Tư Cách Của Một Con Đĩ - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3515


Tư Cách Của Một Con Đĩ


Phần 5


Việt hình như vừa thanh toán tiền xong, anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh nắm tay con đàn bà kia ra ngoài, tôi cũng vội trả tiền rồi chạy theo anh ta. Trước kia chuyện nhà chị Ngân tôi rất ít khi tham gia, nhưng lúc này đây khi tôi đang tận mắt nhìn thấy Việt phản bội chị cảm giác nó đau lòng, đắng cay vô cùng. Chị gái ngốc nghếch của tôi vẫn tin vào tình yêu vĩnh cửu mà anh ta hứa hẹn sao? Tôi không biết là chị Ngân chứng kiến chị sẽ thấy thế nào nhưng tim tôi như rỉ máu, cơn tức giận bùng lên như ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả. Bao nhiêu năm nay chị tôi lui về hầu hạ gia đình anh ta, sống còn thua cả một con ở đợ, tôn thờ cái thứ tình yêu rẻ mạt này. Khi kịp đuổi theo, tôi nhìn Việt, nghiến răng rít lên:

– Anh Việt, sao anh lại làm cái trò này? Sao lại phản bội chị tôi? Còn cô nữa có biết anh ta có vợ rồi không?

Tôi còn ngỡ Việt sẽ giải thích, sẽ phân bua, sẽ sợ sệt thế nhưng không ngờ anh ta xoay người bình thản đáp lại:

– Không phải việc của em.

Nói rồi anh ta định bỏ đi. Tôi không chịu được chạy theo kéo áo anh ta nói:

– Sao anh lại làm thế với chị tôi? Tại sao? Chị tôi sinh cho anh hai đứa con, bỏ cả tuổi thanh xuân để hầu hạ gia đình anh, sao anh lại làm như vậy? Sao anh khốn nạn thế? Sao anh lại có thể làm cái trò bỉ ổi này.

Việt cười, nụ cười nhạt nhẽo pha lẫn chút khinh bỉ:

– Tôi bảo đây không phải việc của cô. Bỏ tay ra không thì đừng trách tôi.
– Anh còn định doạ nạt tôi sao? Anh định làm gì tôi?
– Tôi không doạ cô, nhưng cô có tư cách gì mà chất vấn tôi? Cô cũng từ một khách sạn đi ra, cô làm cái nghề bẩn thỉu, nhơ nhớp mà đòi hỏi tôi phải ngồi đây, giải thích, nói chuyện tử tế với cô sao?

Tôi không dám tin Việt có thể thốt ra những lời này. Người anh rể mà tôi từng trao trọn niềm tin sẽ yêu thương, chăm sóc chị gái mình lúc này đây đứng sỉ vả tôi. Ừ, tôi chỉ là một con đĩ, nhưng con đĩ này cũng không khốn nạn như vậy. Tôi nhìn Việt, thứ hình tượng vốn dĩ đã mai một còn sót lại trong lòng cũng vỡ vụn. Anh ta vẫn giữ thái độ câng câng nói tiếp:

– Khôn hồn thì đừng có mở mồm ra nói với chị cô. Nếu cô còn muốn giữ lại hạnh phúc cho hai đứa cháu.
– Anh đã ngoại tình còn đứng đây ra lệnh cho tôi phải giữ bí mật?
– Cái đó là tuỳ cô thôi. Còn cô nghĩ cỡ chị cô sống không có tôi được sao, thứ đàn bà không công ăn việc làm, không nghề nghiệp, không có một thứ gì thì cũng chỉ biết bấu víu vào kẻ khác mà thôi.

Anh ra sỉ nhục tôi cũng không khiến tôi xót xa như việc anh ta sỉ nhục chị Ngân. Vợ chồng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm hoá ra trong lòng anh ta chỉ có vậy. Tôi cười chua xót lao vào thẳng tay vả anh ta một cái rồi gào lên:

– Chứ không phải do anh sao? Anh khiến chị tôi mang bầu, bỏ tất cả lại để theo anh về làm vợ, rồi giờ anh lại đổ mọi lỗi lên đầu chị ấy.

Việt bị tôi đánh, hai mắt long sòng sọc đẩy mạnh tôi xuống đất. Tôi bị bất ngờ, hai tay cũng xây xước hết cả. Anh ta nắm tay con đàn bà kia đẩy ra phía sau đay nghiến:

– Là do chị cô ngu. Hiểu chưa? Đã ngu còn kém cỏi!

Nói rồi anh ta đi mất hút, tôi ngồi dưới nền đất lạnh lẽo vừa đau cả thể xác lẫn tinh thần. Mãi một lúc tôi mới đứng dậy được bắt một chiếc taxi trở về phòng trọ. Cả đêm ấy cứ nghĩ đến Việt tôi lại không ngủ nổi, muốn gọi cho chị Ngân nhưng nhấc máy lên lại đặt xuống. Rốt cuộc kiếp trước chị em tôi đã làm gì ác mà kiếp này ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy? Tôi cứ nhìn lên trần nhà tối tăm, việc bán trinh lẫn việc chứng kiến hạnh phúc của chị Ngân sụp đổ khiến tôi mất hết niềm tin vào cuộc đời này. Tôi cũng muốn được yếu đuối, muốn được sống cho chính bản thân mình, nhưng lúc này đây tôi hiểu tôi không được phép yếu đuối. Chỉ có thể mạnh mẽ, tiến về phía trước mới có thể làm chỗ dựa cho Hiếu và cho chị Ngân. Nghĩ vậy tôi liền cố dặn lòng ngủ đi, vậy mà gần sáng tôi mới thiếp vào cơn mê. Đến khi đang mơ trong những cơn ác mộng tôi liền nghe tiếng đập cửa rầm rầm cộng tiếng bà chủ nhà the thé gào lên:

– Con Duyên, mở cửa mau lên.

Tôi vội bật dậy, phát hiện cũng gần mười giờ trưa rồi liền chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi bà ta liền nói:

– Ba tháng rồi mày định không đóng tiền nhà đấy à? Hứa hẹn hết ngày này sang ngày khác, không đóng thì dọn đi chỗ khác cho tao chứ tao thông cảm hết sức cho chị em mày rồi đấy.

Hôm qua vay tiền con Trang thì trả hết rồi, tôi liền đáp lại:

– Cô chờ tí cháu đi rút tiền rồi cháu trả cô.
– Rút rồi mất hút à? Mày cứ lần khất lần khất mãi, nhà tao phải nuôi mấy miệng ăn nữa chứ?
– Dạ, cháu rút thật. Cháu có tiền rồi cô ạ. Cô yên tâm nhé, cháu đi bây giờ.

Nói rồi tôi đánh răng rửa mặt sau đó mau chóng cầm thẻ phóng xe ra cây. Ban đầu chỉ định rút tiền cho bà chủ nhà nhưng rồi cuối cùng tôi rút luôn một khoản lớn và đi thẳng đến bệnh viện. Thằng Hiếu lúc này đã ăn sáng xong còn đang nằm đọc truyện, tôi vào thăm em một chút rồi đi trả tiền cho anh Hùng.
Mấy ngày nay nhìn anh già đi rất nhiều, khi đưa tiền anh cũng không ngần ngại như lần trước mà nhận thẳng. Dường như bệnh tình của vợ anh không hề nhẹ. Thế nhưng tôi hỏi anh không nói gì, chỉ mô tả qua loa một chút. Trả tiền cho anh Hùng xong tôi xuống đóng tiền viện phí rồi đem tiền qua trả hết cho anh Thanh. Vừa nhìn thấy tôi anh ta liền nhếch mép nói:

– Đêm qua đi một đêm mà đã có tiền trả rồi nhỉ. Xem ra bản lĩnh của em cũng không phải tệ.

Nhìn thái độ này tôi có thể đoán ra được anh ta không hài lòng khi tôi tự ý bán thân thể mình. Lẽ ra nếu qua anh mai mối thì ắt anh ta sẽ có thêm một khoản tiền hoa hồng, đối với hạng người như anh ta thì bao nhiêu tiền cũng chẳng là đủ. Tôi cười trừ mặc kệ anh ta giận hờn đưa tiền xong cũng xin phép nghỉ hai ngày. Lúc này tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, không còn muốn để tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Hai khoản nợ lớn cũng đã xong, tôi cũng coi như bớt một gánh nặng. Trở về phòng trọ tôi giật nảy mình khi đống quần áo của tôi được đặt ngay ngoài cửa, còn chưa kịp hiểu chuyện gì bà chủ nhà đã gào lên:

– Tao xếp đồ cho mày rồi đấy. Xách đi đi tao còn cho người khác thuê. Tao biết ngay mày đi chỉ có mất hút thôi, mấy cái đồng bạc mà cò quay hết ngày này qua ngày khác.

Tôi nhìn bà phân bua:

– Cháu xin lỗi, tại sáng cháu vào viện đóng viện phí…
– Thôi im đi. Đi đi cho khuất mắt tao, coi như mấy tháng nay tao miễn phí cho chị em nhà mày

Thấy vậy tôi liền rút tiền trong túi ra đáp:

– Không cô ơi, cháu trả cho cô chứ miễn phí gì. Cháu đã bảo cháu trả là trả cơ mà.

Nhìn thấy tiền trong tay tôi bà chủ nhà liền há hốc mồm. Tôi hơi cười đếm đủ số tiền ba tháng rồi nói:

– Đây là tiền nhà, cháu đóng đủ nhé. Cháu gửi cô hai trăm lần trước mua hộ đồ cho cháu nữa.

Bà ta nhận lấy, vẫn chưa hết kinh ngạc, dúi lại hai trăm đáp:

– Thôi hai trăm này tao cho chị em mày. Coi như tí sữa cho thằng Hiếu. Mày đóng là được rồi, mà mày lấy đâu tiền thế?

Lấy đâu tiền? Tôi nào dám nói tiền đó là tiền bán trinh chỉ trả lời qua loa:

– Chị cháu cho.
– Con chị mày nghèo kiết xác lấy đâu ra cho
– Chị khác cơ, cô không biết đâu.

Bà ta thấy vậy nhìn tôi một lượt, rồi đột nhiên kéo tôi vào phòng thì thầm:

– Duyên này. Cô bảo cái này nhé.

Tự dưng bà ta thay đổi thái độ khiến tôi hơi nghi ngờ hỏi lại:

– Sao vậy cô?
– Em mày bị như thế, hay mày lấy quách chồng đi. Cô đang có mối ngon lắm, tiếc là nhà cô đếch có con gái. Nhà thằng này đại gia lắm cháu ạ, tóm lại mày lấy nó có tiền cho em mày thay thận luôn.
– Cháu thế này thì đại gia nào nó lấy, cô cứ khéo đùa.
– Ấy con bé này, mày đẹp gái như hoa hậu, ngon nghẻ thế này sao không có ai lấy? Cô bảo thật đấy, chỗ thân tình cô mới nói. Vả lại không phải nó lấy mày với thân thế này đâu, đại loại có nhà cũng thuộc tầm cỡ có tiền nhận mày làm con, xong thì người ta gả mày cho cái thằng đại gia kia. Thằng kia còn trẻ măng, bố nó làm chủ tịch tập đoàn gì đấy.

Tôi nghe một hồi vẫn không hiểu, chỉ thấy mông lung quá liền giả lả đáp:

– Ui giời, cháu không có cái cửa đấy đâu cô ạ
– Sao không có cửa? Mà này, hay mày mất mẹ trinh rồi, đêm nào cũng đi cả đêm hay lại dại dột trao thân cho mấy thằng sở khanh rồi hả con? Mà không sao, mất trinh thì đi vá lại là được, chứ cô tìm mấy đứa rồi thấy mỗi mày là ok nhất thôi.

Tôi mặc kệ bà ta huyên thuyên, xếp lại quần áo, đến khi xong bà ta vẫn không dứt lời. Tôi phải đuổi khéo mãi bà ta mới về. Vừa nằm xuống giường chợt điện thoại của tôi vang lên. Là chị Ngân, vừa thấy tôi nghe máy chị đã quát lớn:

– Duyên! Tại sao em lại làm cái nghề nhơ nhớp bẩn thỉu ấy? Em bảo với chị em chỉ làm ở quán bar, em chỉ tiếp bia, tiếp rượu thôi mà. Sao em lại làm vậy hả?

Nghe đến đây tôi cũng đoán cha Việt nói, tôi không giải thích mà chỉ im lặng. Chị Ngân lại gào lên, vừa gào vừa khóc nức nở:

– Em không nhớ chị đã dặn em gì rồi sao? Em phải biết giữ nhân phẩm của mình chứ? Giờ người ta bàn tán em là một con đĩ, một con đĩ đấy em hiểu không? Sao chị có thể bênh em được nữa đây?

Tôi cười nhạt đáp lại:

– Bình thường người ta nói em là một con đĩ chị cũng có bao giờ đáp trả đâu? Mẹ chồng chị nói em thế chị cũng có bênh đâu?
– Chị… nhưng ít nhất chị cũng biết em trong sạch, còn giờ thì sao hả Duyên? Sao em lại hư hỏng như vậy cơ chứ? Em thấy em có đáng xấu hổ không? Giờ đây mẹ chồng chị có chửi em cũng có oan không?

Bình thường tôi rất ít khi cãi lời chị Ngân, nhưng lúc này bao nhiêu uất ức khiến tôi không kìm được mà rít lên:

– Phải! Em hư hỏng đấy thì sao? Em làm đĩ thì sao? Nếu em không làm đĩ thì lấy đâu tiền cho thằng Hiếu chữa bệnh? Một tháng cả mười mấy triệu, rồi không làm đĩ thì cạp đất mà ăn à, thì trơ mắt lên nhìn nó chết à? Chị lấy chồng rồi, em không lo cho Hiếu thì ai lo đây? Mà chị tin chồng chị, nghe lời chồng chị chửi em, còn em chỉ cần hơi nghi ngờ anh ta chị lại bênh. Có bao giờ chị bênh em như cách chị bênh đám người khốn nạn ấy chưa? Chị biết thằng Hiếu bệnh tật thế nào không? Chị biết em và nó sống khổ sở thế nào không hả?

Đầu dây bên kia chợt im lặng, tôi cũng không còn muốn nghe thêm câu gì tắt phụt máy rồi bật khóc như một đứa trẻ. Người ngoài nghĩ tôi ra sao cũng được nhưng đến người thân cũng vậy tôi không chịu nổi. Nước mắt chảy đến đâu, miệng tôi đắng ngắt đến đấy. Khi còn đang khóc điện thoại lại vang lên. Tôi còn ngỡ là chị Ngân nên định tắt máy nhưng không phải mà là anh Hùng. Vừa nhấn nút nghe đã thấy tiếng anh Hùng gấp gáp:

– Duyên, cô đến bệnh viện ngay đi, Hiếu nó đang phải cấp cứu gấp.
– Anh nói gì cơ?
– Vừa có người đến thăm Hiếu thì thằng bé bị đưa đi cấp cứu, cô đến mau đi, tôi tắt máy đây.

Tôi nghe xong tai cũng ù cả đi!

***
Lời tác giả: hôm nay thứ 6 rồi, thứ 7, chủ nhật tớ lại nghỉ, hẹn mọi người thứ hai nhé.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN