Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
: Tán Tu Và Môn Phái
– Bếp điện từ chứ không phải lò luyện đan à? Là cái bếp điện từ dùng để nấu ăn ấy hả?
Bắc Hà Tán Nhân cảm giác huyết áp của mình đang tăng cao.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng trả lời:
– Đúng vậy.
– Ha ha, không hổ là Tống tiền bối.
Vũ Nhu Tử nói.
– Vậy lò đan thì sao? Ngươi dùng lò đan gì?
Bắc Hà Tán Nhân lại hỏi tiếp.
– Ách, nếu như nhất định phải nói là lò luyện đan thì chắc là nồi lẩu đấy.
Tống Thư Hàng cảm giác có chút xấu hổ. Chẳng giống phong cách tiên hiệp chút nào, khiến hắn cảm thấy có phần xấu hổ.
– Nồi lầu? Là loại lò luyện đan kiểu gì thế? Không…. đợi đã. Ngươi đừng có nói với ta, cái nồi lẩu đấy chính là cái loại nồi dùng để ăn lẩu nhé?
Bắc Hà Tán Nhân dùng sức gõ mấy chữ.
– Ừ, đúng là cái đó.
Tống Thư Hàng trả lời.
– …..
Bắc Hà Tán Nhân chỉ còn một chuỗi câm nín tuyệt đối.
Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy … kinh nghiệm luyện đan của mình bao năm nay quả nhiên uống phí. Người ta lần đầu tiên luyện đan, dùng bếp điện từ với nồi lẩu thôi cũng có thể luyện ra được thối thể dịch, còn hắn hiện tại luyện mười lò còn phải thất bại một hai lò đây.
Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi:
– Ta có thể chửi tục một tiếng không?
– Mẹ kiếp!
Cuồng Đao Tam Lãng đã mắng trước một bước.
– Mẹ kiếp!
Đồng Quái Tiên Sư nối gót sát theo sau.
– Mẹ kiếp!
Túy Nguyệt Cư Sĩ giữ nguyên đội hình. Nói tới Túy Nguyệt Cư Sĩ, dường như cũng là một ID thường xuyên xuất hiện trong nhóm, hắn chắc là một vị tiền bối thường xuyên hoạt động. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần Tống Thư Hàng nhìn thấy hắn nói chuyện luôn cảm giác nhìn thật quen mắt, nhưng quay đầu một cái đã quên béng hắn là ai.
– Khốn kiếp, ba người các ngươi đều mắng xong rồi, ta mắng cái quỷ gì nữa đây?
Bắc Hà Tán Nhân buồn bực nói:
– Xem tuyệt chiêu của ta đây, @Dược Sư, tới lúc ngươi ra trận rồi, Dược Sư huynh!
– Đây.
Dược Sư trồi lên, hắn vẫn luôn im lặng xem nhật ký chat.
Một hồi sau, hắn cứ viết viết lại xóa xóa một lúc mới gõ ra được một câu:
– Tiểu hữu, có thể tả lại quá trình ngươi luyện dược không? Đặc biệt là lúc ngoài ý muốn khi cho loại dược liệu thứ bốn mươi mà ngươi nói đấy.
Hai mắt của Vũ Nhu Tử sáng lên:
– Ồ, Tống tiền bối, bước này ta cũng đặc biệt muốn biết, ta đã thất bại ở bước này mấy lần rồi!
Có Vũ Nhu Tử ở đây, Tống Thư Hàng dễ dàng gia nhập vào cuộc trò chuyện của Nhóm Cửu Châu Số 1, không có chút khó khăn gì. Đương nhiên, đây cũng có một phần là do hắn đã im lặng theo dõi hơn mười ngày nay, cũng đã biết rõ tính cách của mấy người trong nhóm.
– Không thành vấn đề, tôi sẽ tả sơ lại một chút.
Tống Thư Hàng nói:
– Đầu tiên là tôi cho nhân sâm xắt miếng vào, sau đó thêm một ca nước.
– Đợi đã, thêm nước?
Tốc độ gõ chữ của Dược Sư bạo tăng, hỏi:
– Tại sao phải thêm nước?
– Bởi vì nếu như không thêm nước, nhân sâm cho vào nồi sẽ cháy mất thì sao?
Tống Thư Hàng đáp, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên mấy người trong nhóm luyện chế thối thể dịch không cần cho thêm nước.
– Ồ, cũng đúng. Ngươi dùng là bếp điện từ với nồi lẩu.
Bắc Hà Tán Nhân cảm thán, vì sao sau khi biết được chân tướng thì ta lại cảm giác ruột gan càng đau hơn thế này?
Dược Sư yên lặng gật đầu:
– Có đạo lý. Ngươi nói tiếp đi, đầu tiên cho thêm nước chắc sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn về sau.
Theo Tống Thư Hàng bắt đầu miêu tả, trong đầu của mấy vị tiền bối trong nhóm đều xuất hiện hình ảnh thế này.
Một vị nam tử khí chất nho sinh tên ts, ngồi ngay ngắn bên cạnh… bếp điện từ, bên trên để một nồi lẩu, lại nghiêm túc cho dược liệu của thối thể dịch vào, bắt đầu luyện chế nước thuốc.
Tại sao cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy nhỉ?
Vì cái quần gì luyện đan lại có thể liên quan đến bếp điện từ và nồi lẩu kia chứ!
Tống Thư Hàng thì không nghĩ nhiều như thế, hắn kể sơ qua quá trình luyện đan của mình, cũng kèm theo kinh nghiệm đối với độ lửa và thời gian của mình vào. Đồng thời cũng kể lại một số vấn đề và cơ hội mà mình gặp phải trong lúc luyện chế thối thể dịch.
Nghe những gì Tống Thư Hàng miêu tả, thấy hắn từng chút từng chút phân tích ra đơn thuốc mà mình đã cải biên, Dược Sư cảm giác vui mừng sâu sắc, khiến hắn có một loại cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm.
– Mãi cho đến lúc thêm loại dược liệu thứ bốn mươi thì thối thể dịch trong nồi đột nhiên phát ra mùi tanh và khét, số lượng dược thủy trong nồi nhanh chóng bốc hơi. Chớp mắt một cái chỉ còn lại chừng một phần năm mà thôi.
Tống Thư Hàng trả lời:
– Lúc tới đây, tôi không hiểu lý do là gì. Chỉ có thể suy đoán đây là một loại thuốc dẫn nào đó?
– Ta cũng gặp phải tình huống như thế, sau đó dược thủy sẽ bốc hơi khô cạn rất nhanh.
Vũ Nhu Tử kêu lên.
– Bản thiên sư cũng như thế.
Đồng Quái Tiên Sư gật đầu nói. Bọn họ cũng không phải luyện đan sư, bất quá thân là tu luyện giả, luyện chế một số đan dược cấp thấp bình thường cũng không thành vấn đề.
– Bởi vì vị dược liệu đó chính là thuốc dẫn, vừa mới cho vào đã đại biểu cho công đoạn chiết xuất cuối cùng đã bắt đầu. Mà khi các ngươi mới bắt đầu luyện dược, không nắm chuẩn hỏa hậu và thời gian. Vừa cho loại thuốc dẫn thứ bốn mươi vào thì sẽ tạo thành loại tình trạng này. Muốn không bị thì chỉ có thể mày mò lấy kinh nghiệm, không có đường tắt.
Dược Sư trả lời.
Đồng dạng, nếu như xảy ra tình huống thế này thì chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực để giải quyết.
– Tống Thư Hàng tiểu hữu, ngươi làm cách nào để vượt qua cửa này?
Dược Sư tò mò hỏi.
– Tôi thấy dược thủy bị bốc hơi nhanh quá, nên trước tiên cho thêm một ca nước, hy vọng có thể giảm bớt tốc độ bốc hơi.
Tống Thư Hàng nhớ lại rồi nói.
– Lại thêm nước à? Ừm.. có lẽ đó cũng là một cách giảm bớt không tệ. Sau đó thì sao? Thêm nước cũng chỉ có thể giảm bớt, chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.
Dược Sư hỏi, đồng thời trong lòng hắn lại cân nhắc đến tính thực dụng của việc cho thêm nước, bất quá hắn lại nghĩ nhiều hơn. Nếu như gặp phải tình huống thế này, đổi nước thành một số dược thủy đặc chế khác thì có thể còn giúp giảm bớt tốc độ bốc hơi của dược thủy nhiều hơn nữa.
– Sau đó tôi dứt khoát bỏ hết bốn loại dược liệu cuối cùng vào một lúc luôn, lại chỉnh nhiệt độ lớn để nấu. Cuối cùng nắp nồi bị bắn văng ra, nửa nồi thối thể dịch sau cùng còn lại chừng năm muỗng.
Tống Thư Hàng trả lời.
– Năm muỗng, nếu như muỗng ngươi dùng không phải loại muỗng cho trẻ em thì năm muỗng này đã là rất nhiều rồi.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài… bình thường, mỗi lần luyện chế thối thể dịch thì sau cùng chỉ còn được chừng ba muỗng là nhiều.
– Dược hiệu so với trước kia thì sao? Ồ… ta quên mất đây là lần đầu tiên ngươi luyện thối thể dịch.
Dược Sư buồn bực nói:
– Để ta luyện chế dựa theo cách ngươi nói một lần cái đã, đợi sau khi có kết quả thì ta sẽ phát biểu ý kiến của mình.
Nói xong thì Dược Sư lập tức out.
– Ha ha, ở phương diện luyện dược này, Dược Sư huynh vẫn cứ nóng vội như thế. Đợi sau khi hắn luyện chế xong rồi, nếu giống như hắn đã nói, cách luyện chế của ngươi có thể luyện ra được thối thể dịch bản đơn giản hóa thì đám người sau này dùng cách của ngươi để luyện dược sẽ nợ ngươi một phần nhân tình rồi. Phần nhân tình này, đối với ngươi mà nói quả thật là chuyện tốt không thể tả.
Bắc Hà Tán Nhân gửi lên một icon tươi cười.
Tống Thư Hàng đã chịu nói chuyện trong nhóm, vậy thì đại biểu cho hắn muốn tiếp xúc với tu chân. Thực tế thì từ sau khi hắn luyện chế và dùng thối thể dịch xong thì hắn cũng có thể xem như đã bước một chân vào thế giới tu chân rồi.
– Vậy thì Thư Hàng tiểu hữu, hoan nghênh ngươi gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
– Vốn mấy chuyện này nên là chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân giải thích với ngươi mới đúng, dù sao thì cũng là do hắn thêm ngươi vào, cũng vì có duyên với hắn nên mới giữ ngươi lại. Bất quá hôm nay con đại yêu khuyển nhà hắn lại nổi giận, cho nên để ta giúp hắn vậy.
Con đại yêu khuyển nhà Hoàng Sơn Chân Quân có vẻ rất có cá tính nhỉ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
– Nếu như ngươi đã lựa chọn bước vào con đường tu hành thì có một số việc ta phải nói rõ cho ngươi biết trước. Con đường tu hành này cũng không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu. Trên đường có vô số kiếp nạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tai ương ngập đầu.
– Tôi cũng biết đại khái, trận lôi kiếp ở thành phố H hôm trước tôi cũng thấy qua.
Tống Thư Hàng đáp.
Vũ Nhu Tử lại giải thích thêm:
– Tống tiền bối ở khá gần thành phố H và thành phố J.
– Ngay cả lôi kiếp của A Thập Lục ngươi cũng biết, xem ra từ khi vào nhóm tới nay ngươi vẫn luôn chú ý dõi theo chúng ta đúng không?
Bắc Hà Tán Nhân trêu ghẹo.
– Ha ha.
Tống Thư Hàng xấu hổ cười gượng. Hắn không thể nói mình mới đầu vẫn xem mọi người trong nhóm là một đám mắc bệnh ảo tưởng, mỗi ngày lấy họ mua vui được.
– Nếu như ngươi đã chuẩn bị tâm lý xong rồi thì ta cũng nói thẳng vào chủ đề chính đi vậy.
Bắc Hà Tán Nhân tiếp tục nói:
– Nếu như Thư Hàng ở lại nhóm này, hiển nhiên là muốn tìm hiểu phương pháp tu chân từ chỗ chúng ta rồi. Như vậy, dựa theo truyền thống của Nhóm Cửu Châu Số 1 chúng ta, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Tán tu, hoặc là gia nhập môn phái của một vị tiền bối nào đó trong nhóm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!