Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - : Bỗng Nhiên Quay Đầu, Người Vẫn Ở Đó…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


: Bỗng Nhiên Quay Đầu, Người Vẫn Ở Đó…



Trong mắt những quái thuật sư, tương lai tựa như ngắm nhìn qua lớp sương mờ, luôn ngập tràn những điều thần bí và khó lường.

Thế nhưng một vị quái thuật sư “rất nổi tiếng” cho rằng: tương lai cũng sẽ thay đổi tùy theo những lựa chọn khác nhau của mỗi người. Nhưng bất kể lựa chọn thế nào, thì cũng không phải là ngẫu nhiên.

Bởi vì trên đời không có gì là “ngẫu nhiên”, nếu có thì đó cũng chỉ là tất nhiên.

Kể cả hai người gặp được nhau, nhìn bề ngoài thì có vẻ là trùng hợp nhưng thật ra lại là một chuyện tất nhiên. Những chuyện tất nhiên nối tiếp nhau thúc đẩy bánh xe lịch sử lao về phía trước, phát triển thành những tương lai đã định sẵn.

Nói nhiều như vậy nhưng điều muốn biểu đạt lại chỉ có một, chính là: không có quẻ nào quái thuật sư bói ra là sai cả. Nếu có sai, cũng chỉ vì quẻ mà quái thuật sư bói ra biểu hiện một chuyện tất nhiên sẽ xảy ra ở một thế giới song song. Mà bạn lại dựa theo một chuyện tất nhiên ở thế giới khác, nên sẽ dẫn đến một tương lai khác.

Vì vậy quái thuật sư không sai, thế giới này mới sai!

Câu trên chính là câu cửa miệng của một quái thuật sư đã xem quẻ vô số lần nhưng chưa lần nào xem trúng. Hẳn bạn đã đoán được ra, không sai, quái thuật sư này chính là Đồng Quái Tiên Sư đại nhân trong Nhóm Cửu Châu số 1.

Dù là một quái thuật sư không đáng tin nhưng trong lời nói của hắn vẫn có vài phần có lý.

Tống Thư Hàng cũng không ngờ sẽ gặp được mỹ nhân chân dài tóc đen kia. Dù sao thì thế giới này lớn đến thế, đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy được?

Thế nên hắn không ngờ rằng mình đi dạo một lúc lại gặp được cô nàng này.

Hắn đi ra từ quán Thịt Bò Vinh Diệu, tay cầm một túi đồ ăn lớn của Thiên đường ăn vặt, chuẩn bị mang về cho bạn cùng phòng, vừa bước ra khỏi quán thì thấy cô cô tóc đen chân dài kia xách theo một vali hành lí cực lớn bước nhanh về phía mình.

Lần này Tống Thư Hàng mới thật sự hiểu thế nào là “chân dài thì đi nhanh”. Rõ ràng lúc mới nhìn thấy cô ta thì vẫn còn khoảng cách rất dài, nhưng trong chớp mắt, cô cô chân dài này đã vượt đến trước mặt hắn.

Thư Hàng khẽ nghiêng người nhường đường để cô ta tiện kéo cái vali lớn kia đi qua.

Người đẹp tóc đen rất ngại ngùng, giọng nói mềm mại:

– Cảm ơn.

Rồi cô bước vào quán nhỏ phía sau lưng.

Tống Thư Hàng khẽ cúi đầu nhìn giờ, thấy cũng đến lúc rồi, chuẩn bị đi về kí túc xá.

Hắn vừa đi được hai ba bước, cô gái sau lưng đã mua xong đồ, thuận tiện hỏi chuyện chủ quán.

Tống Thư Hàng không cố ý nghe người khác nói chuyện phiếm, chỉ là hắn vừa hay lại nghe được câu hỏi của cô.

Vậy mà chuyện cô hỏi thăm, lại khiến bước chân Tống Thư Hàng vừa nâng lên đã cứng đơ giữa không trung…

– Ông chủ, xin hỏi ông có biết gần khu La Tín có chùa miếu nào tên là Quỷ Đăng Tự không?

Chủ quán suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:

– Quỷ Đăng Tự? Chưa bao giờ nghe. Nhưng mà tôi cũng mới đến đây hai năm, có mấy chỗ gần đây cũng không quen lắm. Nếu cô không ngại thì đến mấy nhà nghỉ cũ hỏi xem, họ ở khu La Tín cũng khá lâu rồi, biết cũng nhiều.

Chủ quán quả thật là một người tốt rất nhiệt tình, giải thích cũng nhiệt tình. Cũng có thể là do ở cái thời đại xem trọng vẻ bề ngoài, cô gái tóc dài có quầng sáng khiến người khác tăng 100 điểm hảo cảm.

Quỷ Đăng Tự, khu La Tín?

Thư Hàng tự nhiên nghĩ đến cô nàng tên là Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử trong nhóm chat.

Mình có nghe lầm không?

Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng móc chiêc điện thoại của mình ra, vẽ mở khóa màn hình rồi quen tay mở Nhóm Cửu Châu số 1 trong phần mềm chat ra.

Sau khi hắn offline, quả nhiên lại có thêm vài câu chat.

Đầu tiên là tin nhắn của Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử vào hơn hai tiếng trước

Cô nói mình không hỏi thăm được tin tức của Quỷ Đăng Tự, nhưng cô đã bắt taxi đến trước khu La Tín, chuẩn bị hỏi trực tiếp dân ở đây.

20 phút trước lại có tin nhắn.

Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử nhắn lại:

– Ta đã thuận lợi đến khu La Tín. Ở đây nhiều người quá, rất náo nhiệt, không giống như ta nghĩ. Nhất là phố đồ ăn, ta vừa đi mà thấy được nhiều món ngon lắm.

Xem ra tâm trạng cô không tệ, thứ nhất là “thuận lợi” tìm được khu La Tín, thứ hai là nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon.

Tống Thư Hàng vuốt vuốt mặt:

– Từ sân bay khu Giang Nam xuất phát mất khoảng hai tiếng, sau đó đến khu La Tín có nhiều đồ ăn ngon.

Nhưng từ sân bay Giang Nam đến thành phố J mà mất hai tiếng thì thì ngay cả xe đua cũng không thể nào làm được như vậy!!

Nếu như hình dung theo thời gian lộ trình của xe taxi và điểm đến của Vũ Nhu Tử, thì chắc chắn là cô đã đến lộn chỗ rồi. Cô không hề đến khu La Tín mà là chạy đến thiên đường ăn vặt ở gần đại học Giang Nam.

Mà nếu như không phải trùng hợp thì… mỹ nhân chân dài tóc đen, có thể chính là Vũ Nhu Tử?

Vừa nghĩ tới người đẹp có khí chất rất hiện đại, thời thượng này lại là người trong nhóm tiên hiệp kia, trong lòng Tống Thư Hàng bỗng có cảm giác vặn vẹo khó lòng diễn tả.

Thế nhưng, chỉ bằng những điều này vẫn không thể khẳng định mỹ nhân trong quán là Vũ Nhu Tử được.

Bởi vì không loại trừ khả năng Quỷ Đăng Tự ở khu La Tín có hoạt động đặc biệt gì nên có rất nhiều người đến, thế nên cũng có nhiều người giống như Vũ Nhu Tử, đến sai chỗ.

Điều này cũng rất có thể

Ngón tay Tống Thư Hàng tiếp tục vuốt trên màn hình, nhưng trong lịch sử chat lại không có tin nhắn mới nữa. Bắc Hà Tán Nhân cũng không online, hay đang bận đi hỏi tin tức về Quỷ Đăng Tự nhỉ?

Thư Hàng đang vuốt màn hình, thì lúc này Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử lại gửi một tin nhắn thoại.

Tống Thư Hàng vô thức mở ra tin nhắn ấy ra.

Vũ Nhu Tử mệt mỏi buông lỏng vali hành lý, bước ra từ cửa quán, có chút thất vọng.

Đây đã là quán thứ mười hai rồi. Chủ quán vừa rồi đề nghị rất hay, nhưng bất kể là quán mới hay quán cũ cô ta cũng hỏi cả rồi, chẳng nhà nào có tin tức gì về Quỷ Đăng Tự cả.

Cô thở dài, lấy điện thoại di động ra, ngón cái vuốt vuốt mở ra phần mềm chat, nhấn vào nhóm chat Nhóm Cửu Châu số 1.

Đợi mãi mà vẫn chưa thấy Bắc Hà tiền bối trả lời lại.

Vì cầm một tay, không tiện gõ chữ nên cô mở mục tin nhắn thoại ra, nói bằng giọng mềm mại: ‘Bắc Hà tiền bối, bên chỗ ngài có tin tức gì về Quỷ Đăng Tự không? Ta hỏi thăm rất nhiều chủ quán ở khu La Tín mà không ai biết thông tin gì về chỗ đấy cả. Nhận được tin nhắn nhớ nhắn lại lại cho ta nhé!

Cô thả ngón cái ra, tin nhắn thoại đã được gửi đi thành công.

Cô cất điện thoại vào túi, trước khi nhận được tin nhắn của Bắc Hà tiền bối, cô vẫn muốn tiếp tục hỏi những chủ quán ở khu La Tín tin tức về Quỷ Đăng Tự, nhất định không từ bỏ!

Bên cạnh cửa ra vào quán, Vũ Nhu Tử thấy chàng trai lúc trước vừa nhường đường cho mình giờ đang ở bên đường, thấy hắn cầm điện thoại bấm bấm, không biết là làm gì.

Vũ Nhu Tử cũng không để ý nữa, tiếp tục đi về phía trước

Đúng lúc này, điện thoại di động của chàng trai này lại phát ra âm thanh khiến Vũ Nhu Tử thấy vô cùng quen tai.

– Bắc Hà tiền bối, bên chỗ ngài có tin tức gì về Quỷ Đăng Tự không? Ta hỏi thăm rất nhiều chủ quán ở khu La Tín mà không ai biết thông tin gì về chỗ đấy cả. Nhận được tin nhắn nhớ nhắn lại cho ta nhé!

Đây chẳng phải là giọng nói của mình sao?

Hơn nữa, đây chính là tin nhắn thoại mình vừa gửi mà!

Vũ Nhu Tử trước hết là ngẩn người, sau đó lại có một loại cảm giác vui mừng không thể nào diễn tả bằng lời tuôn ra. Chàng trai trẻ trung trước mắt này thế mà lại là tiền bối trong Nhóm Cửu Châu số 1!!

Vũ Nhu Tử vốn đang uể oải vì lạc đường lại lập tức như chết đuối vớ được phao cứu mạng.

Cô bước hai bước một, vọt đến cạnh ‘tiền bối’ có bề ngoài thiếu niên kia!

Tống Thư Hàng vừa nhấn vào tin nhắn thoại mà Vũ Nhu Tử gửi vào nhóm, giọng nói thật mềm mại, đúng là rất êm tai. Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác thấy có người đi đến đứng sau lưng hắn.

Một làn gió cuốn theo mùi thơm bay vào mũi hắn, đó là mùi hoa thơm nhàn nhạt, lại có chút giống như mùi thơm cơ thể trên người thiếu nữ.

Thư Hàng quay đầu lại.liền thấy cô gái chân dài tóc đen kia đang đứng sau lưng mình, nét mặt mừng rỡ, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của hắn.

Trong tiếng nói mềm mại của cô gái tóc tràn đầy cảm giác vui mừng khi xa quê mà lại gặp được người quen:

– Nhóm Cửu Châu số 1?

Tống Thư Hàng lúc này đúng là không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô gái này.

Đến lúc này thì không cần cô giới thiệu nữa rồi. Nếu Tống Thư Hàng mà còn đoán không ra thân phận của cô thì có thể ra chợ mua ít đậu hũ mà đâm đầu vào đấy tự tử.

Tống Thư Hàng cảm thấy giọng nói của mình rất không tự nhiên, cực kì không tự nhiên:

– Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử?

Vũ Nhu Tử cuối cùng cũng có chút bình tĩnh lại, bắt đầu dò xét vị ‘tiền bối’ này:

– Chính là ta! Xin hỏi đạo hiệu của tiền bối là gì?

Trong trí nhớ của cô, mấy đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu số 1, trừ Tô thị A Thập Lục mới độ kiếp hôm qua ra thì ai cũng là tiền bối của mình cả.

Vị tiền bối trước mắt này bề ngoài chỉ mới mười mấy tuổi, đây chắc không phải tuổi thật của tiền bối đâu nhỉ?? Hắn cao khoảng chừng 1m75, nét mặt hiền lành, nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện.

Nét mặt hiền lành, nói trắng ra chính là kiểu mặt của người tốt, đi đến đâu cũng dễ bị người ta gắn cho một cái thẻ người tốt.

Hơn nữa cô không nhận biết được tu vi cảnh giới của tiền bối. Xem bộ dáng khí tức hoàn toàn giấu kín của hắn khi đứng trước mặt mình, tựa như đã hòa nhập vào thế giới người thường, Vũ Nhu Tử thầm nghĩ đây chẳng phải là đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân (1) như cha mình rồi sao?

Tiền bối??! Kiểu xưng hô này khiến Tống Thư Hàng thấy nhói mề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN