cảm chính trực kia rốt cuộc sẽ chịu kết cục như vậy. Quay đầu lại, nhìn mấy người bị ép ngã xuống đất, toàn thân dính đầy bụi bặm tro tàn cùng với Lang Tư Lạc, Fedro ngẩng đầu lên, ngăn cản nước mắt rơi xuống.

“Xin lỗi, Boss!”

Bởi vì vụ nổ mà hoả hoạn đã bắt đầu lan ra rừng, nếu không rời đi, ngay cả bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.

Fedro giơ tay lên, nhằm sau gáy Lang Tư Lạc bổ một cú, hắn rốt cuộc yên tĩnh lại. Fedro ra lệnh một tiếng, mọi người che chắn cho Lang Tư Lạc mà leo lên máy bay trực thăng rời đi.

—————-

Từ lúc chuyện xảy ra, đã qua mấy tháng.

Nhà chính Dias Arnold vẫn bao phủ một mảnh mờ mịt, nỗi bi thương vì cái chết của Từ Hiển Đông cũng không có bởi vì thời gian trôi qua mà biến mất nửa phần.

Lang Tư Lạc sau khi tỉnh táo lại liền nhốt mình ở trong phòng, không ngừng gọi người mang rượu mạnh vào.

Không người nào dám đi vào khuyên hắn, bởi vì ngay cả người thường ngày có thể khuyên nhủ hắn nhất – Sutherland cùng Fedro, đều bị Lang Tư Lạc chặn lại ngoài cửa.

Hắn chỉ có thể dùng rượu mạnh không ngừng kích thích thần kinh chính mình, bởi vì chỉ trong cơn say, hắn mới có thể quên đi sự thật Từ Hiển Đông đã chôn thây trong biển lửa, mới có thể quên đi Từ Hiển Đông đã không còn đứng bên cạnh mình như trước kia, mà tiếng nói của anh, nụ cười của anh, đều biến thành tro bụi, không bao giờ tìm lại được nữa.

Lang Tư Lạc đột nhiên cảm thấy, hết thảy những gì trọng yếu với hắn, đều không còn tồn tại.

Trước đây những gì hắn cảm thấy có ý nghĩa, bây giờ không cách nào gợi lên hứng thú của hắn.

Cái gì gia tộc? Cái gì địa bàn? Trong thế giới không có Từ Hiển Đông, tất cả đều trở nên vô vị và đáng cười. Hắn bắt đầu hoài nghi, sự tồn tại của chính mình rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Sutherland không đành lòng nhìn Lang Tư Lạc chán nản tuyệt vọng, mặc dù biết nhiều lời vô ích, nhưng ông vẫn cứ quyết định khuyên bảo chủ nhân thêm một lần.

Thời điểm Sutherland đi vào phòng, phát hiện Lang Tư Lạc không có ngồi dưới đất như mấy ngày trước đây. Ông mơ hồ nghe được có tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm.

Sutherland lập tức sai người phá tan cửa, lại thấy Lang Tư Lạc đã tắm xong, ăn mặc chỉnh tề – đứng trước gương mà cạo lớp râu đã mọc thành chòm.

Thấy có người xông vào, Lang Tư Lạc hiếm thấy – không hề tức giận. Sutherland lập tức cho người chung quanh lui ra.

“Làm sao? Ông cho rằng ta sẽ nghĩ không thông ư?”

Sutherland không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn nam nhân cao to trước mắt.

Lang Tư Lạc khoảng thời gian này gầy đi rất nhiều, đôi mắt cũng có thêm một quầng xanh tím.

“Sutherland, từ khi ta tới Dias Arnold, ông vẫn chăm sóc ta. Ngay cả khi tranh đoạt được vị trí này, cũng là nhờ có sự giúp đỡ của ông, ta mới có thể đi tới ngày hôm nay.”

“Ở trong lòng ta, ông so với cái người được gọi là cha kia trọng yếu hơn nhiều.”

Nhớ tới những tháng ngày gian nan đã trải qua, Sutherland cũng xúc động rất nhiều.

“Ta vốn là cho rằng, đời này, ta sẽ không yêu bất cứ kẻ nào. Ai biết ta lại gặp người đó…”

Sutherland không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể kêu nhũ danh Lang Tư Lạc.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy người ấy, liền thích anh ta. Chỉ là ta rất ngu ngốc, không biết loại cảm giác đó chính là yêu thích, chính là tình yêu mà ông nói kia… Sutherland, ông dạy ta giết người, dạy ta mưu kế ứng biến, cơ hồ ông đem hết thảy bản lĩnh của mình đều dạy cho ta, thế nhưng, vì sao không sớm một chút dạy ta điều này?”

Âm thanh Lang Tư Lạc rất thấp, khàn khàn mà mang theo run rẩy, bất ổn.

“Trong khi huấn luyện, tất cả mọi người đều nói cho ta – nhất định phải mạnh mẽ! Nhất định phải dựa vào chính mình! Bởi vì trừ mình ra, không người nào có thể cứu ta.”

“Thế nhưng, Đông, anh ta căn bản là không quen biết ta, vậy mà dĩ nhiên lại xuất thủ cứu ta… Ta đến hiện tại đều không quên được, vì lẽ đó ta không dám nhắm mắt lại. Bởi vì vừa nhắm mắt, ta lập tức sẽ thấy hình ảnh trong ngõ hẻm ngày đó, bóng lưng kia che ở trước người ta…”

“Nếu như có thể làm lại tất cả, chí ít, chí ít trước khi phát sinh sự kiện kia, để ta nói cho Đông, hóa ra ta… rất yêu… thật sự… rất yêu anh…”

Lang Tư Lạc đem mặt vùi vào lòng bàn tay, Sutherland không nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.

“Ông nói, nếu như lúc trước ta không phái người đi ám sát Lôi Khiếu cùng Hứa Ngôn Tịch, nếu như lúc trước Đông không có bởi vì đi cứu người mà bị thương, thì sẽ không ở trong bệnh viện, sẽ không bị Bố Đốn bắt đi, Đông…”

Sutherland nghe không được, mở miệng đánh gãy hắn: “Chủ nhân, không người nào có thể biết trước tương lai, không có… Ngài đã dốc toàn lực đi cứu Từ tiên sinh, anh ta sẽ không trách ngài.”

Lang Tư Lạc hồi lâu không nói gì, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.

“Sutherland, ông bắt đầu tuyển mấy người để bồi dưỡng đi…”

Sutherland nghe nói, trừng lớn hai mắt: “Chủ nhân, ngài nói vậy là có ý gì?”

“Ta biết, ông cả đời này, nhất định không bỏ xuống được chính là Dias Arnold. Trước khi ta gục ngã, chí ít cũng bồi dưỡng được người thừa kế cho gia tộc.”

“Sutherland, ta mệt mỏi quá… Mỗi lần, đưa bàn tay đặt lên ngực của chính mình, thật giống như thấy trái tim không còn đập nữa. Nơi đó có ổn không, thật khó chịu… Ta không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu trong thế giới không có Đông…” – Cảm nhận rõ ràng được giọng nói thống khổ của Lang Tư Lạc, Sutherland đành im lặng, lui ra cửa.

Sau đó, tuy Lang Tư Lạc đã trở lại quỹ đạo sinh hoạt như trước kia, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra, mà ở trước mắt, chỉ là một cỗ máy vô tri lạnh lẽo không ngừng làm việc.

Không một ai có thể tiến vào trái tim Lang Tư Lạc, bởi vì cái người duy nhất ấy – đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN