Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 13: Từ hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
266


Tu Chân Giả Tại Dị Thế


Chương 13: Từ hôn


– Lục tiên sinh nói đùa rồi, Vân Phỉ Phỉ rất muốn nhìn thấy khuôn mặt chân chính của tiên sinh, không biết có được không?
Vân Phỉ Phỉ vũ mị nói với Nhạc Thành, bộ ngực phía trước của nàng khẽ đong đưa trước mắt Nhạc Thành. Nhạc Thành tuổi còn trẻ đã là một luyện dược sư tứ phẩm, nhất định là thiên phú kinh người, rất có thể sau này sẽ tiến giai đến ngũ phẩm, lục phẩm thất phẩm, quan hệ với một luyện dược sư như vậy về sau mình nhất định sẽ phát tài.
– Dáng người của tại hạ có hơi không tốt, chỉ sợ làm kinh sợ tiểu thư, hay là thôi vậy.
Nhạc Thành trả lời, tạm thời hắn không thể để lộ thân phận, miễn cho dẫn đến phiền toái.
Vân Phỉ Phỉ mặc dù biết rằng Nhạc Thành không muốn nàng nhìn thấy nhưng cũng biết rằng không nên tiếp tục hỏi, tránh việc đối phương không vui, cái được không bù được cái mất.
Không bao lâu sau, vị lão giả mặc áo bào màu tro đã đi tới, trong tay lão cầm lấy một cái không gian trữ vật, bên trong là những vật phẩm mà Nhạc Thành cần mua.
– Lục tiên sinh, trong này đều là những vật phẩm mà tiên sinh cần tìm, tất cả đều không kém, cứ chờ tới đấu giá đại hội tính tiền là được.
Vân Phỉ Phỉ giao cái túi không gian trữ vật cho Nhạc Thành.
– Đa tạ, đến lúc đó tại hạ sẽ tới.
Nhạc Thành tiếp nhận cái túi không gian trữ vật ở trong tay Vân Phỉ Phỉ.
– Lục tiên sinh, cái này tiên sinh cầm lấy, đến lúc đấu giá đại hội diễn ra thì cầm nó mang vào.
Vân Phỉ Phỉ một lần nữa lấy ra một lệnh bài màu kim sắc cho Nhạc Thành, đây chính là lệnh bài cho khách quý của Nguyên Bảo tông, người bình thường không thể có được.
Nhạc Thành nhận lấy yêu bài kim sắc ở trong tay Vân Phỉ Phỉ, sau đó đi theo lão giả mặc áo bào màu tro rời khỏi Nguyên Bảo tông.
– Trần chấp sự, theo ý chấp sự vị Lục tiên sinh này có địa vị gì?
Sau khi lão giả mặc áo bào màu tro quay trở lại, Vân Phỉ Phỉ hướng về phía lão mà hỏi.
– Vân tiểu thư, người này niên kỷ hẳn là không lớn, nhưng lộ diện mục không muốn người khác nhận ra mình, theo tại hạ thấy hắn nhất định không phải họ Lục, có thể vừa tới đây không lâu.
Trần Chấp sự trả lời.
– Từ nay về sau người này đến nhất định phải báo cho ta biết, chiêu đãi giống như khách quý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vân Phỉ Phỉ nói, một người trẻ tuổi mà đã đạt tới luyện dược sư tứ phẩm thì tuyệt đối không thể đắc tọi, từ nay về sau đối phương còn giúp đỡ Vân gia rất nhiều.
Sau khi Nhạc Thành rời khỏi Nguyên Bảo tông, hắn nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ thay đổi bộ đồ màu đen ra, đổi lấy một trường sam màu xanh. Ba tháng sau chính là đại hội đấu giá, đến lúc đó mình nhất định phải đến còn trong ba tháng này cần phải luyện chế một số phi kiếm và mê ảo trận rồi tính sau.
Lúc Nhạc Thành trở lại Nhạc gia thì nhìn thấy mười mấy người dáng vẻ rất bệ vệ cao ngạo, thực lực cũng bất phàm. Đây chính là những chủ sự của Nhạc gia giống như Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong, còn có một số người đời thứ hai, Tô Hân Nhi và Phùng Tẩu lúc này cũng đã tới phòng khách.
Mọi người phân vị trí mà ngồi, người hầu của Nhạc gia đã sớm bưng lên nước trà và vật điểm tâm. Nhìn đoàn người sắc mặt của Nhạc Tử Phong và Nhạc Tử Sơn đều biến đổi, cũng may là Nhạc Thành không ở nhà, nếu không thì đứa nhỏ này không biết phải đối mặt thế nào.
Những người tới đây tổng cộng là mười hai người, ngồi ở trên vị trí thượng thủ là một lão giả tuổi tác cũng không khác Nhạc Tử Sơn bao nhiêu, còn có một hán tử trung niên, một thiếu nữ mặc một chiếu quần màu đỏ, tuổi so với Tô Hân Nhi cũng không khác biệt bao nhiêu.
Dưới ba người này chính là chín hán tử mặc phục trang, biểu lộ của bọn họ tỏ ra chẳng thèm ngó tới Nhạc gia, mà những người này Nhạc Tử Sơn cũng chỉ biết người cùng tuổi với mình, trung niên hán tử và thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
– Nhạc huynh, để ta giới thiệu cho huynh một chút, vị này chính là hộ pháp của Thanh Dương môn, phía dưới cũng đều là đệ tử của Thanh Dương môn.
Trung niên hán tử giới thiệu một chút với Nhạc Tử Sơn, mọi người đều nhìn ra dáng vẻ xấu hổ cùng đau lòng của Nhạc Tử Sơn.
Nhạc Tử Sơn chú thị tới một số người, hắn đã sớm đoán ra thân phận của bọn họ, sắc mặt của Nhạc Tử Sơn cố nén tức giận, người vừa nói chuyện chính là Dịch Bằng, ba mươi năm trước bọn họ còn là hảo huynh đệ, mãi đến mấy năm trước quan hệ của bọn họ mới xuất hiện biến hóa, mà thiếu nữ tuyệt mỹ kia chính là nữ nhân của hắn, Dịch Thiến hôn thê của Nhạc Thành.
Mười bảy năm trước, mẫu thân của Nhạc Thành lúc mang thai hắn thì mẫu thân của Dịch Thiến cũng mang thai nàng ta, vậy là hai nàng ước định nếu như sinh hai nam thì sẽ kết làm huynh đệ, sinh hai nữ thì sẽ kết làm tỷ muội, nếu sinh một nam một nữ thì sẽ kết làm phu thê,
Ai ngờ kết quả chính là sinh được một nam một nữ, cả nhà lúc này thật cao hứng. Về sau Nhạc Thành lại trời sinh không thể tu luyện ma pháp cùng với đấu khí, cũng không thể trở thành Luyện Dược sư. Mà Dịch Thiến thì lại được Thanh Dương môn vùa ý, tuổi còn nhỏ mà đã có thiên phú rất tốt được môn chủ Thanh Dương môn nhận làm đệ tử chân truyền sau này rất có hi vọng
Lúc này Thanh Dương biết được chuyện phúc hôn của Thanh Dương môn cho nên liền nói với Dịch gia từ hôn. Dịch Bằng vì sự uy áp của con gái mình và Thanh Dương môn nên cũng đồng ý, Dịch Thiến nghe chuyện Nhạc Thành là một tên phế nhân cho nên cũng nghĩ hắn không xứng với mình.
Nhạc Tử Sơn mặc dù bị lửa giận thiêu đốt trong lòng, nhà gái đến nhà trai yêu cầu từ hôn, đây là chuyện vô cùng lớn lao nhưng Nhạc Tử Sơn cũng không dám tức giận, vì Nhạc gia hắn cũng chỉ có thể nén lửa giận ở trong lòng.
Thực lực của đối phương một Nhạc gia nho nhỏ cũng không thể chống lại, đứng trước lão giả mặc áo bào màu xanh kia Nhạc Tử Sơn quả thật bất lực. Lão giả kia có tu vi chính là Thất tinh đấu vương, sau lưng lão cũng là các đệ tử có tu vi Đấu Linh, chỉ kém hơn hắn một bậc. Huống chi Thanh Dương môn là quái vật khổng lồ cỡ nào, đừng nói là một Nhạc gia mà cho dù một trăm Nhạc gia cũng không có thực lực chống lại.
– Không biết Dịch huynh hôm nay đến đây vì chuyện gì vậy?
Nhạc Tử Sơn cố nén lửa giận mà hỏi.
– Chuyện này… hôm nay tiểu đệ đến đây…
Nhìn thấy thần sắc của Nhạc Tử Sơn, Dịch Bằng thật sự không mốn nói ra, đối với chuyện từ hôn hắn cũng không đồng ý mà ngay cả Dịch gia cũng không nguyện ý chỉ vì uy áp lại tăng thêm Dịch Thiến không muốn cho nên hắn cũng không có biện pháp nào.
– Chúng ta hôm nay tới giúp Dịch Thiến từ hôn Nhạc Thành.
Vị lão giả áo xanh thấy Dịch Bằng ấp úng liền cắt ngang, lạnh lùng nói với Nhạc Tử Sơn, một Nhạc gia suy tàn làm sao có thể xứng đáng với đệ tử thân truyền của môn chủ, đây chính là bộ mặt của Thanh Dương môn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN