Tu Chân Điển
thiên phạt người
Nam Vực, Cửu Long Đại Quốc.
Linh Căn là cái thiết yếu của mỗi một người tu chân. Linh Căn chia làm 6 loại: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Biến Dị. Mỗi loại bao gồm phẩm chất từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Biến dị có thể đạt đến Hoàn Mĩ Phẩm Chất.
Lạc Thành, Hoa gia.
“Phong nhi. Ngày mai Ngũ Thúc đưa ngươi đến Thần Đô tham gia khảo thí Linh Căn, lấy ngươi tư chất thiên phú, nhất định sẽ được Linh Căn phẩm chất rất cao đi. Đến lúc đó nhất định sẽ có tông môn mời gọi ngươi.”
Hoa gia đại viện, một người đại hán trung niên nhìn bên người một thiếu niên cười nói.
Thiếu niên tên là Hoa Phong – nhi tử của gia chủ Hoa gia, thiên phú dị bẩm, một thế hệ thiên tài của Lạc Thành. Từ nhỏ, hắn đã mơ được đi khắp thiên hạ đại lục, rời khỏi Lạc Thành như một con đại bàng sải cánh tung bay giữa bầu trời xanh. Người đại hán trung niên là phụ thân của hắn, một thương gia tơ tằm ở Lạc Thành.
“Lão cha, người yên tâm. Lấy ta thiên phú nhất định sẽ được thất phẩm Linh Căn trở lên. Đến lúc đó ta sẽ gia nhập Tiên Vân Tông, tu luyện trở thành tuyệt thế cường giả. Giúp người hoàn thành tâm nguyện tìm mẫu thân trở lại Hoa gia.” Hoa Phong cười cười nói, trong ánh mắt của Hoa Phong lấp lóe quang mang, khuôn mặt đầy kiên định.
Mẫu thân của Hoa Phong không phải người từ Lạc Thành. Từ nhỏ hắn trong lần phụ thân say rượu đã kể cho hắn rằng mẫu thân của hắn tên là Thượng Quan Vân – một tuyệt thế mỹ nữ, do nắm đó bị người khác truy sát bị thương chỉ còn nửa cái mạng. May mắn gặp được phụ thân hắn cứu, hai người gần nhau thời gian dài phát sinh tình cảm kết thành uyên ương.
Ngày hắn hạ sinh, gia tộc của mẫu thân hắn tìm đến đem mẫu thân của hắn đem đi, còn phế đi tu vi của phụ thân hắn. Nếu không phải mẫu thân lấy cái chết ra để đe dọa gia tộc thì có lẽ ngày đó phụ thân và hắn đã chết.
“Ai, Phong nhi, ta nhiều lần đã nói hãy quên đi việc của mẫu thân ngươi. Năm đó, ta ở Kim Đan cảnh cũng là một phương cường giả ở Cửu Long Đại Quốc đều không chịu nỗi một bước chân chi uy của lão giả đưa mẫu thân ngươi đi. Nếu không lầm lão giả đó tu vi ít nhất cũng ở Thánh Nhân cảnh.” Hoa Hùng buồn bã nhìn hắn nói.
Hoa Phong trầm mặc suy nghĩ: “Thánh Nhân cảnh sao…”
Thấy Hoa Phong trầm mặc, Hoa Hùng lại nói: “Chưa kể đến lão giả đó chỉ là một lão nô của gia tôc mẫu thân ngươi. Một người Thánh Nhân cảnh chỉ đáng làm nô cho gia tộc thì ngươi nên hiểu gia tộc đó khủng bố đến tình trạng nào. Năm đó trước khi đi theo lão giả, mẫu thân ngươi đã từng nói với ta đừng lại tìm nàng, lấy bối cảnh gia tộc của nàng nhất định sẽ giết ta và ngươi.Cho nên ngươi hãy từ bỏ ý định tìm mẫu thân của ngươi đi.”
Đối, Thánh Nhân cảnh ở Nam Vực được coi như là tông chủ một tông, đều là bá chủ một phương. Nhưng xét ở cả Thiên Hoàng Đại Lục thì chỉ coi như tầng chót đáy.
“Lão cha, lấy ta thiên phú nhất định sẽ không dừng chân lại ở Nam Vực. Ta muốn đi khắp Thiên Hạ, cố gắng tu luyện trở thành cường giả vô địch thủ, cho dù trả đại giới cũng tìm mẫu thân đem trở lại“. Hoa Phong siết chặt hai nắm tay cứng gắn nhìn phụ thân nói.
Hoa Phong không biết lúc hắn nói những lời này, trên người của hắn tỏa ra khí chất của cường giả. Chỉ có Hoa Hùng cảm nhận được khí chất này cúi đầu lâm vào trầm tư, một lát ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Giờ đã khuya,ngươi trở về phòng nghĩ ngơi mai cùng Ngũ Thúc đi Thần Đô đi thôi.”
Thấy phụ thân cũng không có ý định nói tiếp, cho dù hắn có nhiều thứ muốn hỏi về mẫu thân nhưng bất đắc dĩ đành phải cáo từ rồi quay người ra ngoài hướng về phòng của mình mà đi.
Nhìn bóng dáng của hắn rời đi, Hoa Hùng mỉm cười trong lòng thầm nói: “Hảo hảo… cường giả chi khí… không hổ là nhi tử của Hoa Hùng ta… haahaaa.”
……
Sáng hôm sau, Hoa Phong theo một người trung niên leo lên xe ngựa. Người trung niên chính là Ngũ Thúc của hắn. Trên đường từ Hoa gia đến cửa thành, hắn đại khải hiểu được các thế lực tông môn ở Nam Vực tham gia tuyển đệ tử lần này.
Nam Vực gồm có tứ tông bao gồm: Tiên Vân Tông, Tam Hỏa Tông, Lăng Tiêu Tông, Kiếm Nhạc Tông. Trong đó Tiêu Vân Tông là tông môn có thế lực mạnh nhất ở Nam Vực.
Ra đến cửa thành, Hoa Phong vén rèm sau xe ngựa nhìn về phía phụ thân đang theo sau, hắn cứng gắn nói: “Lão cha, ta đi đây. Ngài phải bảo trọng chờ ta đem mẫu thân trở lại.”
Dứt lời, hắn cùng Ngũ Thúc đi đến Thần Đô. Nhìn bóng dáng xe ngựa, Hoa Hùng thở dài: “Thiên phạt người, tu chân lộ một bước khó đi. Phong nhi, lộ của ngươi so với người khác còn phải dài. Sứ mệnh của ngươi không chỉ là cứu lấy mẫu thân của ngươi.”
Thiên phạt người là một truyền thuyết ở Thiên Hoàng Đại Lục, vô tận năm tháng mới xuất hiện một người. Vốn người tu chân chính là nghịch thiên mà hành, tranh mệnh với thiên. Mà Thiên phạt người xuất hiện đại biểu một thời đại tu chân thịnh thế, thiên kiêu xuất hiện như rơm rạ.
Hoa Phong còn không biết hắn chính là thiên phạt người.
….
Xé chiều ở Thanh Phong Sơn, ngọn núi cách Thần Đô chừng năm mươi dặm. Dưới chân núi một chiếc xe ngựa dừng chân, xung quanh có hai người trung niên và một thiếu niên đang nướng một con gà.
“Ngũ Thúc, đã đi gần một tháng còn bao lâu đến được Thần Đô vậy?” Hoa Phong gặm một cái chân gà nhìn Ngũ Thúc vừa ăn vừa hỏi.
“Đã đến Thanh Phong Sơn, còn khoảng một ngày lộ trình sẽ đến Thần Đô.” Ngũ Thúc mỉm cười nói.
“Ngũ Thúc, gia tộc của mẫu thân ta ở vực nào trong Thiên Hoàng Đại Lục. Có nhiều lúc ta hỏi lão cha nhưng lão không chịu nói ra… Ngũ Thúc biết sao?” Hoa Phong lại hỏi.
Nghe được những lời này. Ngũ Thúc trầm mặc nói: “Phong nhi,ngươi hiện tại có những chuyện không nên biết… nhất là chuyện của mẫu thân ngươi. Phụ thân ngươi cũng muốn tốt cho ngươi nên ngươi không cần phải hỏi.”
“Nhưng mà…”
Hoa Phong muốn nói, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Ngũ Thúc đánh gãy: “Nhanh chạy trở về xe ngựa.”
Thấy Ngũ Thúc không có ý định nói tiếp, Hoa Phong bất đắc dĩ quay người trở về xe ngưa, chỉ là lúc hắn vừa quay đầu thì lại bị Ngũ Thúc đánh ngắt xỉu.
Ngũ Thúc nhìn về phía trung niên phu xe nói: “Vô Tuyệt, chạy nhanh đem Phong nhi đi đến Thần Đô trong đêm nay.”
Trung niên nhìn về phía Ngũ Thúc nói: “Sư phụ, có chuyện gì sao?..”
Ngũ Thúc nhìn về phía vùng trời Lạc Thành thở dài nói: “Địch nhân đến, ngươi sau khi đem Phong nhi đến Thần Đô thì cấp tông quay về tông môn giúp ta chuyển lời cho nhị sư huynhnếu ta và đại sư huynh trong hai ngày không trở về tông môn nhất định phải đem tông môn quy ẩn một trăm năm. Không cần hỏi nhiều nửa…. đi nhanh đi thôi”
Vô Tuyệt nói: “Vâng..”
Dứt lời, Vô Tuyệt đem Hoa Phong đặt ở trên người phóng như điên về phía Thần Đô.
Lúc này, Ngũ Thúc lại ngẩng đầu nhìn về phía vùng trời Lạc Thành vung lên một ngón tay bỗng nhiên đạo tắc xuất hiện cuồng cuộn vạch ra một không gian. Ngũ Thúc phóng nhanh vào đó.
Nếu Hoa Phong nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ há hóc mồm vì chỉ có cảnh giới Nhân Tiên Cảnh mới có thể phát ra đạo tắc, làm lơ không gian.
Lúc này, vùng trời Hoa phủ xuất hiện một thông đạo. Ngũ Thúc vừa vọt xuống đã nghe tiếng kêu rào của hai hắc y nhân.
“Ngươi… ngươi cứ tự nhiên ẩn dấu tu vi… Nhân Tiên…” Hai hắc y nhân chưa nói hết lời đã tuyệt vọng bỏ mình.
Ngũ Thúc điểm ra hai ngón tay chỉ thẳng hai thi thể hắc y nhân, ở đầu ngón tay đạo tắc hóa thành ngọn lửa phóng nhanh xuống đem thi thể cháy thành tro.
“Đại ca, hai người này là….” Ngũ Thúc nhìn về Hoa Hùng nói.
“Thiên môn người” Hoa Hùng chậm rãi nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!