Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Đạo Thuật
– Ta học “Kim cương căn bản quyền pháp”, pháp minh tưởng thì học “Chân ngã minh tưởng kinh”.- Tống Thư Hàng đáp chi tiết, rồi nghĩ một lúc lại nói thêm: – Có lẽ còn học thêm một chút “Hỏa diễm đao” nữa.
Bạch Tôn Giả gật đầu, Tống Thư Hàng chỉ học những công pháp cơ bản.
Vậy thì không bằng mình bổ sung ổn thỏa trụ cột cho nó đi.
Ngoại trừ công pháp luyện thể trụ cột và pháp môn minh tưởng, một vị tu sĩ còn nên biết thêm một pháp môn khinh thân để dịch chuyển và né tránh nữa.
Tống Thư Hàng đã khai mở thành công khiếu thứ hai là nhãn khiếu, khí huyết chi lực trong cơ thể đang có đủ, hơn nữa hắn có linh quỷ trung cấp trong người, hẳn là có thể học thêm một đạo pháp trụ cột vận dụng khí huyết chi lực. Ví dụ như môn đạo thuật trụ cột “Chưởng tâm lôi” thi triển dựa vào khí huyết chi lực, rất là thích hợp với Tống Thư Hàng.
Mặt khác, “Kim cương căn bản quyền pháp” hẳn là có một bộ công pháp thăng cấp đúng không? Bạch Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng. Có điều công pháp trọn bộ chắc phải lên nhóm hỏi hoặc vào mục giao dịch trong nhật báo tu sĩ để tìm thử rồi.
Thế thì cứ chỉ bảo Tống Thư Hàng một loại pháp môn khinh thân và Chưởng Tâm Lôi trước đã vậy.
Khinh thân pháp môn của tu sĩ không chỉ đơn thuần là để di chuyển, né tránh hay làm cho người nhẹ như chim.
Khi tu sĩ tu luyện pháp môn khinh thân có thể mang lại hiệu quả thối thể, đạo lý cũng giống như chạy bộ có thể rèn luyện thân thể vậy. Sau khi tu luyện công pháp khinh thân, nó sẽ dung nhập vào cuộc sống hằng ngày của tu sĩ, mỗi bước đi đều là tu luyện. Tuy rằng hiệu quả kém một chút so với công pháp chuyên dùng để luyện thể, thế nhưng lại thắng ở góp ít thành nhiều.
– Đi theo ta.- Bạch Tôn Giả túm lấy Tống Thư Hàng, phi kiếm trong tay áo bay ra biến thành độn quang, nâng hắn và Tống Thư Hàng phóng lên cao.
Đậu Đậu ở trong phòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nó tạm thời thoát khỏi trò chơi để ra ngoài bổ sung trận pháp phòng ngự xung quanh khu nhà. Trước khi Bạch Tôn Giả trở về, nó phải bổ sung mười, hai mươi trận pháp mới đủ yên tâm.
Đường thiếu chủ của Không Không đạo môn chắp tay cầu nguyện, thì thà thì thào, chẳng biết là đang cầu khấn cái gì.
…
..
Bạch Tôn Giả đưa theo Tống Thư Hàng bay đến một khu rừng đằng sau Đại học Giang Nam, rồi hạ xuống một chỗ vắng vẻ không người.
Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi:
– Tiền bối, ngài mang ta tới đây làm gì vậy?
– Chỗ này trống trải, để ta cho ngươi xem mấy pháp môn khinh thân của tu sĩ, rồi ngươi chọn lấy một cái mà học.- Bạch Tôn Giả cười ha ha.
Khinh thân pháp môn? Hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời:
– Đạp tuyết vô ngân? Chuồn chuồn lướt nước?
– Ừm, đúng là có công pháp có thể làm được như ngươi nói, thế nhưng trên đời có rất nhiều chủng loại công pháp khinh thân khác nhau, đừng chỉ chú trọng vào một thứ. Có thứ trọng tránh né, có loại trọng tốc độ đi lại, có loại thiên về độ nặng nhẹ khi di chuyển, có loại thiên về che giấu khí tức không để người khác phát hiện ra, cũng có cái như quỷ mị khó lường, ngươi hãy xem cho kĩ.- Bạch Tôn Giả cười nói.
Dứt lời, Bạch Tôn Giả nhấc chân bước theo một tiết tấu kì lạ. Sau năm bước, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện vô số ảo ảnh, quỷ dị khó lường, ngầu không tả được. Đã thế… tư thế của Bạch Tôn Giả còn đẹp tuyệt, nhìn như khiêu vũ, ngắm sướng cực kì.
– Đây là thân pháp huyễn hình, thuộc về loại huyền ảo khó lường.- Bạch Tôn Giả giảng giải.
Tiếp đó, thân hình hắn lại biến đổi, chân hơi giẫm xuống, một bước vọt lên. Vèo một cái Bạch Tôn Giả đã xuất hiện ngay sau lưng Tống Thư Hàng làm cho hắn giật nảy cả mình.
– Đây là thuấn hình, ta làm cho ngươi xem nên mới cố ý chậm lại, chứ nếu thực sự thi triển thì ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta tự nhiên biến mất rồi lại đột ngột hiện ra thôi. Thân pháp này thiên về tốc độ.- Bạch Tôn Giả tiếp tục.
Sau đó, Bạch Tôn Giả lại thi triển thêm một loại bộ pháp cương mãnh mạnh mẽ, từng bước ép người, đoạn nói:
– Đây là một công pháp của Phật môn có kì danh là Phục Hổ bộ pháp. Nhìn thì mạnh mẽ cứng rắn nhưng trên thực tế lại chưa đựng thiên biến vạn hóa. Cương ở bên ngoài, nhu ở bên trong. Bộ pháp này thuộc loại xê dịch trong phạm vi nhỏ, công được thủ được, là công pháp khá tốt với người mới như ngươi đấy.
Khi Tống Thư Hàng nhìn thấy bộ pháp này thì đã cảm thấy nó rất khí phách, rất hoành tráng.
Thế nhưng vừa nghe thấy Bạch Tôn Giả nói đây là công pháp nhà Phật thì hắn đột nhiên nghĩ tới Chân Ngã trong thức hải. Gần đây Chân Ngã càng ngày càng vai u thịt bắp, tóc cùng càng ngày càng ngắn đi rồi. Nếu hắn học thêm cái Phục Hổ bộ pháp này thì Chân Ngã trong thức hải có biến thành đầu trọc luôn không?
– Tiếp theo đây là một thân pháp che giấu thuộc tính ta học được từ rất lâu về trước, tên là Âm Ảnh Tiềm Hành.- Bạch Tôn Giả vừa nói vừa đứng vào trong bóng râm của một thân cây, sau đó không thấy hắn có thêm động tác gì, thế mà cả người biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp đó hắn bước ra khỏi bóng cây:
– Có điều cần có bóng râm mới thi triển được, hạn chế khá lớn.
– Trừ mấy cái đó, ta còn một môn thân pháp nữa ngươi học được đấy… ừm, trước đây ta trao đổi được nó với một vị Nho môn hành giả. Tên nó là “Quân Tử Vạn Lý Hành”, ý nói đọc vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường ấy mà.
Ừm, công pháp của Nho môn xưa nay lằng nhằng thế đấy, cứ phải giải thích đủ kiểu lâu la. Thế nhưng thân pháp này đúng là không tồi, học nó thích hợp cho chạy đường dài, đi ngàn dặm đường cũng chẳng phải thở gấp một hơi.
Hơn nữa công pháp cũng như tên, chờ sau khi ngươi đi vạn dặm đường học thuần thục nó rồi, thì Quân Tử Vạn Dặm Hành dùng trong xê dịch phạm vi nhỏ cũng mang lại hiệu quả rất tốt. Đến khi ngươi đi mấy vạn dặm đường thì thân nhẹ như yến, chuồn chuồn lướt nước cũng có thể làm được.
Tóm lại, công pháp này chính là “đi vạn dặm đường”, thời gian ngươi đi càng lâu, đường đi được càng xa, thì lại càng lợi hại.
Vừa nói chuyện, Bạch Tôn Giả vừa biểu diễn công pháp cho Tống Thư Hàng xem.
Bạch Tôn Giả từ từ đi về phía trước như người thường đi bộ, bước chân không hề nhanh. Thế nhưng Tống Thư Hàng nhìn kĩ lại phát hiện tốc độ di chuyển của hắn cực kì nhanh, còn nhanh hơn gấp mấy lần so với mình dốc hết sức mà chạy.
Hơn nữa khi Bạch Tôn Giả bước đi, trên thân mình hàm ẩn vô số biến hóa.
Sau khi làm xong, Bạch Tôn Giả quay vòng về, đoạn hỏi Tống Thư Hàng:
– Thế nào, ngươi quyết định học công pháp nào chưa?
– Tiền bối, ta có thể học mấy môn cùng một lúc không? – Tống Thư Hàng thấy mỗi thân pháp có một ưu điểm riêng, khó mà chọn lấy cái nào bỏ cái nào cho được.
– Tham lắm thì hỏng nhiều.- Bạch Tôn Giả cười nói: – Với tu vi hiện tại của ngươi, học nhiều thân pháp sẽ tốn rất nhiều thời gian, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thăng cấp của ngươi. Tốt nhất là ngươi chọn học lấy một cái thôi để gia tăng tu luyện. Chờ bao giờ ngươi tấn chức nhị phẩm, khí huyết hóa thành chân khí rồi thì suy nghĩ học thêm mấy thân pháp phụ trợ để gia tăng sự linh hoạt của mình cũng được.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi chìm vào suy tư.
Phục hổ bộ pháp của Phật Môn tạm thời không xét tới, trừ khi không còn lựa chọn nào khác.
Âm ảnh tiềm hành có hạn chế quá lớn, không thích hợp làm thân pháp chính, có thể suy xét đưa vào làm thân pháp phụ trợ sau này.
Huyễn hình thân pháp nhìn thì huyền ảo thật, nhưng so với hai loại thân pháp còn lại thì cứ thấy kém sang làm sao ấy.
Cuối cùng hắn phân vân giữa Thuấn hình và Quân tử vạn lý hành.
Thuấn Hình là một loại thân pháp rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ. Trên trời dưới đất chỉ có tốc độ là không thể phá nổi, chỉ trong nháy mắt luồn ra sau lưng địch, đâm thẳng một đao, thân pháp này mới thực dụng làm sao! Thế nhưng ở thời kì đầu nó tiêu hao rất lớn, lại có yêu cầu rất cao đối với thân thể, không thể sử dụng thời gian dài được.
Quân tử vạn lý hành không có ưu điểm lớn như Thuấn hình, nhưng lại có điểm mạnh là bao quát nhiều phương diện, hơn nữa còn có không gian phát triển rất lớn.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Thư Hàng hỏi ý của Bạch tiền bối trước:
– Bạch Tôn Giả, ngài đề cử ta học thân pháp nào?
– Ừm, nếu để ta đề cử thì chắc là Phục hổ bộ pháp hợp đấy. Ngươi đã học “Kim cương căn bản quyền pháp” và “Chân ngã minh tưởng kinh” rồi, phối hợp với Phục hổ bộ pháp cũng khá hay.- Bạch Tôn Giả suy nghĩ rồi bảo.
– Ta hiểu rồi! Tiền bối, ta chọn Quân tử vạn lý hành! – Tống Thư Hàng quyết đoán nói.
– Gì? Ta đề cử Phục hổ bộ pháp cơ mà.- Bạch Tôn Giả nói.
– Không sao đâu tiền bối. Quân tử vạn lý hành rất tốt! Ta tin tưởng ánh mắt của ngài! – Tống Thư Hàng nắm chặt tay quyết tâm.
– Ha, được rồi, vậy ta sẽ truyền thụ Quân Tử Vạn Lý Hành cho ngươi. Khẩu quyết trước nhé.- Bạch Tôn Giả phì cười thành tiếng.
Bạch Tôn Giả chỉ dạy Tống Thư Hàng tất cả phương pháp tu hành và khẩu quyết của Quân Tử Vạn Lý Hành, sau đó còn đích thân cầm tay dạy hắn thử một lần.
Sau khi luyện hết một vòng, Bạch Tôn Giả cười hỏi:
– Nhớ chưa?
– Nhớ rồi ạ.- Tống Thư Hàng gật đầu, chỉ cần phối hợp với khẩu quyết của thân pháp, sau khi thử mấy lần thì hắn đã có thể nắm giữ được thân pháp này rồi.
– Vậy ngươi tu luyện mấy vòng trước đi. Quân Tử Vạn Lý Hành là một thân pháp thích hợp để dung nhập vào cuộc sống thường ngày, mỗi khi ngươi đi lại đều có thể tu luyện nó, độ thuần thục sẽ liên tục tăng lên.- Bạch Tôn Giả mỉm cười, sau đó ngồi sang một bên nhìn Tống Thư Hàng tu luyện thân pháp, thi thoảng chỉ bảo cho hắn những chỗ thiếu sót, giúp cho hắn làm hoàn hảo hơn.
Khi Tống Thư Hàng học sơ sơ được Quân Tử Vạn Lý Hành thì đã là khoảng năm giờ. Hắn thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy khí huyết trong khiếu huyệt tăng lên một ít thì vô cùng vui vẻ.
Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ tay, nói:
– Tốt lắm, tiếp theo phải dựa vào chính ngươi luyện tập thân pháp cho thuần thục. Cuối cùng, ta còn có một môn đạo thuật muốn dạy ngươi.
– Đạo thuật?! – Tống Thư Hàng nghe thấy hai chữ này thì mắt sáng rực lên.
Đạo thuật đó nha! Vốn dĩ hắn tưởng là ít nhất phải đợi đến khi lên nhị phẩm, khí huyết chi lực hóa thành chân khí rồi mới có thể tiếp xúc với đạo thuật. Không ngờ ở cảnh giới nhất phẩm mà đã có thể sử dụng đạo thuật rồi!
– Chỉ là một đạo thuật nhỏ sơ cấp không có lực sát thương gì, dùng để đối phó quỷ vật linh tinh thì có hiệu quả khá tốt. Ngươi chỉ cần dựa vào khí huyết chi lực và phù văn là thi triển được.- Bạch Tôn Giả nói.
– Đạo thuật gì vậy ạ? – Tống Thư Hàng chờ mong hỏi. Từ sau khi tiếp xúc với thế giới tu sĩ, hắn học được rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều, thế nhưng bản thân hắn lại chỉ tu luyện mấy thứ cùng loại với “võ kĩ” mà thôi.
– Chưởng Tâm Lôi, pháp thuật ngự lôi sơ cấp. Đến khi nào thực lực của ngươi cường đại rồi thì có thể tiến tu bản tiến cấp của nó là “Thủ trung thiên lôi”. Bản tiến cấp ấy có uy lực mạnh lắm đấy.- Bạch Tôn Giả giải thích.
Sở dĩ hắn lựa chọn dạy cho Tống Thư Hàng Chưởng Tâm Lôi, là bởi vì hắn định ngày mai sẽ đưa cô bé Không Không đạo môn kia đi một chuyến, để lấy phi kiếm Lưu Tinh của mình trở về.
Mà Tống Thư Hàng thì lại định đi sang thành phố bên cạnh để tìm kiếm cấp dưới của Đàn chủ quỷ tu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!