Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Gặp Yêu Thú Ăn Thịt Cỡ Lớn Thì Phải Làm Thế Nào?
Đối mặt với kiếm quang chém xuống đuôi mình, An Tri Ma Quân đột nhiên cười lên một tiếng quái dị. Hắn buông lỏng đuôi, vứt Tống Thư Hàng xuống từ trên cao.
Không ai biết được tư duy logic của đám ma tu chạy theo đường nào…Tống Thư Hàng chém ra một kiếm vốn là muốn ép ma quân phải vứt mình ra để thoát thân.
Ai ngờ chưa chém tới, An Tri Ma Quân đã chủ động ném hắn xuống rồi.
Có lẽ đối với ma quân mà nói, nếu Tống Thư Hàng không phải Tô thị A Thập Lục thì chẳng có giá trị gì cả đúng không? Hay là hắn đã có tính toán khác rồi?
Không ai đoán được hắn nghĩ cái gì trong đầu.
Ngay sau đó, An Tri Ma Quân vỗ mạnh hai tay, tiểu kiếm màu đen đầy trời bay vùn vụt về, hình thành một kiếm cầu ngay trước người ma quân.
Kiếm cầu đón đánh phù bảo kiếm quang ngay chính diện.
Ầm!
Kiếm cầu màu đen và kiếm quang rực rỡ hòa vào làm một, chân khí nổ vang, sóng khí hóa thành thực thể cuồn cuộn nổi lên bốn phương tám hướng.
Tống Thư Hàng đang rơi xuống giữa không trung bị sóng khí ấy quét trúng, cả người tăng tốc cắm xuống đất như một quả tên lửa…
Lúc này Tống Thư Hàng đang lao xuống như tên lửa chỉ có một ý nghĩ duy nhất: đừng có rơi vào cái gì cứng đó nha!
Rầm rầm rầm..
Trên bầu trời, luồng sóng khí cuộn lên bởi đao quang kiếm ảnh tan đi, An Tri Ma Quân vẫn đứng ngạo nghễ giữa hư không như cũ, cả thân thể được nâng đỡ bởi một luồng độn quang màu đen.
Không tổn thương lấy một cọng tóc, tư thái cao thủ phô bày chẳng chút kiêng dè!
– Gâu gâu! – Đúng lúc này, Đại Kinh Ba từ đằng xa sủa vang hai tiếng, bốn chân đột nhiên mọc ra bốn bánh xe cực kì giống Phong Hỏa Luân!
Có Phong Hỏa Luân tương trợ, tốc độ chạy của khuyển yêu Đại Kinh Ba nhanh hơn gấp mấy lần, đến gần, nó dùng thế chó đói vồ mồi há miệng lao thẳng vào ma quân.
– Ôi mẹ ơi! Sao con chó này cứ đuổi theo ta mãi không buông thế? – Phong phạm cao thủ của ma quân duy trì không đến hai giây đã bị phá vỡ.
Hắn vội vàng thu hết tiểu kiếm đen sì đầy trời, một lần nữa hóa thành sương khói di chuyển giữa không trung, chật vật tránh né khuyển yêu Đại Kinh Ba.
…
…
Ầm!
Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, tuy may mắn không rơi vào vật cứng gì nhưng hắn vẫn thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã vỡ nát ra. Đau đớn kịch liệt tràn lên không ngừng kích thích thần kinh của hắn.
Lúc này hắn mới cảm thấy mấy hôm trước mình chăm chỉ tu luyện là một quyết định quá sáng suốt. May mà tố chất thân thể tăng lên như bây giờ, hắn mới không bị ngã chết luôn..
Bên kia, ông chú Tiên Nông Tông và hai tu sĩ tam phẩm khác đang chăm sóc cho các đồng bạn của mình.
Tu sĩ Tiên Nông Tông cũng khá là may mắn, tuy rằng nhiều người bị thương nặng ngã xuống đất nhưng ít ra không ai chết cả.
– Con chó kia, mày chờ đó cho bản quân! Bản quân mà ra tay, chắc chắn sẽ làm thịt mày bày thành một mâm! – An Tri Ma Quân trên bầu trời gào thét phẫn nộ.
Xem ra hắn đã thất thế trong miệng Đại Kinh Ba rồi.
Ngay sau đó, thân thể hắn hạ xuống như chim cắt bắt gà con, túm lấy… ông chú Tiên Nông Tông!
Ma quân không bắt Tống Thư Hàng mà bắt ông chú kia, sau đó bỏ chạy xa tít.
Chẳng lẽ ma quân bị cận thị nên bắt nhầm người à?
Trong hư không, Đại Kinh Ba phun ra một đống đặc chất đen sì, trong mắt chó tràn đầy sự khinh miệt:
– Gâu gâu!
– Chính Đức sư huynh! – Một nữ tu sĩ trong hai vị tu sĩ tam phẩm của Tiên Nông Tông thấy ông chú bị bắt đi thì kêu lên sợ hãi. Sau đó cô lập tức thả người nhảy lên, đuổi theo hướng An Tri Ma Quân.
Thì ra… ông chú Tiên Nông Tông khờ khờ kia có đạo hào là “Chính Đức”.
Tu sĩ tam phẩm còn lại cũng muốn đuổi theo, nhưng nhìn các sư đệ bị thương nằm đầy đất thì chỉ có thể âm thầm cắn răng, cố nén ý muốn truy đuổi mà ở lại trị liệu cho đồng đội.
Các đệ tử Tiên Nông Tông bị thương được hắn giúp đỡ ngồi dậy, khoanh chân điều tức, chữa trị vết thương.
Tu sĩ tam phẩm khẽ thở dài, sau đó đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng đang nằm phía xa.
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn quyết định bước qua nâng Tống Thư Hàng nửa ngồi dậy, cho hắn uống một viên đan dược trị thương.
Tiên Nông Tông am hiểu việc gieo trồng các loại linh thảo và tiên dược, trong tông có vô số đan dược các loại. Cho nên mới nỡ cho một người xa lạ viên đan dược trị thương này.
Mặt khác, đây cũng là phong cách của Tiên Nông Tông. Phong cách của môn phái họ rất thuần phác, đa phần các đệ tử đều rất lương thiện. Nếu không phải lần này chí bảo tông môn Thất Hoàng Diệu Quả bị người ta cướp đi thì họ đã không giận dữ đến vậy.
Âu cũng là do giới tu tiên mấy trăm năm nay tương đối bình yên. Nếu không cái môn phái đã hiền lành mà sức chiến đấu còn không cao này khó mà có thể duy trì được đạo thống của mình.
Tống Thư Hàng uống viên đan dược kia xong thì cảm nhận được một luồng khí tức mát lành từ miệng chảy vào lục phủ ngũ tạng, cực kì rõ ràng. Nội phủ đau nhức nhờ có luồng khí tức mát lành này mà nhanh chóng trở nên thoải mái.
Chỉ sau vài nhịp thở, vết thương trong cơ thể đã khỏi hẳn.
– Cảm ơn.- Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, bò dậy khỏi mặt đất.
Tu sĩ tam phẩm nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài nói:
– Không cần khách khí.
Khi bọn họ nói chuyện, các đệ tử Tiên Nông Tông cũng đã điều tức xong xuôi và tụ tập lại đây.
Ông chú tên Chính Đức kia bị bắt đi, mọt vị tu sĩ nữ cảnh giới tam phẩm đuổi theo hướng hắn. Bây giờ người có thân phận cao nhất, thực lực cao nhất trong đám tu sĩ Tiên Nông Tông ở đây chính là tu sĩ tam phẩm bên cạnh Tống Thư Hàng.
Một đệ tử gương mặt còn non nớt lên tiếng hỏi:
– Chính Ngôn sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Tô thị A Thập Lục không bị bắt, ngược lại sư huynh Chính Đức của họ lại bị quái nhân tóm đi, đến cả sư tỷ Chính Duyệt cũng đuổi theo luôn, đúng là tiền mất tật mang, chì chài chìm hết mà.
Nghĩ đến đây, đệ tử trẻ tuổi hung tợn lườm Tống Thư Hàng chằm chằm. Hắn cảm thấy tất cả những việc này đều là từ Tống Thư Hàng mà ra.
– Chúng ta…chờ Chính Năng sư huynh đến rồi nói sau. Chính Đức sư huynh có Chính Duyệt sư muội đuổi theo, nhớ duy trì liên lạc với muội ấy.- Chính Ngôn thở dài. “Chính Năng sư huynh” chính là tu sĩ tứ phẩm trong tiểu đội viện quân của họ lần này, cũng là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong Tiên Nông Tông hiện tại.
Nhất thời, các thành viên Tiên Nông Tông đều rầu rĩ.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên nhấc tay nhẹ giọng hói:
– Này…tuy vấn đề này nói ra thì rất ngại, nhưng ta có thể hỏi một câu không?
– Hừ! – Đệ tử mặt trẻ con hừ lạnh một tiếng.
– Mời đạo hữu nói đi.- Chính Ngôn sư huynh đáp.
– Ta muốn biết, nếu có một yêu thú cường đại đang lao về phía chúng ta, thì chúng ta phải ứng phó thế nào đây? – Tống Thư Hàng ngước mắt hướng thiên không.
Khuyển yêu Đại Kinh Ba đã chán ngấy trò chơi truy đuổi An Tri Ma Quân, sau khi nó đạp phong hỏa luân lượn một vòng thì lè lưỡi xoay người phi về phía đám người Tiên Nông Tông.
Các đệ tử Tiên Nông Tông nhìn con khuyển yêu Đại Kinh Ba đang phóng tới mà ngu người, chẳng ai trả lời được câu hỏi của Tống Thư Hàng cả.
– Nó có ăn thịt không? – Có người nhẹ giọng hỏi.
– Chắc cú luôn.- Tống Thư Hàng đáp, ngươi thấy con chó nào chê thịt rồi à?
– Chúng ta phải trốn sao? – Lại có người hỏi ngu.
Ai mà chạy trốn nổi con Đại Kinh Ba này chứ? Huống hồ nó còn biết bay đấy!
Chẳng lẽ đành nghe theo số trời à? Hoặc là ngồi đó mà hi vọng con Đại Kinh Ba này không đói bụng đi?
– Đúng rồi, trước khi ta rời khỏi tông môn, Chính Hoành sư huynh có cho ta một quyển sổ tay ứng phó với các loại nguy cơ, có lẽ có thể dùng được đấy! – Lúc này, đệ tử mặt mũi trẻ con đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn lục tung trong người tìm ra một quyển sổ cứng bìa da.
Chính Hoàng sư huynh là nhân viên chuyên nghiệp chuyên nuôi dưỡng yêu thú trong Tiên Nông Tông, hơn nữa thường xuyên du lịch bên ngoài, có kinh nghiệm mạo hiểm vô cùng phong phú. Nói không chừng hắn có ghi lại cách đối phó với yêu thú cỡ lớn cũng nên!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!