Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Vị Khách Bất Ngờ Ở Ký Túc Xá
Tâm khiếu được khí huyết nhồi đầy, nước chảy thành sông, khiếu huyệt tự mở!
Sau khi khiếu huyệt mở ra thì tu sĩ mới có thể chính thức khống chế khí huyết chi lực trong thân thể của mình, nhờ đó phát huy ra được sức mạnh vượt xa cực hạn của con người! Chỉ cần khí huyết chi lực đủ mạnh thì chuyện dùng tay không bẻ cong thanh thép cũng là chuyện vặt!
Trong đầu, chân ngã biến thành chân thật hơn nữa, đẻ lộ ra khí chất tu sĩ.
Tống Thư Hàng đứng lên, hít thở nhẹ nhàng.
Trong đầu bắt đầu nhớ lại, cảnh tượng vị tông sư ở trần kia thi triển quyền pháp mà hắn nhìn thấy trong ảo cảnh của kim cương căn bản quyền pháp.
Một bộ quyền pháp căn bản cực kỳ đơn giản, nhưng do vị tông sư kia thi triển thì uyển chuyển, trong nhu có cương trong cương có nhu, lực mạnh thế trầm, quyền như pháo nổ, lại có thể êm dịu như gió, cương nhu có đủ.
Trước khi tâm khiếu mở ra thì Tống Thư Hàng không thể làm được nhẹ nhàng thoải mái như thế.
Còn bây giờ, sau khi mở được tâm huyết, có lẽ hắn có thể thử lại lần nữa!
Hắn có thể cảm ứng được khí huyết chi lực tuôn ra mỗi giây từ trong tâm khiếu, theo nhịp đập của trái tim, vận chuyển khí huyết chi lực đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, sau khi tuần hoàn một vòng trong cơ thể thì khí huyết chi lực sẽ biến thành mạnh mẽ hơn, quay về bên trong tâm khiếu. Cứ tuần hoàn như thế, chỉ cần Tống Thư Hàng còn sống khỏe mạnh thì khí huyết chi lực trong cơ thể của hắn cũng sẽ được tăng cường dần.
Mà quá trình khí huyết chi lực vận chuyển bên trong cơ thể, Tống Thư Hàng có thể cảm giác được tình trạng và lực bạo phát của mỗi bộ phận trong cơ thể mình.
Đây là một loại cảnh giới có thể khống chế được trạng thái của bản thân.
Tống Thư Hàng lại giơ tay bắt đầu luyện kim cương căn bản quyền pháp lần nữa, tứ chi nửa thả lỏng, trong lúc mơ hồ dường như dung hợp cùng hoàn cảnh xung quanh, trên dưới toàn thân có một loại cảm giác trơn tru khó nói nên lời.
Nín thở, ngưng thần, đánh ra một quyền!
Tốc độ không nhanh, nhưng trong không khí lại truyền đến tiếng nổ vang, tiếng nổ này còn to và trầm hơn nhiều so với một quyền toàn lực do hắn đánh ra lúc trước. Tùy ý đánh ra một quyền, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng đã có được uy lực như lúc hắn hắn đọc nhẩm khẩu quyết quyền pháp dẫn động linh lực thiên địa rồi.
Sau khi đánh xong xuôi một bộ kim cương căn bản quyền pháp xong, Tống Thư Hàng mới thở hắt ra một hơi.
Đây mới thật sự là một hơi đánh trọn bộ quyền pháp căn bản.
Sau khi thở hắt ra khẩu trọc khí nặng nề kia, mỗi khối cơ thịt trên người hắn đều run nhẹ lên, được điều chỉnh tới trạng thái hoàn mỹ cực kỳ khỏe mạnh.
Tống Thư Hàng lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Tu luyện hôm nay kết thúc ở đây.
Tuy rằng có thể dựa vào khí huyêt đan để tu luyện thêm mấy lần nữa, nhưng Tống Thư Hàng không định tiếp tục tu luyện.
Dục tốc bất đạt, vừa mới hoàn thành cơ bản xong, hắn cần phải có một khoảng thời gian để làm quen với trạng thái thân thể bây giờ, để còn nắm giữ hoàn toàn thân thể hiện tại!
Mài đao không uổng công đốn củi mà.
Sau khi tắm rửa xong, Tống Thư Hàng lấy cái vali màu đen mà hắn lấy được từ chỗ đàn chủ ra.
Sau đó, hắn đặt huyết thần toản mình đã lấy được hôm qua vào trong đó, lại đặt thanh bảo đao của tông chủ Nguyệt Đao Tông vào cùng chỗ với cái vali.
Trên thân đao có khắc rõ tên của thanh đao này – bá toái.
Đao dài ba thuóc ba tấc, thân đao bị kiếp hỏa thiêu đốt, đã biến thành màu đen hoàn toàn. Vốn là một thanh bảo đao rất đẹp, bây giờ lại biến thành một thanh đao đen sì.
Bất quá, sau khi được kiếp hỏa thiêu đốt xong thì cấm chế, lẫn lạc ấn tinh thần do tông chủ Bá Thiên Quân của Nguyệt Đao Tông lưu lại bên trong thanh đao cũng đã bị thiêu rụi sạch sẽ. Bây giờ nó là một thanh đao sạch sẽ vô chủ.
– Nếu như có thể dùng trận pháp ẩn thân với thanh đao này được như phi kiếm của Thông Huyền đại sư thì tốt biết mấy. Như vậy thì có thể mang theo bên mình bất kỳ lúc nào.- Tống Thư Hàng thở dài một tiếng.
Hắn rất thích thanh đao này, hận không thể mang nó theo sát bên mình.
Đáng tiếc thanh đao này lại là lợi khí đã khai phong, nếu như không thể tàng hình thì xách ra ngoài đường sẽ bị cảnh sát tịch thu ngay. Nói không chừng hắn còn phải gánh luôn tội danh ‘mang theo vũ khí’ nữa.
Bỏ hết mấy bảo bối này vào trong két sắt, trong căn nhà này Dược Sư đã bố trí trận pháp bảo vệ, không cần phải sợ sẽ có trộm cướp xông vào, bỏ đồ ở trong này là an toàn nhất.
Sau đó Tống Thư Hàng mang theo phi kiếm của Thông Huyền đại sư, đi về phía khu đại học Giang Nam.
Phải gửi phi kiếm này lại cho Thông Huyền đại sư mới được.
Hắn đã nhắn tin cho sư huynh ‘Tam Nhật tiểu hòa thượng’ biết là đã tìm lại được phi kiếm rồi.
…
Trên đường về, Tống Thư Hàng gọi điện thoại cho Tư Mã Giang: – Alo, Tiểu Giang đấy à? Ha ha, trễ thế này còn gọi cho anh. Vết thương của anh đã đỡ chưa? Ừm, bây giờ anh có thể đến đây một chuyến được không? Tôi muốn gửi lại món hàng hôm nọ thêm lần nữa.
Tư Mã Giang ở đầu dây bên kia vội vàng trả lời: – Không thành vấn đề, vẫn là đến đại học Giang Nam đúng không? Được, tôi biết rồi. Tôi lập tức tới ngay!
Tư Mã Giang vốn còn lo lắng không biết Tống Thư Hàng có còn định làm ăn với mình nữa không, bây giờ nhận được cú điện thoại này, anh ta rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
– Gọi thêm bốn người nữa đi cùng với tôi! – Tư Mã Giang lên tiếng, lần này mà lại bị cướp hàng chuyển phát nhanh nữa thì anh ta thật sự chẳng còn mặt mũi nào để gặp ai nữa.
– Tư Mã tiên sinh, xử lý thằng ăn cướp kia thế nào đây? – Người đàn ông mặc vest đeo mắt kính kia đẩy kính một cái, hỏi Tư Mã Giang.
– Cứ giam lại ở đấy đi đã, chờ tôi đến hỏi Tống Thư Hàng xem cậu ta muốn thế nào.- Tư Mã Giang dẫn theo bốn đại hán mặc đồ vest, vừa đi vừa nói chuyện.
….
Trên đường quay lại trường, Tống Thư Hàng bất ngờ gặp được hai ‘người quen’.
Chính là Nam Hạo Mãnh cao 2m và Lâm Đào gầy tong teo.
Lâm Đào chính là đàn anh đã bán tin tức của Tống Thư Hàng trong ‘sự kiện đàn chủ’ lúc trước, sau đó bị ăn một đấm tình bạn đập vỡ mặt của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gặp phải bọn họ lúc đang quẹo cua, bởi vì góc độ khá khuất, nên hai người kia không nhìn thấy hắn.
Hai người kia cũng tình cờ gặp nhau.
Nam Hạo Mãnh cười tươi roi rói, đi về phía Lâm Đào: – Bạn học Lâm Đào, đã trồng lại mấy cái răng bị đánh gãy kia chưa?
Mặt Lâm Đào vẫn còn phù lên, anh ta nhăn mặt, rồi lại nói với vẻ nịnh nọt: – Trồng lại rồi, trồng lại rồi.
Chỉ là số răng cần trồng lại hơi nhiều, nên đã tiêu gần hết số tiền kiếm được từ chuyện lần trước rồi. Chẳng khác gì công cốc, còn bị người ta đánh gãy hơn nửa hàm răng. Trong lòng Lâm Đào khổ không nói hết….
– Trồng lại là được rồi, bây giờ kỹ thuật phát triển lắm, nhìn không biết là răng giả đâu. Đúng rồi, cậu không có báo cáo với nhà trường đấy chứ? Tôi và cậu cũng không phải trẻ con nữa, chúng ta đều là người trưởng thành cả, làm sai thì phải chịu trách nhiệm, đúng không? – Nam Hạo Mãnh lộ ra nụ cười hiền lành, vỗ vai Lâm Đào.
– Không có, đương nhiên là không có rồi.
Lâm Đào lắc đầu nguầy nguậy.
– Không có là được rồi, tôi với cậu xem như không đánh thì không quen biết nhau. Sau khi đánh một trận xong thì xem như chúng mình có duyên gặp mặt rồi ấy nhỉ.- Nam Hạo Mãnh là kẻ thích nói nhiều, lúc Tống Thư Hàng gặp anh ta thì đã biết ngay.
Hơn nữa cái tên này thật không tự hiểu lấy mình gì cả, rõ là nói nhiều rồi mà hắn cứ cãi không chịu nhận.
– Từ nay về sau chúng ta là bạn tốt rồi, đương nhiên, cậu cũng không muốn lại trải qua thêm một lần ‘không đánh không quen biết’ ấy nữa đúng không. Cho nên ấy, chuyện đã qua thì cứ để cho nó theo gió bay đi. Để chuyện dĩ vãng biến thành mây khói đi nhé? – Nam Hạo Mãnh lại vỗ mạnh lên vai Lâm Đào lần nữa.
– Đúng vậy, đúng vậy.- Lâm Đào thật sự rất muốn khóc – mẹ nó, ai thèm làm bạn với bọn mày?
– Mấy ngày nữa bọn mình gặp lại sau, chúc cậu học hành thật tốt nhé.- Nam Hạo Mãnh cười ha hả, phất tay rời đi vô cùng tiêu sái. Xem ra anh ta rất sợ Lâm Đào sẽ báo với nhà trường, cho nên cách vài ngày còn cố ý đến uy hiếp Lâm Đào một lần.
Tên to con này lại kỹ tính thế cơ á?
Lâm Đào cắn răng, sờ sờ bên mặt sưng phù của mình, lẩm bẩm: – Nếu tao mà có bản lĩnh thì nhất định xử đẹp lũ khốn bọn mày!
Anh ta vừa nói xong thì đột nhiên nghe thấy ở sau lưng có người lên tiếng, giọng âm u như ma quỷ: – Ừ, khá lắm, xem như có chí khí.
Lâm Đào giật bắn người, hoảng sợ hơn nữa, ai mà đi đến sau lưng hắn không vang lênh chút tiếng động nào thế này?
Hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện gương mặt trắng nõn của Tống Thư Hàng.
Mặt của Lâm Đào lập tức co giật, chỗ bị đánh mấy người trước lại đau âm ĩ.
– Nhưng anh phải rèn luyện nhiều hơn nữa mới được, bây giờ anh yếu như con gà đấy, tôi dùng một ngón tay thôi cũng đủ xử đẹp anh. Chờ sau khi anh rèn luyện xong thì có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.
Tống Thư Hàng nói xong thì quay đầu nhìn xung quanh, đúng lúc bên cạnh có một tòa nhà cũ đang phá dở chờ xây lại.
Hắn đi đến trước vách tường xây kín trước tòa nhà, siết nắm đấm, khống chế lực độ, đập nhẹ một quyền lên vách tường.
Rầm! một tiếng thật lớn.
Vách tường nứt ra từng mảng từng mảng, giống như bị búa lớn đập trúng.
Tống Thư Hàng thỏa mãn gật đầu, quay lại nói với Lâm Đào: – Ừm, thấy rồi chứ? Khi nào anh luyện được đến trình độ này thì có thể đến tìm tôi trả thù rồi đấy.
Lâm Đào trố mắt ra nhìn vào vết rạn trên vách tường, hồi lâu không nói gì.
Mãi cho tới lúc Tống Thư Hàng đã đi xa rồi, Lâm Đào mới bước tới sờ nhẹ lên vách tường, sau đó lại đẩy nhẹ một cái.
Vách tường này không phải loại hàng vớ vẩn, mà được xây rất có lương tâm, chất lượng gạch và vữa đều vào hàng cực tốt!
Hai chân Lâm Đào mềm nhũn ra.
…
Hơn mười phút sau, ký túc xá nam sinh của đại học Giang Nam.
Tư Mã Giang lại nhận món hàng chuyển phát nhanh kia từ tay Tống Thư Hàng lần nữa, lần này anh ta cẩn thận đặt món hàng vào trong một chiếc vali đen vừa nhìn đã biết là hàng công nghệ cao.
– Món hàng này lại nhờ anh nhé, Tiểu Giang.- Tống Thư Hàng nói.
Tư Mã Giang mỉm cười, về phần món hàng này quay về tay Tống Thư Hàng bằng cách nào, hắn khá thông minh chẳng hỏi làm gì.
Trước khi đi, Tư Mã Giang hỏi: – Đúng rồi, bạn học Thư Hàng. Cái tên cướp mà tôi bắt được lần trước giờ nên xử lý thế nào đây?
– A, cái tên bị anh cho nổ gãy chân ấy à? Anh xem thế nào hợp lý thì làm thôi, nếu thật sự cảm thấy phiền phức quá thì ném hắn vào tù cũng được.- Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.
Nói đến trong tù… không biết vị hòa thượng Tây kia thế nào rồi nhỉ? Không biết phải dò hỏi tin tức của ông ta kiểu gì đây?
– Tôi biết rồi. Lần này, tôi nhất định sẽ chuyển hàng đến đó, xin cậu cứ yên tâm! – Tư Mã Giang nói chắc nịch.
– Tôi tin tưởng anh.- Tống Thư Hàng vẫy tay, hắn cảm thấy có phần ray rứt, Tư Mã Giang cũng vì hắn nên mới bị cuốn vào tai bay vạ gió, nếu như sau này có cơ hội thì nhất định phải nghĩ cách đền bù tổn thất cho anh ta mới được.
Sau khi tiễn bước Tư Mã Giang xong, Tống Thư Hàng trở lại ký túc xá của mình.
Ba đứa bạn cùng phòng vẫn còn chưa quay về, kể từ khi Lý Dương Đức ra ngoài thuê phòng xong thì cứ luôn cảm thấy ký túc xá không còn náo nhiệt như trước nữa.
Hay là nuôi con thú cưng nhỉ?
Không được không được, trong ký túc xá không được nuôi động vật.
Trong lúc đang suy tư thì Tống Thư Hàng mở cửa ký túc xá ra.
Sau đó…. Hắn nhìn thấy một cái đuôi bông xù phe phẩy. Rất lớn, nó vẩy một cái lập tức có gió thổi lồng lộng như quạt công nghiệp!
Tống Thư Hàng quyết đoán đóng cửa phòng lại, ra sức dụi mắt của mình.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Hít sâu một hơi, sau đó, hắn mở cửa ký túc xá ra lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!