Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Thù Mới Hận Cũ
Vô Cực Ma Tông, Ma Hầu Phong, động phủ của công tử Hải.
Công tử Hải lần lại đứng bên vách núi, khí chất lại càng mờ ảo.
Một chốc sau, An Tri Ma Quân lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn.
Không lâu sau, Chính Năng ngồi trên kiếm trúc bay tới.
Khí chất của cả ba đều có sự thay đổi rất lớn, ai nấy đều đang đứng trên lằn ranh đột phá.
An Tri Ma Quân nở nụ cười quái dị
– Cảnh Mạch đà chủ gặp vất vả với Thư Sơn Áp Lực Đại, một cấp dưới của hắn đã bị Thư Sơn Áp Lực Đại chém chết. Khặc khặc!!
– Có gì mà lạ, nếu Thư Sơn Áp Lực Đại dễ đối phó vậy thì ta đã ra tay từ lâu.- công tử Hải cười khẽ một tiếng, hỏi, – Bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại có cao nhân sao?
– Đúng thế, phân thân của ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhưng có thể xác định rằng có một đại tu sĩ thực mạnh rất mạnh đang sống cùng Thư Sơn Áp Lực Đại. Xem chừng, khó mà lấy lại huyết thần toản sớm được.- An Tri Ma Quân đáp.
Công tử Hải thoáng thở dài.
Bấy giờ, Chính Năng cười khẽ:
– Ta lại thấy công tử Hải nên lo lăng một chuyện khác, không biết tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia có đưa huyết thần toản cho vị tiền bối bên cạnh mình không?
– Khặc khặc, nếu thế thì thú vị thật. Ngươi khổ rồi, công tử Hải.- An Tri Ma Quân cười gian trá.
– Đây đúng là điều ta đang lo lắng.- công tử Hải cười khẽ, – May rằng, mảnh huyết thần toản kia là thứ thừa ra sau khi chúng ta thay đổi trận pháp. Trong tay chúng ta đã có ba mảnh huyết thần toản, tạm thời thì đủ dùng cho cả ba.
Nhưng sau đó, công tử Hải liền đổi sang chủ đề khác:
– Nhưng, miếng huyết thần toản thừa ấy, có tỷ lệ rất nhỏ khiến số đan phẩm long văn của chúng ta càng tăng lên, vậy nên, vẫn phải tìm cách để lấy nó về!
Nhắc tới kim đan long văn, vẻ mặt của Chính Năng và An Tri Ma Quân đều trở nên nghiêm nghị.
– Nếu không thì, lại huyết tế lần nữa xem? – An Tri Ma Quân đề nghị.
– Không có thời gian… Trong khoảng thời gian ngắn thế này, chúng ta kiếm đâu một cái Nguyệt Đao Tông khác để mà hiến tế? – công tử Hải nói, – Vậy nên, An Tri, đành phải để phân thân của ngươi vất vẻ rồi, cố gắng chú ý Thư Sơn Áp Lực Đại. Chỉ cần có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ cướp huyết thần toản.
– Hiểu rồi, chúng ta không có nhiều thời gian lắm.- An Tri Ma Quân đáp.
– Cố lên.- Chính Năng nói.
Ba người liếc nhìn nhau, rồi cùng tản ra.
Trước khi đi, An Tri Ma Quân đột nhiên nói với Chính Năng:
– Đúng rồi, Chính Năng, có một tình báo miễn phí cho ngươi đây. Tiên Nông Tông đều an ổn cả rồi, có Tô thị A Thất làm chỗ dựa, đám lưu manh chung quanh không dám dòm ngó. Khặc khặc! Xem chừng, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, họ sẽ từ từ hồi phục nhỉ?
– Giờ, ta và Tiên Nông Tông đâu liên quan gì đến nhau? – Chính Năng quay đầu lại, hỏi ngược, vẻ mặt hắn bình thản như thể Tiên Nông Tông chẳng còn can hệ vì với mình.
Nói xong, Chính Năng ngồi lên phi kiếm, đi vào biển mây rồi khuất bóng.
– Chậc chậc.- An Tri Ma Quân tự thấy mất mặt, liền hóa thành khói bay đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là sáu giờ tối.
– Bạch tiền bối, ta ra ngoài chút! – Tống Thư Hàng vẫy tay chào Bạch Tôn Giả.
Sau khi trưa hôm nay an toàn trở về, Thổ Ba gọi điện qua, hỏi tối nay hắn có qua phòng thuê của Dương Đức để ôn bài không, Tống Thư Hàng thấy tối nay cũng chẳng có việc gì làm, liền đồng ý.
Bên cạnh đó, hắn còn mang theo một gói linh mạch bích trà nhỏ. Hắn đã hỏi qua Bạch tiền bối, người thường cũng có thể uống loại trà này, nó giúp dưỡng thần, thay đổi thể chất.
Nhưng lượng trà phải ít, nếu người trẻ uống, dùng nước trà đầu làm ước lệ, thì chỉ cần bỏ hai lá trà là đủ.
Tống Thư Hàng định mang một ít qua cho mấy đứa bạn cùng phòng nếm thử. Giúp họ thư thái chút vào đêm trước ngày thi. Đợi đến khi nghỉ hè rồi, cũng mang một ít về cho người nhà nhấm áp. Nhưng phải lưu ý, không được để nhiều người biết chuyện linh mạch bích trà, để tránh rắc rối.
Lúc lấy linh mạch bích trà, Tống Thư Hàng bất giác nhớ tới Tô thị A Thập Lục… Không biết cô nàng ấy sao rồi? Vết thương đã khỏi chưa?
Lâu lắm rồi không thấy cô xuất hiện trên nhóm Cửu Châu số 1. A Thất tiền bối cũng đang bận chém người của Vô Cực Ma Tông, chưa thấy nói về tình hình của A Thập Lục.
Mong rằng cô ấy sẽ bình an vô sự, vượt qua kiếp nạn thành công. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bấy giờ, Đậu Đậu hỏi:
– Cần ta đi cùng không?
– Không cần đâu, phòng thuê của bạn ta gần đây lắm, một đoạn là tới.- Tống Thư Hàng cười bảo.
Gần thế này, dù có chuyện gi xảy ra thì Bạch tiền bối và Đậu Đậu đều có thể giúp đỡ kịp thời.
– Đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn ~ – Bạch tiền bối tươi cười tiễn Tống Thư Hàng. Tống Thư Hàng đi rồi, hắn có thể tiếp tục theo đuổi còn đường dỡ phòng.
Dù sao thì dỡ một cái cũng là dỡ, dỡ hai cái cũng là dỡ, dỡ cả cả nhà này thì có sao?
Trưa nay, hắn làm thẻ ngân hàng rồi. Chỉ cần chờ Động Chủ Tuyết Lang gửi tiền qua, là hắn có thể mua đồ gia dụng mới.
Nơi ở của Lý Dương Đức.
Sau khi vào cửa, Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn thì thấy chỉ có Dương Đức và Thổ Ba:
– Cao Mỗ Mỗ không qua hả?
– Thằng đấy đang ở bên bạn gái rồi, đêm nay không qua đâu. Cái thứ gặp gái quên bạn, đúng là chỉ có mày tốt, gọi một cú là qua liền.- Thổ Ba thổ tào.
– Ha ha.- Tống Thư Hàng đặt túi trà mình mang xuống, – Dương Đức, có chén trà không?
– Trong phòng bếp có, mày mang đồ uống à? – Lý Dương Đức đi ra khỏi phòng, vẻ mặt hắn vô cùng mỏi mệt, hình như thức cả đêm qua.
– Bạn tao mang qua mấy lá trà ngon lắm, cho bọn mày nếm thử.- Tống Thư Hàng cười bảo, sau đó, hắn lấy từ bếp ba chén trà có tay cầm, rồi pha ba ly trà nóng, mỗi ly thả vào hai lá linh mạch bích trà.
– Trà gì thế, cho tao xem nào.- Thổ Ba bu lại, thấy trong chén chỉ thả hai lá trà, lẻ loi giữa dòng nước sôi.
Thổ Ba dở khóc dở cười:
– Tao bảo này, Thư Hàng, mày đừng có keo kiệt thế chứ? Thả mỗi hai lá trà là sao? Dù trà này là võ di đại hồng bào, thì cũng không cần pha theo lá chứ?
– Ha ha, đừng nói nhiều, cứ uống đi rồi biết.- Tống Thư Hàng cười khẽ, nếu mày chê thì đừng có uống, tao cũng không muốn cho mày bỏ phí đâu.
Thổ Ba biết tính của Tống Thư Hàng, nếu không phải thằng bạn đang keo kiệt, thì tức là là trà này có hiệu quả đặc biệt nào à?
Hắn bán tín bán nghi, thổi thổi cho nguội bớt rồi nhấp một ngụm.
Rõ ràng là trà nóng, mà vào miệng rồi lại có cảm giác mát mẻ quẩn quanh nơi yếu hầu rồi trôi vào bụng, cảm thấy như cơ thể mình được gột rửa, thoải mái vô cùng. Không chỉ thế, hương trà tỏa ra chung quanh, lưu luyến trong khoang miệng, mãi không tan mất.
Thổ Ba nhắm mắt lại, ra vẻ hưởng thụ, sau đó mới nhả ra một chữ
– Tuyệt!
– Ghê thế cơ á? – Dương Đức thấy cái vẻ mặt của Thổ Ba nhưng sắp lên đỉnh đến nơi, liền cầm chén trà lên rồi nhấp một ngụm.
Hắn không tỏ ra thái quá như Thổ Ba, chỉ cảm thấy sau khi uống xong, cơ thể vô cùng sảng khoái, bao mệt mỏi do thức đêm đều tan biến!
– Trà này là trà gì thế? – Lý Dương Đức cảm thấy trà này có chút hơi quá thật. Hắn chưa từng nghe nói có loại trà nào có hiệu quả thế này!
– Bạn tao mang qua, tên hơi đần đần nên không nói thì hơn. Nhưng đây là thứ cực kỳ tốt đấy, người thường không uống nổi đâu.- Tống Thư Hàng mỉm cười, bưng chén của mình rồi nhẹ nhàng uống một hơi.
Hiệu quả không diệu kỳ như thối dịch thể hay khí huyết đan.
Linh khí trong linh mạch bích trà ít vô cùng, nhưng hương trà ngây ngất, nồng nàn không chịu rời đi. Hơn nữa, hơn nữa, giá cả cũng phải chăng, không hổ là một trong những linh trà được chúng tu sĩ yêu thích nhất…. Dù mãi cho đến giờ, hắn cũng chẳng biết linh mạch bích trà trị giá bao nhiêu tiền.
– Thằng Cao Mỗ Mỗ không tới đúng là thiệt.- Thổ Ba cười bảo, giờ hắn thấy tinh thần của mình đang vô cùng sung mãn, việc ôn tập trở nên nhẹ nhàng gấp đối. Chắc chắn sẽ không rớt đợt này!
– Tao để lại ít là trà cho bọn mày. Nhưng phải chú ý, một ly chỉ bỏ vào tối đa hai lá thôi, nhiều hơn không có lợi cho sức khỏe. Mỗi ngày chỉ uống một ly, đừng uống nhiều. Tao không muốn hại bọn mày đâu! – Tống Thư Hàng mỉm cười rồi ngồi xuống ôn bài với Thổ Ba và Dương Đức.
– Phải chú ý nhiều thế cơ à? – Thổ Ba cầm chén trà trong tay mà không nỡ uống, mỗi ngày chỉ được uống một ly thôi mà.
Lý Dương Đức cầm chén, đăm chiêu điều gì.
Tống Thư Hàng cầm sách lên lật lật. Thật ra, mọi tri thứ trong này hắn đã rõ như lòng bản tay. Nhưng điều giáo viên giảng trên lớp hắn cũng nhớ hết. Nói là qua đây để ôn tập… nhưng chẳng có cái gì mà ôn cả.
Làm tu sĩ tốt thật đấy! Tống Thư Hàng cảm thán, chí ít thì trí nhớ cũng tốt lên nhiều, đầu óc cũng minh mẫn, học rất vào.
– Đúng rồi Thư Hàng, sau khi thi xong, mày rảnh không? – Thổ Ba ngẩng đầu lên hỏi.
– Có.- Tống Thư Hàng cười, – Vụ giúp Gia Cát Trung Dương tán chị Lục Phỉ ấy hả?
– Không phải, vụ đấy tầm giữa hè cơ. Tao đang bảo là thi xong, mày đừng có vội mà về được không? Ông ngoại tao mời mày qua chơi.- Thổ Ba cười gian trá.
– Ông mày? Ở quảng trường La Tín tại thành phố cách vách á? – Tống Thư Hàng hỏi ngược lại, trùng hợp thế nhỉ, hắn cũng đang định qua đó một chuyến. Nhưng sao ông ngoại của Thổ Ba lại muốn mời mình qua làm khách.
– Đúng thế. Bữa trước ông ngoại tao gọi qua, bảo dạo gần đây trong thôn hay có việc lạ, hắn cảm thấy bất an. Sau đó thì không hiểu sao lại nhớ tới mày, nên mới nhờ tao mời mày qua chơi. Nhưng ông tao chưa bảo tao nghe là có chuyện gì. Người già cổ quái lắm, suốt ngày tìm cách dằn vặt cháu ngoại thôi… Nhưng mấy hôm nay, đúng vào đợt quả dương mai chín, bên ông tao trồng nhiều lắm, lúc nào qua tao dắt mày đi hái.- Thổ Ba bảo.
– Được, lúc nào mày định về thì gọi thêm tao là được.- Tống Thư Hàng đáp.
Thôn mà ông ngoại Thổ Ba sống có việc lạ, điều Tống Thư Hàng liên tưởng đến đều tiên là cấp dưới của đàn chủ. Tổ chức của đàn chủ nằm cạnh quảng trường La Tín ở thành phố đó.
Nếu có chuyện kỳ quái gì thì tám, chín phần là do họ làm, nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!