Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Nguyền Rủa?
Ở trong mộng, “hắn”, cũng có thể nói là đàn chủ, sống bên mộ của tên họ Hoàng chừng mười năm. Vị tiền bối cao nhân trong tâm tưởng không hề xuất hiện, “linh quỷ” thì sắp trưởng thành. “Hắn” vui mừng quá đỗi. Xem ra, vị cao nhân ấy không thèm để ý tới linh quỷ và khu dưỡng linh bảo địa này!
Đợi thêm chút nữa, đợi đến khi linh quỷ trưởng thành, hắn có thể lấy nó ra!
Có lẽ, khu La Tín chính là phúc địa của hắn.
Năm thứ hai mươi sống ở đây, “hắn” lại có được một linh quỷ chưa trưởng thành khác, đúng là vận may từ trên trời rơi xuống!
Điều này khiến hắn mừng rỡ như điên!
Nếu có thời gian, đợi đến khi hai con linh quỷ này trưởng thành, dù cho đạo thống “Quỷ môn khu quỷ giả” của hắn chưa hoàn thiện, thì với năng lực đặc biệt của linh quỷ, là có thể nâng cảnh giới của hắn lên một đại cảnh giới nữa, có thể kéo dài tuổi thọ!
Sau đó, hắn liền làm một chuyện khiến mình hối hận cả đời!
“Hắn” vui sướng cất con linh quỷ mới kia vào mộ của Hoàng Đại Căn, muốn nương chốn phúc địa này để nó trưởng thành nhanh hơn.
Nào ngờ, việc này lại dẫn tới bi kịch… Con linh quỷ thứ hai vừa được đưa vào mộ, liền không thể lấy ra nổi! Hơn nữa, còn kích hoạt đại trận phong ấn là Linh Điệp tôn giả đã bố trí.
Sáu tầng phong ấn mạnh mẽ mở ra, đè lấp lên nhau!
Nếu không phải hắn nhanh chân chạy được, thì đã bị trận pháp đánh chết rồi.
Trước kia, khi phong ấn chưa bị kích hoạt, đàn chủ còn vào nghĩa trang để quan sát linh quỷ được. Mà giờ … hắn thậm chí không thể tiếp cận mộ của Hoàng Đại Căn được.
Hơn nữa, sáu trận pháp phong ấn này có sức tấn công rất lớn, khác hẳn với trận pháp phong ấn linh quỷ. Trong đó còn có một trận pháp huyết mạch, nếu không có hậu bối có dòng máu của cao nhân lập trận xuất hiện, thì sáu trận pháp này luôn ở trạng thái kích hoạt.
Bảo sao, khi mình phá hủy trận pháp phong ấn linh quỷ rồi, con linh quỷ nọ vẫn ở trong Quỷ Đăng tự, ra là nó không trốn ra nổi!
Tiền bối thật đáng sợ, nháy mắt một cái đã dạy hắn thành người.
Sáu trận pháp này có kết cấu phức tạp nhường ấy, bằng trình độ và thực lực của hắn, không thể gỡ bỏ được.
Hắn chỉ đành trơ mắt bảo vệ cái tòa mộ này.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tuyệt vọng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi!
Ngay lúc hắn định bỏ cuộc, hoặc là liều mình lao vào trong sáu trận pháp ấy… Thì bỗng có một đôi nam nữ trẻ tuổi tới khu La Tín, tới bên mộ của Hoàng Đại Căn.
Mọi chuyện, có cơ hội rồi!
– Mình đang xem tiểu thuyết bi kịch ấy hả? – Nhìn đến đây, Tống Thư Hàng đã rõ những chuyện xảy ra tiếp theo.
Vị đàn chủ này cũng tài, làm tu sĩ mà lại thảm hại như hắn, đúng là hiếm.
Quả nhiên, diễn biến tiếp theo là cặp thanh niên kia lấy mất linh quỷ, đàn chủ bị thực lực của Vũ Nhu Tử dọa cho run rẩy.
Tiếp đó, khung cảnh bỗng nhiên biến đổi, nó nhảy vọt qua rất nhiều diễn biến và nội dung.
– Đường sống sao? Ha ha ha ha! Nhưng là, nhưng là bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng! – Một bóng hình khí phách, nhìn xuống đàn chủ trong giấc mộng.
Cái bóng hình ấy ngùn ngùn khí thế, khiến Tống Thư Hàng cảm thấy…mất mặt chết đi được… chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui vào! Cái cảnh nghĩ lại thôi cũng thấy mất mặt này, đừng có tua lại chứ?
Lúc này, cảnh tượng trong giấc mộng lại biến đổi!
– Kiếm! Kiếm! – Bóng dáng khí phách nó vung liền hai nhát kiếm, khiến “hắn” trong giấc mộng bị chém tan tành!
– Ta nguyền rủa ngươi… Ta nguyền rủa ngươi! Ta hóa thành lịch quỷ, mãi mãi kiếm tìm, bắt ngươi đền mạng! – “Hắn” của trong mơ rống lên như vậy!
Hận! Hận! Hận!
Hận số mệnh mình trắc trở, hận đạo thống chưa hoàn thiện, hận thiên địa bất công, hận cái tên lừa gạt nuốt lời ấy!
Hóa thành lịch quỷ, đời đời kiếp kiếp cuốn lấy tên kia, bắt phải đền mạng!
Nỗi hận lớn lao, và lời nguyền rủa của “hắn” trước khi chết, khiến Tống Thư Hàng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn nhìn sang chung quanh thì thấy ba tên bạn cùng phòng đương chìm trong giấc ngủ, Thổ Ba còn ngáy khò khò.
Tống Thư Hàng lặng lẽ sử dụng “tinh thần trinh thám pháp” để quan sát tứ phía, ký tức xá vô cùng yên ắng, không có điều gì bất thường.
– Sao mình lại có giấc mơ kỳ quặc thế nhỉ? Chẳng nhẽ bởi ban ngày chém đàn chủ, rồi ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy? – Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Không đúng… nếu là ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, thì giấc mộng này không nên thật đến thế.
Đây không phải mộng, mà là ký ức của đàn chủ! Trong đó hiện hữu rất nhiều chuyện mà Tống Thư Hàng không bết, hắn tự nhận thế là trí tưởng tượng của mình không có phong phú đến thế, không thể tưởng tượng cả một cuộc đời của đàn chủ.
– Là nguyền rủa? Hay là bị quỷ nhập vào người? – Điều mà Tống Thư Hàng nghĩ đến, chỉ có thể là lời nguyền mà đàn chủ để lại trước khi chết.
Chỉ có lời nguyền tràn ngập hận thù ấy, mới tạo nên giấc mơ kỳ quái này.
– Không được, mai phải qua bên Dược Sư tiền bối hỏi xem, giấc mơ này là sao. Không biết rõ ngọn ngành là lại thấy canh cánh trong lòng.- Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hôm sau, mùng 8 tháng 6, trời nhiều mây.
Thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, nhưng việc cụ thái dương vắng bóng khiến số người đến xem đại hội thể dục thể thao tăng lên nhiều.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng kỳ quái, Tống Thư Hàng không ngủ nổi nữa.
Sáng sớm, hắn đang định qua tìm Dược Sư, thì lại nhận được tin nhắn từ Dược Sư tiền bối.
Tin nhắn gửi đến một địa chỉ bưu điện, là địa chỉ ngôi chùa của Thông Huyền đại sư, hắn nhờ Thư Hàng lựa lúc rồi gửi “Phi Kiếm” về đó qua đường bưu điện.
Bên cạnh đó, Dược Sư còn bảo thêm drằng, hôm nay hắn ra ngoài bàn công chuyện, chưa chắc đã về.
Thư Hàng nhắn lại hai chữ:
– Đã đọc.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, nhận thấy dạo gần đây chẳng có cơ hội dùng “Phi Kiếm”, thì gửi nó về luôn đi.
Vậy nên, Thư Hàng liền tìm tấm danh thiếp của Tư Mã Giang thuộc công ty chuyển phát nhanh Phong Thu, rồi gọi điện cho hắn:
– Alô, là Tiểu Giang của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu đấy à?
Đầu dây bên kia sững ra một hồi, rồi như nhớ ra điều gì, mới đáp lại:
– Là cậu Thư Hàng đó hả? Đúng, tôi đây, tôi đây. Hôm nay có đồ gì muốn chuyển phát hả?
– Ừm, có kiện đồ muốn gửi đi, anh có thời gian qua lấy không? – Tống Thư Hàng hỏi.
– Không thành vấn đề, tôi qua luôn đây! – Tư Mã Giang vội vàng đáp.
Tống Thư Hàng nói thêm:
– Không cần gấp đâu, là đồ bình thường thôi, anh qua từ từ cũng được.
– Không sao đâu, tôi rảnh lắm, đến luôn đây.- Tư Mã Giang cười ha ha đáp.
Dạo gần đây, Tống Thư Hàng chỉ hận không thể dành mọi thời gian rảnh cho việc tu luyện, chiếm được khí huyết đan mà không dùng, chẳng phải quá lãng phí thời gian sao?
Nhưng hôm nay có hạng mục thi đấu của Thổ Ba và hai người khác, thân là bạn cùng phòng, hắn nhất định phải đi cổ vũ.
– Còn nửa tiếng nữa là tới trận của Dương Đức, thằng đấy đăng ký nội dung chạy 100m của nam.- Thổ Ba hâm mộ vô cùng, hắn cũng muốn đăng ký mấy trận ít tốn sức như chạy 100m.
Tiếc rằng lại chậm chân hơn Dương Đức, bị chiếm mất suất đó rồi. Thổ Ba đành phải đi đăng ký chạy 800m tiếp sức.
Lúc này, Dương Đức đã thay đồ xong, đang khởi động trước khi chạy.
Tống Thư Hàng và hai người bạn cùng phòng khác tới đường chạy trước, chuẩn bị tinh thần để cổ vũ cho hắn.
Đang đi, di động của Cao Mỗ Mỗ đột nhiên vang lên một đoạn thở gấp của một ca khúc rất nổi tiếng của chừng mấy năm trước… “Uy phong đường đường”. Để lấy bài hát này làm nhạc chuông, phải mặt dày mới làm nổi.
Cao Mỗ Mỗ bình tĩnh rút di động ra xem, thì thấy số lạ rất kỳ quái … vậy nên, hắn vui vẻ vô cùng, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.
Cái thời này, dãy số lạ thì đa phần toàn là lừa đảo.
Nếu là lửa đảo, thì nhân lúc đang chán, kéo qua tám chuyện cũng được, dù sao cũng không tốn tiền. Nếu là nữ lừa đảo thì càng tuyệt, Cao Mỗ Mỗ có thể phát huy sức chiến đấu gấp ba! Nếu là cái cái kẻ chỉ định nháy máy cho vui, thì càng tốt, có thể khiến hắn tốn tiền gọi!
– A lô, xin chào, xin chào! – Vừa bắt máy xong, Cao Mỗ Mỗ liền lên tiếng, sợ đầu dây bên kia cúp mất.
-…- Phía đầu bên kia im lặng một hồi lâu, rồi hỏi dò, – Cao Mỗ Mỗ hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!