Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - Manh Mối Về Lưu Tinh Kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


Manh Mối Về Lưu Tinh Kiếm



Là người xuất sắc trong lứa đệ tử này của Không Không Đạo Môn, từ khi hành nghiệp đến giờ, Đường thiếu chủ rất ít khi thất bại. Lần này, cô muốn trả món nợ ân tình của Quỳ Hoa tu sĩ nên mới qua đây trộm huyết thần toản.

Hai hôm nay, cô thường xuyên quan sát đại trận phòng ngự của tòa nhà này, trận pháp của tòa nhà vô cùng rắc rối, cô không thể phá giải được nó trong khoảng thời gian ngắn được.

Đương lúc cô đang đau đầu về vấn đề ấy, thì bỗng nhiên hôm nay, cô phát hiện ra đại trận rắc rối này có vấn đề, chẳng biết từ bao giờ, trận pháp đã bị ai đó tẽ ra một lổ hổng lớn. Dù sau đó, đã có cao nhân trùng tu, nhưng chỉ cần trận pháp bị trùng tu, thì tức là đã có cơ hội để lẻn vào!

Phải tranh thủ thời cơ, không được bỏ lỡ!

Đường thiếu chủ liền đi tới nơi trận pháp từng bị tẽ ra, bắt đầu dò xét lỗ hổng hòng phá trận.

Bấy giờ, cánh cửa nhà mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ đi tới sân.

Đường thiếu chủ liền nằm úp sấp xuống sàn, rồi lấy pháp bảo choàng lên người mình, khiến mình rơi vào trạng thái ẩn thân. Sau đó, lén lút nhòm ngó người đàn ông trong sân qua lớp màng bảo vệ.

Trong sân, Bạch tôn giả đặt cái chiến lợi phẩm xuống, sau đó tiện tay bẻ một nhành cây, khắc vài trận pháp, chẳng mấy chốc đã chế ra phi kiếm dùng một lần bản 004.

Đường thiếu chủ ở phía ngoài nhìn mà ngây người…phi kiếm, luyện thành như vậy sao? Đùa nhau à? Hơn nữa cái nguyên liệu gỗ được sử dụng lại là một nhanh cây tầm thường đâu cũng ngắt nổi?

Đến kim đan linh hoàng trưởng lão ở Không Không Đạo Môn cũng chẳng làm được thế. Cô lặng lẽ nuốt nước miếng.

Bấy giờ, Bạch Tôn Giả lại đặt một thùng đồ gì đó lên trên phi kiếm.

Sau đấy, hắn bắt kiếm quyết, rồi quát khẽ:

– Đi thôi!

Phi kiếm dùng một lần bản 004 mang theo một thùng đồ to từ từ bay lên, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

– Ừm.- Bạch Tôn Giả gật đầu với vẻ vừa lòng.

Ở phía ngoài, Đường thiếu chủ sợ đến độ chân mềm oặt. Cô chưa từng nghe nói về chuyện có ai có thể điều khiển phi kiếm bay vèo một phát cao như thế. Chuyện lấy thủ cấp của địch từ nơi cách xa ngàn dặm vốn đã phóng đại lắm rồi, nhưng phi kiếm của người đàn ông tuấn mỹ này đâu chỉ bay có ngàn dặm? Nếu không thấy bóng dáng đâu nữa, thì chắc hẳn nó bay vào vũ trụ rồi ấy chứ?

Còn chơi với nhau được không đây?

Không được, không thể nhận nhiệm vụ này. Cùng lắm thì trả cái món nợ ân tình sau vậy, không nên vì một cái nhiệm vụ như thế mà bỏ mạng.

Đường thiếu chủ nghĩ vậy liền chuẩn bị rút lui.

– Đạo hữu phía ngoài, đến từ Không Không Đạo Môn sao? – Lúc này, Bạch Tôn Giả xoay đầu lại, nhìn về phía Đường thiếu chủ rồi cười khẽ.

– Bị phát hiện rồi sao? Không thể nào, pháp khí của ta được sư phụ tất từ cổ di tích, ngay cả kim đan linh hoàng ngũ phẩm cũng khó mà nhìn thấu! – Đường thiếu chủ vô cùng sửng sốt.

Trừ phi, cái người đàn ông tuấn mỹ này có thực lực từ chân quân lục phẩm trở nên?

Đừng bảo là mình xui xẻo thế chứ? Đường thiếu chủ rúc đầu vào cái ý nghĩ chắc mừng chẳng xui xẻo đến vậy, cô quyết định chậm rãi rụt người rồi lặng lẽ bò đi.

– Đừng đi, pháp bảo kia của ngươi không qua nổi mắt ta.- Giọng nói thản nhiên của Bạch Tôn Giả vang lên.

Đường thiếu chủ cứng họng, cô đứng lên, lật pháp bảo ra, mặt mày nhăn nhó.

Cái này đúng là chưa kịp báo tin thắng trận mà đã chết nha!

Bạch Tôn Giả tươi cười, chỉ chỉ tay:

– Đi vào từ phía cửa chính, lối đi vào trận pháp ở đó.

Sau khi bế quan xong ra ngoài, hắn đang muốn đi tìm người của Không Không đạo môn đây.

Bởi vì Lưu Tinh kiếm, phi kiếm bản mạng của hắn bị người của Không Không đạo môn trộm mất lúc hắn đang bế quan rồi. Tuy rằng có thể lần theo dấu vết trên phi kiếm để đi tìm, thế nhưng gặp được người của Không Không đạo môn thì vấn đề dễ giải quyết hơn nhiều lắm.

Đường thiếu chủ sợ hãi đi tới trước mặt Bạch Tôn Giả, nhỏ nhẹ nói:

– Chào tiền bối, thực ra ta chỉ đi ngang qua đây thôi, ngài có tin không?

– Ha ha.- Bạch Tôn Giả cười ha hả.

Người của Không Không đạo môn ngồi trước cửa nhà ngươi, ngươi có tin cô nàng chỉ đi ngang qua thôi không?

Nói đến Không Không đạo môn, Bạch Tôn Giả liền nghĩ tới những việc khi mình bế quan, ngẫm lại thì cũng thú vị lắm. Ngẫm nghĩ một lát, hắn thất thần.

Đường thiếu chủ nghe thấy vị cao nhân này cười ha ha thì khổ não lắm, phen này không chết cũng bị lột một tầng da rồi. Cơ mà sao mãi hồi lâu mà vị tiền bối cao nhân này vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?

Cô nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên dòm thì thấy hai mắt của Bạch Tôn Giả mơ mơ màng màng, hình như là thất thần rồi?

Cơ hội tốt nha, hay là chuồn thôi?

Đường thiếu chủ cắn chặt răng, thế nhưng sau đó vẫn không dám trốn. Cho dù ngài ấy thất thần thật, nhưng mà với bản lĩnh tống cả rương đồ theo phi kiếm lên trời mất tích kia… thì cô chạy đi đâu mà người ta chẳng phi kiếm đuổi theo được ngay?

Nói không chừng vị tiền bối này đang muốn thả cho mình chạy trốn, để lấy cớ thọt mình một kiếm ấy chứ.

Nghĩ thế, cô nàng chỉ có thể ngồi ngây ra đó, im lặng đợi chờ.

Nếu Tống Thư Hàng đang ở đây thì nhất định sẽ cao giọng khuyên cô:

– Nè cô bé, mau chuồn đi, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng đó!

May mà sau khi xoa cằm suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng Bạch Tôn Giả đột nhiên nghĩ ra hình như mình vừa mới tóm được một đệ tử đạo môn, thế là ngài hơi hồi phục tinh thần trở lại.

Đường thiếu chủ may mắn lượm về được một cái mạng.

Bạch Tôn Giả nhìn đệ tử Không Không đạo môn rụt rè đứng trước mặt mình rồi cất tiếng hỏi:

– Ngươi tới đây để trộm thứ gì?

Đường thiếu chủ thở dài đáp cụ thể:

– Một thứ bảo vật tên là Huyết thần toản.

– Huyết thần toản à? – Bạch Tôn Giả có ấn tượng với thứ này, vì mấy ngày nay đã từng nghe mấy đạo hữu trong nhóm nhắc qua.

Hình như Thư Hàng tiểu hữu định đổi huyết thần toản lấy cái gì của Thất Sinh Phù đạo hữu trong nhóm thì phải?

– Nếu mục tiêu của ngươi là huyết thần toản thì ta khuyên cô nên bỏ ý định với thứ đó đi.- Bạch Tôn Giả nói: – Có đạo hữu đã sớm có ý với nó rồi, nếu chọc giận vị đạo hữu kia thì không biết chừng Không Không đạo môn của các ngươi sẽ diệt môn đấy.

Trong lúc vô tình, Bạch Tôn Giả đã để lộ thế lực khổng lồ sau lưng Phủ Chủ Thất Sinh Phù.

Diệt môn? Đường thiếu chủ không tin. Không Không đạo môn là một môn phái bị rất nhiều người ghét nhưng vẫn tồn tại trên thế gian lâu như vậy, nó trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, đâu dễ dàng mà diệt môn?

– Ta đã nói hết lời, tin hay không tùy ngươi. Thế nhưng dù sao ngươi cũng không thể trộm được huyết thần toản.- Bạch Tôn Giả cười lớn.

Tức thì, lòng Đường thiếu chủ trầm xuống, đúng vậy, mình làm gì có cơ hội ra tay.

– Theo ta vào nhà đi. Có chút việc muốn hỏi ngươi về Không Không đạo môn của các ngươi đây.- Bạch Tôn Giả vẫy tay với cô rồi đi vào trong nhà.

Đường thiếu chủ ngoan ngoãn đi theo.

Sau khi ngồi xuống phòng khách trên tầng ba, Bạch Tôn Giả mới hỏi:

– Khoảng 100 năm trước, có đệ tử nào của các ngươi đi đào một cái bảo tàng rồi lấy trộm một thanh phi kiếm không?

– Bảo tàng? Phi kiếm? – Đường thiếu chủ cười đắng ngắt: – Tiền bối có thể nói cụ thể hơn một chút được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN