Tư Cách Của Một Con Đĩ - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3627


Tư Cách Của Một Con Đĩ


Phần 18


Khi mẹ chồng tôi đi khuất, bố chồng tôi cũng ra ngoài phóng xe đi thẳng. Lúc đi qua tôi vẫn thấy mồm ông lẩm bẩm “Khốn kiếp, nuôi con chó chết bao nhiêu năm.” Mấy ngày hôm trước ông đánh tôi nhưng lúc này tôi lại cảm giác tội tội, vừa tội lại vừa buồn cười. Buổi tối chỉ có tôi và Khoa ăn cơm. Ăn xong đợi Khoa tắm tôi cũng mới đi tắm. Trời tháng mười nên hơi se lạnh, hơi nước ấm phả vào người khiến tôi thoải mái hẳn. Suốt thời gian qua tôi rất mệt mỏi, mất con, bị hiểu nhầm, giờ coi như cũng được tháo gỡ một phần, có điều sao tôi chẳng thấy vui mà vẫn thấy nặng lòng. Tự dưng nhà cửa giờ chán quá, bố mẹ chồng như vậy thực không vui nổi.

Tắm xong tôi ra ngoài thấy Khoa đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Từ trước tới nay mỗi lần Khoa đứng như vậy tôi đều cảm thấy rất ám ảnh, bởi cảm giác cô đơn đè trĩu lên vai anh rõ mồn một khiến tôi thực sự xót xa. Nhà giàu chắc gì đã là sung sướng? Tôi cảm thấy hình như mình may mắn hơn Khoa khi có một tuổi thơ êm đềm, được bố mẹ yêu thương. Chỉ đáng tiếc bố mẹ tôi mất quá sớm, nhưng ít nhất những kí ức hồi nhỏ cũng đều là những kí ức vui vẻ. Còn anh, từ nhỏ sống trong sự ghẻ lạnh của bố, cái cảm giác bị chính người thân ruồng rẫy thực sự rất đau. Cũng giống như tôi giờ bị chị Ngân hiểu nhầm, ghét bỏ khinh rẻ. Khi ấy Khoa còn nhỏ, còn là đứa trẻ ngây thơ, có lẽ… tuổi thơ của anh trải qua đầy những vết thương chồng chéo nhau trong tâm hồn.

Khi còn đang suy nghĩ miên man đột nhiên Khoa quay lại. Tôi bị giật mình chưa kịp lên tiếng anh đã nói:

– Nhìn gì?

Tôi cười cười gượng gạo không đáp mà hỏi lại:

– Anh có muốn uống chút rượu không?

Câu hỏi không liên quan của tôi khiến Khoa trợn tròn mắt rồi mỉa mai:

– Cô thèm bia thèm rượu à?
– Sao anh lại hỏi tôi như thể từ trước tới nay tôi là con ma men vậy?
– Trước cô làm ở quán bar tôi nhớ có lần cô còn uống gần hết cả két bia cơ mà.

Tôi hơi chau mày, trước kia ở quán bar vì tiền nên tôi cứ nốc vào, nốc càng nhiều được bo càng cao. Có điều sao Khoa lại biết chuyện này? Nhưng thôi giờ nó chẳng quan trọng nữa, tôi cười cười đáp lại:

– Không, tôi thấy tâm trạng anh không vui nên muốn hỏi anh có uống không thôi. Nếu không thì thôi vậy.
– Uống!

Nói rồi Khoa đi trước, tôi cũng đi theo sau, vừa đi anh ta vừa nói:

– Nhưng mình tôi uống thôi.
– Tôi nhấm nháp một chút cũng được.
– Không được! Sức khoẻ cô còn yếu, nếu không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến đứa con sau này của hai chúng ta. Tôi không thể phí công sức, tiền bạc mua cô về để không được.

“Đứa con sau này của hai chúng ta”, nghe xong tim tôi cũng đập rất mạnh. Tôi nhìn Khoa từ phía sau bỗng thấy hình như khoảng cách của hai chúng tôi dần sát lại gần từ lúc nào chẳng hay. Còn nhớ suốt thời gian đầu tiên tôi còn ngỡ cả đời này chỉ sống trong sự dày vò, hành hạ của anh mà không thoát nổi. Thế nhưng ngay giây phút này cái cảm xác ấy đã hoàn toàn biến mất. Tự dưng… tôi thấy ấm áp. Xuống dưới nhà tôi rang một đĩa sá sùng khô lên, Khoa cũng mở chai rượu tây rót lên cốc rồi uống ực một hơi. Thực ra tôi cũng muốn cùng anh uống cho say, uống một trận đã đời quên hết phiền muộn. Nhưng Khoa nói đúng, tôi vừa sẩy thai, không thể không biết giữ sức khoẻ cho mình được.

Khoa cứ ngồi lặng yên uống rượu không nói gì, tôi cũng không hỏi mà ngồi bên cạnh. Mãi đến khi chai rượu vơi đi một nửa Khoa mới nhìn tôi rồi nói:

– Duyên! Tôi thực sự đã rất mong chờ con của hai chúng ta. Đến tận bây giờ vẫn không dám nghĩ nó đã không còn nữa.

Tôi nghe đến đây bỗng dưng sững sờ cả người. Từ lúc mất con tôi dường như chỉ biết bản thân sốc và đau đớn, còn Khoa lúc nào cũng mạnh mẽ, an ủi tôi. Giờ nghe Khoa nói tôi bỗng cảm thấy xót xa. Khoa nhìn tôi, cười đau khổ:

– Tôi cũng không muốn khơi lại chuyện cũ lại khiến cô thêm buồn. Nhưng suốt thời gian cô mang bầu tôi đã tưởng tượng xem đứa bé của chúng ta đáng yêu thế nào. Dù trên hình siêu âm chỉ là một hạt đậu nhỏ cũng thấy cảm giác thiêng liêng. Hồi nhỏ tôi rất thích có em, khi mẹ tôi mang thai tôi hạnh phúc lắm, nhưng chỉ hơn tháng sau em tôi không còn nữa. Đến giờ con tôi cũng không còn. Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ đến lại cảm thấy mình vô dụng. Tại sao đến việc bảo vệ con tôi cũng không làm được?

Sống mũi tôi chợt cay xè, lúc này tôi không chỉ thương con mà còn thương cả người đàn ông này. Hoá ra đàn ông có lạnh lùng, kiêu ngạo đến mấy cũng có những nỗi đau không thể giấu. Tôi mím chặt môi lắc đầu nói:

– Đó không phải lỗi của anh. Anh đừng tự trách mình như vậy. Chẳng phải anh nói rồi sao, con cái là cái duyên, anh đừng tự dằn vặt bản thân, con sẽ không thanh thản mà đi được.
– Tôi biết chứ, chỉ là hôm nay uống rượu vào, nhà lại xảy ra bao nhiêu chuyện nghĩ lại những chuyện cũ rồi cả chuyện này thấy thương xót con thôi. Tôi đã từng nghĩ dù tôi có là một thằng đàn ông tệ thế nào tôi thì khi có con tôi sẽ cố gắng tất cả vì con. Ít nhất cũng cho nó cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp nhất có thể. Nhưng…

Đứa bé này mất là con Dương làm, tôi chưa từng nghĩ trách móc bất cứ ai ngoài nó. Cả tôi, Khoa hay mẹ chồng đều không nghĩ con Dương lại ác độc và khốn nạn đến vậy. Tôi nhìn Khoa dưới ánh đèn vàng hiu hắt, đôi mắt không khóc nhưng lại có chút ướt. Thực ra tôi cũng cảm nhận rất rõ Khoa mong chờ đứa bé này thế nào. Từ khi có nó anh đã thay đổi hẳn, nỗi đau này không chỉ là nỗi đau của tôi mà là nỗi đau của tất cả mọi người. Khoa lại đổ rượu ra cốc rồi lặng lẽ uống, mùi rượu thoang thoảng phả vào mũi tôi. Tôi ngồi sát lại cạnh Khoa khẽ nói:

– Anh có gì chất chứa trong lòng cứ nói ra đi, đừng giữ lại. Người ta bảo nếu bản thân cứ tự chịu đựng sẽ không tốt chút nào đâu.
– Vậy tại sao cô lại tự chịu đựng tất cả?

Tôi chưa hiểu ý Khoa, nhưng thoáng có chút giật mình hỏi lại:

– Anh nói gì cơ?

Khoa không nói, nhìn xuống ly rượu sóng sánh một lúc sau mới lên tiếng:

– Cô có muốn biết vì sao mẹ biết con Dương không phải con của bố mà vẫn không nói với bố không? Thực ra bố luôn nghĩ người mẹ hận là mẹ con con Dương nhưng không phải. Người mẹ hận nhất chính là bố.
– Cái này tôi cũng đoán được ra.
– Hồi nhỏ bố vì nghi ngờ tôi không phải con ruột nên đã trút hết mọi tức giận lên mẹ. Bố không đánh mẹ, nhưng luôn dùng những lời lẽ xúc phạm, và cô biết không? Bố bắt mẹ phải chứng kiến cảnh ông đánh, hành hạ tôi. Sau này mẹ ôm tôi trốn về nhà bà ngoại, bố bắt mẹ về nhưng không cho tôi về mà bắt tôi ở đó để mẹ phải nhớ nhung tôi còn khiến mẹ tôi sốc đến mức sẩy thai. Mặc dù bố ngoại tình nhưng lại cho rằng mình đúng, bố bắt mẹ phải nuôi con của nhân tình. Mãi sau này mẹ đi xét nghiệm ADN cho tôi bố mới đón tôi về. Thế nhưng khoảng cách giữa tôi và bố đã quá xa. Trong lòng mẹ tôi hận thù cũng chẳng vơi đi. Công ty của bố không phải là của mình bố mà do cả mẹ gây dựng, chính ra mẹ tôi còn học hành cao hơn, giỏi giang hơn, cổ phần công ty cũng nhiều hơn, nhưng cưới xong bà đưa hết cho bố. Tôi biết mẹ cố gắng sống với bố là vì muốn tôi sau này hưởng thụ mọi thành quả, và cũng là chờ đến ngày hôm nay. Nhưng tôi biết trong lòng bà cũng chẳng hả hê chút nào đâu. Đêm qua… tôi đã thấy bà khóc.

Khoa nói đến đây tự dưng nước mắt tôi cũng chảy xuống. Nhiều khi tôi cứ nghĩ mình đáng thương lắm, hoá ra trên đời còn rất nhiều người đáng thương hơn mình. Tôi thương mẹ chồng tôi, thương cả Khoa. Nếu như tôi chưa từng bước vào đây làm dâu có lẽ tôi sẽ chỉ nghĩ đây là gia đình bề thế, Khoa là kẻ lắm tiền, nhiều của, còn lại những tảng băng chìm tôi không hiểu hết được. Tôi nhìn Khoa, muốn ôm anh, muốn xua bớt đi sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng anh. Nhưng rồi tôi không biết phải làm thế nào chỉ có thể ngồi nhìn. Khi chai rượu cạn đến đáy Khoa đứng dậy nói:

– Đi ngủ thôi.

Tôi gật đầu, đi cùng Khoa lên từng bậc cầu thang. Bóng hai đứa đổ dài trên nền gỗ, khi vừa bước qua cánh cửa phòng đột nhiên Khoa kéo sát tôi vào người rồi ôm chặt. Mùi rượu phả vào tai ấm đến lạ kì. Một chai rượu không phải quá nhiều nhưng một chai rượu Tây thì rất nặng, tôi biết Khoa đã có chút ngà ngà. Định lên tiếng bảo anh vào giường nằm anh đã nâng cằm tôi lên, khoảng cách của tôi và Khoa lúc này mỏng như sợi chỉ. Anh cúi sát xuống chạm môi lên môi tôi, đôi môi lạnh lẽo tiến sâu vào bên trong. Tôi bị bất ngờ, rồi đột nhiên như bị xoáy sâu vào trong đó, khẽ bám lên vai Khoa đáp trả lại. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nụ hôn dịu dàng đến vậy. Khoa càng siết chặt lấy tôi, đôi môi bắt đầu trở nên ấm dần, bỗng dưng tôi thấy có thứ nước mặn chát chảy vào trong khoé miệng tôi, mở mắt ra bỗng thấy một giọt nước từ khoé mi anh chảy xuống. Khoa từ từ buông tôi ra rồi lại ôm chặt lấy giọng nghẹn đi:

– Duyên! Xin lỗi em.

Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi lại:

– Anh sao vậy?
– Xin lỗi em vì đã hiểu nhầm em, xin lỗi vì để em phải chịu quá nhiều tổn thương từ tôi.

Tự dưng nghe Khoa nói đến đây tôi bỗng không kìm được, nước mắt khẽ chảy ra. Không cần Khoa nói thêm tôi cũng tự hiểu… Rõ ràng anh có quyền khinh bỉ tôi, rõ ràng tôi biết dù anh có đối xử với tôi thế nào thì tôi cũng không thể trách móc nhưng lúc này đây tôi lại thấy giống như một đứa trẻ bị đau được vỗ về. Khoa khẽ buông tôi, đưa tay đặt lên khoé mắt rồi nói:

– Đừng khóc.

Nghe anh nói vậy tôi càng khóc nấc lên, những ấm ức, chua xót, đớn đau của cuộc đời dồn về khiến tôi tủi thân vô cùng. Khoa nhắm nghiền mắt vỗ về:

– Ngoan. Đừng khóc nữa. Đừng khóc. Tôi đau lòng.

Nói rồi Khoa khẽ bế thốc tôi lên giường, kéo tôi nằm lên cánh tay anh. Tôi cũng vòng tay qua người anh ôm chặt, vẫn không thể ngừng khóc. Khoa vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt tôi hôn lên đó. Cả hai không nói thêm câu gì, chứ lặng lẽ nằm cạnh nhau. Đến giây phút này lòng tôi cũng nhẹ đi rất nhiều, không cần anh phải nói rõ ràng tôi cũng hiểu mối quan hệ của tôi và anh đã tăng thêm một bậc, những hiểu nhầm cũng dần dần xoá bớt đi. Đêm ấy tôi ngủ rất ngon trong vòng tay của Khoa. Đến khi sáng dậy Khoa vẫn ôm chặt tôi trong lòng. Khi còn đang xoay người định dậy tay tôi bỗng chạm đến một vật thể, vừa mới đó nó đã trở nên cứng và dài. Tự dưng mặt tôi đỏ ửng lí nhí nói:

– Tôi… tôi xin lỗi.

Khoa nhìn tôi, thở mạnh ngồi bật dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tôi ngồi bên ngoài, chờ một lúc sau Khoa mới ra, tôi liền hỏi:

– Anh sao rồi?
– Cấn!
– Tôi biết anh cấn, nhưng ý là còn cấn nữa không?

Khoa nhìn tôi lừ mắt đáp:

– Biết rồi còn hỏi. Mà tại sao em biết tôi rất dễ không kiểm soát được trước em em còn nghịch ngợm như vậy?
– Tôi không cố ý mà. Tôi xin lỗi.

Khoa không nói gì nữa lại vào nhà vệ sinh một đợt nữa mới bước ra. Đợi anh tắm xong tôi cũng bước vào tắm. Khi ra ngoài thấy Khoa vừa tắt điện thoại rồi quay sang tôi nói:

– Mẹ không đi Sa Pa nữa rồi, mẹ với bạn đặt lịch đi Thái Lan. Chỉ có tôi với em đi thôi, chúng ta đi xe của tôi, đi cao tốc cho nhanh.

Tôi gật đầu, thực ra bản thân cũng không thích đi xe khách lắm vì đông người cảm giác không thoải mái. Khi chuẩn bị đồ xong xuôi tôi với Khoa ăn sáng xong mới đi. Thực ra từ nhỏ tới lớn tôi chưa được đi du lịch ở bất cứ đâu, đây là lần đầu được đi nên háo hức lắm. Trước khi đi Khoa có dặn cô Trung ở nhà trông nhà, còn bố chồng tôi vẫn mãi chưa về.

Trước kia tôi cứ nghĩ đi Sa Pa phải xa lắm, hoá ra đi đường cao tốc cũng chỉ hơn năm tiếng đồng hồ. Khi vừa đặt chân đến nơi đã cảm nhận cái vị đặc trưng của vùng cao. Mới chiều mà lâu lâu lại có một đám sương sà xuống. Tôi cũng không biết cảnh vật đẹp hay đi cùng Khoa mà thấy mọi thứ ở đây đều vô cùng huyền bí, thơ mộ g. Vì Khoa đặt ở đây một tuần lận nên chiều tôi với anh về khách sạn để nghỉ ngơi chứ không đâu cả để mai mới bắt đầu đi. Buổi tối tắm xong Khoa đưa tôi xuống dưới sảnh khách sạn. Nghe nói hôm nay có buổi tiệc rượu nhẹ, lâu lắm rồi tôi cũng mới ăn mặc trang điểm đẹp để đi ra ngoài. Khi xuống đến sảnh mới thấy có rất nhiều cặp tình nhân đang đi cùng nhau. Tôi và Khoa chọn một góc bàn, vì không uống được rượu nên tôi chỉ chọn một cốc nước cam ép, còn Khoa thì uống rượu vang. Khoa vừa nhấm nháp vừa nhìn tôi rồi nói:

– Trời lạnh mà mặc cái váy trễ vai thế này?

Tôi nhìn Khoa kinh ngạc đáp:

– Lạnh gì? Mọi người còn mặc cả váy mỏng tanh kia kìa, nhà có máy sưởi gần ba mươi độ lạnh đâu ra.

Khoa thấy vậy nghiến răng rít lên:

– Em không thấy ngoài trời sương mù à?
– Ơ ngoài trời sương mù thì kệ sương mù chứ, tôi ngồi trong đây chứ có ra ngoài đâu.

Khi ấy tôi nói vậy Khoa càng giận dữ, thực ra tôi cũng biết thừa Khoa đang khó chịu khi thấy mấy gã đàn ông đang nhìn mình. Thế nhưng tôi mặc kệ, anh càng khó chịu tôi càng thấy trong lòng có chút hả hê. Đang nói chuyện bất chợt tôi nghe phía đằng sau có tiếng quen thuộc cất lên:

– Ôi anh Khoa, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?

Tôi như phản xạ liền quay sang nhìn, là con Huyền, nó nhìn thấy tôi không có chút gì ngạc nhiên mà cười giả lả:

– Ơ Duyên đấy à? Dạo này khác trước quá suýt không nhận ra.

Con Huyền trước làm cùng tôi ở quán bar, cũng vì cặp với lão Hưng mà tôi bị vợ lão ta nhầm với nó ăn một trận nhừ tử. Thấy tôi im lặng nó liền nói:

– Sao? Giờ thấy tao còn không chào nữa hả? Trước bạn bè làm cùng nhau, có khách tao còn chia cho giờ bơ thế.

Mẹ kiếp! Nghe cái giọng sặc mùi ngựa của con Huyền tôi đã thấy khó chịu. Từ trước tới nay nó luôn ghen tị, so bì với tôi, hồi làm ở quán bar không ít lần nó tìm cách hạ bệ tôi trước mặt khách mà giờ tỏ vẻ thanh cao. Khoa nhìn con Huyền lạnh nhạt đáp:

– Nếu cô không có việc gì cảm phiền có thể tránh ra chỗ khác được không? Tôi cảm thấy hơi phiền.

Con Huyền bị Khoa phũ phàng lại õng ẹo:

– Anh Khoa, anh đừng nói anh quên em rồi nhé. Em là Huyền bây bi đây.
– Vốn dĩ chúng ta chưa từng quen cớ sao lại nói quên?
– Trước kia anh đến quán bar của em toàn gọi em phục vụ mà.
– Tôi chưa từng gọi, còn bạn tôi gọi hay không tôi không quan tâm.
– Anh!!!
– Ngoài kia còn rất nhiều bàn trống, chỗ này có người ngồi rồi. Làm phiền cô tránh xa ra giúp.

Con Huyền tức tím mặt lủi thủi đi ra sau ngồi một mình. Trước nghe nói nó được đại gia khác bao, chẳng lẽ giờ lại bị đá rồi. Có điều dù như vậy tôi vẫn thấy nó rất xinh đẹp, Khoa cũng thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Ngồi uống một lúc Khoa nhìn tôi rồi nói:

– Cô có muốn đi ra chợ đêm một chút không?
– Muốn. Thế đi, tôi lên lấy áo khoác, chờ tôi ở sảnh.

Tôi gật đầu đứng dậy bước ra ngoài, bên ngoài thực sự rất lạnh nên tôi vẫn không dám mở cửa mà đứng phía bên trong. Khi đang chờ Khoa xuống tôi lại nghe tiếng con Huyền phía sau:

– Mày cũng giỏi thật. Mồi chài được hẳn thiếu gia con nhà giàu. Anh ta có biết quá khứ của mày không?

Nghe mùi con Huyền sặc đầy sự ghen tị. Tôi nhìn nó đáp lại:

– Chuyện của tao mày hỏi làm gì?
– Lắm khi tao cũng thấy ông trời thật bất công, mày có cái đéo gì mà đám con trai bu vào mày như vậy. Giờ tao mới thấy hoá ra là bởi vì mày rất giỏi trong việc gạ tình, la liếm đàn ông.
– Mày thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Con Huyền thấy tôi nói vậy liền cười rồi đột nhiên dẫm gót giày nhọn hót lên chân tôi rồi cười cợt:

– Cóc thì đéo bao giờ biến nổi thành thiên nga. Loại đàn bà như mày rồi cũng bị Khoa khinh rẻ thôi.

Tôi bị đau, rít lên:

– Mày điên mẹ nó rồi, bỏ chân ra.
– À, xin lỗi, tao không cố ý. Nhưng tao vẫn muốn nói với mày một câu, đừng có thích trèo cao cẩn thận ngã đau

Con Huyền vẫn đang nghiến gót giày lên chân tôi, đột nhiên Khoa từ đâu lao tới kéo nó ra, hai mắt long sòng sọc rít lên:

– Cô làm cái trò gì đấy?

Con Huyền bị bất ngờ vội vàng đáp:

– Em vô ý.
– Vô ý? Tôi nhìn thấy nãy giờ mà dám nói vô ý?
– Anh Khoa… em đau, buông em ra.

Khoa thấy vậy liền buông tay con Huyền rồi cười nhạt nói:

– Cô biết vì sao cô ấy thích trèo cao không?
– Vì sao ạ?
– Vì ông mày đây cho phép! Cút!

***
Lời tác giả: chương này tớ không kêu gọi tương tác nữa xem thế nào. Ha ha, để xem sự ngầu của anh Khoa có khiến các chị em mạnh dạn tặng anh ý một like và vài cái bình luận không.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN