Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Cơ Ngực Đẹp Đấy
– Không phải A Thập Lục bị thương à? – Bắc Hà Tán Nhân không dám tin.
Tô Thị A Thất thở dài:
– Mấy ngày nay ta phải đi xa một chuyến tìm cách chữa trị vết thương cho A Thập Lục. Kết quả hôm nay ta về tộc chính Tô Thị mới biết A Thập Lục mất tích rồi. Có người trong tộc nói hôm đó ta vừa đi ra khỏi cửa thì A Thập Lục cũng chạy luôn.
Bắc Hà Tán Nhân nhíu mày:
– Tô Thị các ngươi nhiều người như thế mà không trông nom được một A Thập Lục đang bị thương hả?
Tô Thị A Thất ngượng ngùng nói:
– A Thập Lục chạy trốn bằng con đường bí mật ta dùng để bỏ nhà đi bụi ngày trước. Hơn nữa… lúc người nhà phát hiện ra không thấy nó thì chẳng biết nó đã chạy đi đằng nào rồi. Cả nhà đi tìm mấy ngày nay vẫn không thấy.
– Bao nhiêu người như thế mà còn không tìm được một A Thập Lục bị thương? – Bắc Hà Tán Nhân không tin.
Tô Thị A Thất thở dài, chính vì thế mà khi về Tô Thị hắn đã lôi cổ bốn tên tộc nhân ăn hại ra đập cho một trận. Nhưng mà tốt khoe xấu che, hắn có nỗi khổ mà đâu dám nói.
Bắc Hà Tán Nhân không dồn hỏi việc trong nhà của Tô thị nữa:
– Bây giờ có tin tức gì của Thập Lục không?
– Ừm, ta có để lại ấn kí trên một pháp bảo tùy thân của Thập Lục, tuy không chính xác bằng lạc ấn tinh thần nhưng cũng có thể cảm ứng ra vị trí đại khái của Thập Lục là ở khu Giang Nam.- Tô Thị A Thất nói. Vì đó là pháp bảo của A Thập Lục, để lại lạc ấn tinh thần sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng pháp bảo của chủ nhân, thế nên hắn chỉ hạ một ấn kí nhất phẩm mà thôi. Loại ấn kí nhất phẩm đó chỉ có thể định vị được phạm vi đại khái.
Còn những thứ pháp khí A Thập Lục tự mình để lại lạc ấn tinh thần thì đã vứt lại Tô thị hết rồi. Chung quy A Thập Lục lặng lẽ đào tẩu, sao có thể mang theo những thứ làm bại lộ vị trí của mình được.
Tô Thị A Thất lại nói tiếp:
– Đêm nay ta sẽ khởi hành qua đó, mau chóng đưa A Thập Lục về. Mặt khác ta muốn hỏi, các đạo hữu trong nhóm có ai đang ở gần khu Giang Nam không? Xin hãy giúp ta tìm A Thập Lục, ta cảm kích vô cùng.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để hắ n online.
Tống Thư Hàng đọc tới đây thì hơi sửng sốt, Tô Gia A Thập Lục cũng đến đây à?
Nghe A Thất nói có cách tìm được A Thập Lục về, Bắc Hà Tán Nhân thở phào nhẹ nhõm:
– Sao ai cũng chạy tới Giang Nam thế nhỉ? Nói tới nơi đó, ta lại đột nhiên nhớ tới một vị tiểu hữu đây.
– Tiểu hữu? Hoàng Sơn Chân Quân lại thêm đạo hữu mới vào à? – Tô Thị A Thất hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân thả một cái icon lắc đầu, sau đó cười nói:
– Có còn nhớ “Thư Sơn Áp Lực Đại” không?
– À à, cái người mà Hoàng Sơn Chân Quân thêm nhầm ấy hả? – Tô Thị A Thất lập tức hỏi, bởi vì muốn quên cái “đạo hào” kì lạ như vậy cũng khó lắm.
– Bây giờ đã thành tiểu đạo hữu rồi, quá trình thú vị lắm, bao giờ rảnh nói với ngươi sau. Ta nhớ hình như cậu ta ở đại học Giang Nam đấy, nếu có duyên thì không chừng các ngươi sẽ hội ngộ cũng nên.- Bắc Hà Tán Nhân cười nói tiếp.
Tống Thư Hàng đọc tới đây thì lập tức thò mặt lên. Trong nhóm đều là đại tiền bối, quen mặt mới nhận nhiệm vụ ngon nghẻ được nha!
Thư Sơn Áp Lực Đại:
– Chào buổi tối, A Thất tiền bối.
– Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới, đúng thời gian tan học của sinh viên các ngươi nhỉ.- Bắc Hà Tán Nhân cười bảo.
Tống Thư Hàng đáp:
– Hôm nay tôi được nghỉ, vừa tu luyện rồi đi ăn uống với bạn bè về.
– Tiểu hữu ở khu Giang Nam hả? Ha ha, nếu lần này có duyên gặp mặt thì ta sẽ tặng quà gặp mặt cho ngươi. Không nói nhiều nữa, ta chuẩn bị lên đường đây, phải nhanh chóng đến khu Giang Nam tìm A Thập Lục mới được. Mọi người cứ từ từ nói chuyện đi.- Tô Thị A Thất nói xong bèn off.
Hắn không có thời gian tán nhảm, leo lên cũng chỉ để nhờ các đạo hữu trong nhóm để ý tin tức của A Thập Lục một chút hộ mà thôi.
Sau một tiếng thở dài, A Thất hô một tiếng nhỏ, pháp đao tùy thân phóng lên cao, biến thành một luồng ánh sáng, A Thất đạp lên luồng sáng ấy, biến mất trong bầu trời đêm.
Tống Thư Hàng nói chuyện trong nhóm thêm chốc lát, đồng thời add friend thêm mấy vị tiền bối mới. Sau khi hắn nhận nhiệm vụ “Tiếp đón Bạch Chân Quân” thì các tiền bối trong nhóm bắt đầu lục tục add friend với hắn.
Tống Thư Hàng đoán là mấy vị tiền bối lòng dạ đen tối này hóng hớt muốn biết tình hình sau khi mình tiếp đón Bạch Chân Quân thôi, nói không chừng còn muốn nhờ hắn quay phim chụp ảnh gì đó như Hoàng Sơn Chân Quân lúc trước chẳng hạn.
Còn một vài vị khác thêm bạn tốt với Tống Thư Hàng chỉ vì nông trường và bãi cỏ chăn nuôi của hắn trong game.
Không ngờ trò chơi nông trại lại có thể giúp mình nhanh chóng làm quen với các vị tiền bối… trước khi đi ngủ, Tống Thư Hàng tiện tay mở không gian của mình, chuẩn bị vào nông trại.
Vừa mở không gian, hắn đã thấy tiền bối Cuồng Đao Tam Lãng hiện đã là bạn tốt thả vào một tấm ảnh.
Khung cảnh là đại dương mênh mông vô bờ, còn có một con cá voi khổng lồ ngoi lên mặt nước. Giữa khung cảnh ấy là một mỹ nam nở nụ cười hư hỏng lơ lửng trên không, thanh đao cong biến thành luồng sáng vững vàng nâng đỡ thân thể hắn.
– Phong cảnh Đông Hải rất đẹp, ngắm nhìn biển rộng sẽ khiến cho người ta cảm thấy lòng dạ khoáng đạt hơn
Bắc Hà Tán Nhân, Hoàng Sơn Chân Quân, Đồng Quái Tiên Sư và Vân du tăng Thông Huyền và một đám tiền bối khác thả like.
Bắc Hà Tán Nhân: Ta cứ nghĩ ngươi sẽ up một bức ảnh phong cảnh Đông Hải, không ngờ trên không còn có một thằng ngốc, phá hết cả cảnh đẹp.
Thông Huyền đại sư: icon ngón cái.
Diệp tiên cô: Yo, cơ ngực của Tiểu Lãng xịn ghê, thảo nào dám tự nói là tấm lòng bao dung.
Thất Thất Tử: Cơ ngực xịn ghê + 1
Đồng Quái Tiên Sư: Đến dòm ngực.
Đồng Quái Tiên Sư: @ Hoàng Sơn Chân Quân, chân quân ta sai rồi, tha bổng ta đi mà! 30 ngày lâu quá!
Hoàng Sơn Chân Quân: Ha ha!
Đồng Quái Tiên Sư: @ Hoàng Sơn Chân Quân, bất công quá, tên Bắc Hà kia cũng được tha rồi, sao ta vẫn bị?
Hoàng Sơn Chân Quân: Ha Ha!!
Cuồng Đao Tam Lãng: @ Hoàng Sơn Chân Quân, chân quân, đám tính quẻ đểu này phải giam thêm dăm bữa nửa tháng mới được. Thế ta có được tha không? Mặt khác tên khốn Bắc Hà kia ngươi nói ai ngốc cơ? Solo đi!
Hoàng Sơn Chân Quân: Ha ha!!!
Tống Thư Hàng nghĩ nghĩ một lúc rồi yên lặng nhấn like cho ảnh, không dám phát ngôn bừa. Sau đó hắn vào nông trại thu hoạch một chút rồi trồng thêm những loại cây đáng tiền khác.
Sau nữa, hắn tắt máy đi ngủ.
Đến khi Tống Thư Hàng ngủ say, cách giường hắn không xa chợt hiện một điểm đen như ẩn như hiện, dần dần to lên. Tống Thư Hàng vẫn luôn duy trì trạng thái tinh thần lực cảnh giác mà không hề phát hiện ra điểm đen nhỏ bé ấy!
…
Ngày 10/6
Tống Thư Hàng lại xin nghỉ thêm một ngày, sau đó đi cùng Thổ Ba đến học viện quản lí xe tham gia học lý thuyết.
Đương nhiên cái lớp học lý thuyết này không bắt buộc phải tham gia, chỉ cần sáng đến quẹt thẻ báo danh rồi hai giờ chiều lại đến quẹt thêm lần nữa là được.
Thi lý thuyết, anh học hay không là việc của anh, bởi vì khi thi rớt thì người nộp tiền thi lại cũng là anh mà.
– Xin nghỉ thì tao qua chỗ Dương Đức chơi, Thư Hàng, mày đi đâu? – Thổ Ba hỏi.
– Tao muốn tới bệnh viện đưa chị Nhã Nhã đến ga tàu cao tốc.- Tống Thư Hàng cười đáp. Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc thì kì thực tập của Triệu Nhã Nhã cũng kết thúc rồi.
Bây giờ cô đang chào tạm biệt mấy người bạn ở bệnh viện trực thuộc đại học Giang Nam, chờ sau bữa trưa sẽ lên tàu cao tốc rời khỏi đây, hắn muốn tiễn Triệu Nhã Nhã một đoạn đường.
– Ok, thế thì tao không đi với mày đâu, chiều gặp nhé! – Thổ Ba vừa nghĩ đến Triệu Nhã Nhã thì lại có cảm giác sợ hãi mãi không vơi.
10 phút sau, Tống Thư Hàng chạy tới bệnh viện rồi vào thẳng phòng nghỉ tìm Triệu Nhã Nhã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!