Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - : Viên Thuốc Tanh Tưởi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


: Viên Thuốc Tanh Tưởi



Sau khi hạ gục đám côn đồ, Tống Thư Hàng cảm thấy vô cùng sung sướng, hắn vừa ngâm nga câu hát, vừa đi về phía phòng trọ của Lý Dương Đức.

– Tiếp tục rèn luyện? Đùa nhau à, rèn luyện để bị đánh nữa sao?

– Thằng khốn, thằng ác ma. Thằng đấy chắc chắn cố tình đụng phải tao, chắc chắn thế! – Gã đầu mào gà khóc òa lên, hai phút trước gã còn tưởng thằng đấy là thằng ngu, giờ mới biết, mấy đứa mình mới ngu.

Rõ rằng thằng đấy chủ động qua bắt nạt họ!

– A Sâm, chúng ta phải nhớ mối thù này. Sau này rủ thêm mấy anh em khác đánh chết nó đi, năm không được thì mười, mười không được thì hai mươi, rồi năm mươi! Tao không tin nó là siêu nhân, không tin một mình nó đấu lại được trăm người! – Tên côn đồ tóc vàng lên cạnh giận dữ nói.

– Đúng, nhất định phải đánh chết nó.- Tên đầu mào vào nghiến răng nghiến lợi.

Quyết định của chúng rất hợp ý của Tống Thư Hàng.

Trong lúc nhóm côn đồ đang nói chuyện, có một thiếu nữ tóc ngắn vừa ngáp vừa đi về phía chúng.

Thiếu nữ ấy vô cùng xinh đẹp, dù không trang điểm thì vẫn khiến lòng người xao xuyến. Hơn nữa, còn là túy lạnh lùng, ít nói, cái vẻ mặt băng giá kia đúng là quá tuyệt vời.

Nếu như bình thường, thì lũ côn đồ chắc chắn sẽ vây quanh thiếu nữ, kabedon, rồi đùa bỡn một phen, tiếp đó là dắt cô vào cái khách sạn gần đó để làm mấy chuyện xấu hổ xấu hổ.

Nhưng giờ chúng đang nằm bẹp dí trên nền đất, chẳng làm được trò trống gì.

Thiếu nữ tóc ngắn ước lại gần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đám côn đồ đang sấp mặt. Một lúc lâu sau, cô khẽ thì thào:

– Có kẻ dám giật quái của mình à?

Gì cơ? Giật quái á? Là sao? Cô bé này đâu có đang chơi game đâu?

Mặt gã đầu mào gà ngơ ra, sau đó, hắn cảm thấy lưng mình đau nhói.

Thiếu nữ tóc ngắn bước qua người bọn chúng, cô đạp lên chúng như đạp lên đống rác, rồi vừa ngáp vừa đi xa.

– Chết tiệt, con khốn chết tiệt. Một thằng khốn, một con khốn, chúng mày không yên được đâu! – Lưng gã đầu mào gà đau quá, liền không ngừng xỉ vả. Gã có phải bị M đâu, bị đạp lên sao mà hưng phấn cho nổi.

Nhưng cái thằng tóc vàng bên cạnh lại nhìn gã với vẻ hâm mộ:

– Ghen tị chết mất, giá như người được giẫm lên là mình thì tốt biết bao a a a a.

Có thằng bị M ở ngay bên cạnh này.

Trên đường đi, Tống Thư Hàng mua ba phần tiểu long bao, ba phần sữa đậu, rồi đi về phía phòng của Lý Dương Đức, gõ cửa ầm ầm.

Một lúc lâu sau, Thổ Ba hai mắt đỏ quạch, người đầm đìa mùi rượu mới gắng gượng lết ra mở cửa.

– Ồ, Thư Hàng đấy hả.- Mở cửa xong, hắn trừng Tống Thư Hàng một cái rồi quét một lượt từ đầu đến chân. Chết tiệt, cái thằng nhãi này nom sạch sẽ gọn gàng thế này, hiển nhiên là không hề say rượu.

Tửu lượng của cái thằng này tốt thế từ bao giờ vậy? Rõ ràng là hồi trước chỉ được như Cao Mỗ Mỗ, một mình hắn có thể chuốc gục bốn thằng Cao Mỗ Mỗ, ba thằng Tống Thư Hàng ấy chứ.

Nhưng tối qua, Tống Thư Hàng lại chuốc gục mình, Lý Dương Đức rồi cả thằng Cao Mỗ Mỗ vốn cũng sắp quắc cần câu. Đúng là kỳ quái?

Chẳng nhẽ tối qua nó không uống rượu, mà uống nước?

– Trông mày thế này, mới tỉnh hả? Bọn mày trốn hai tiết học buổi sáng rồi đấy.- Tống Thư Hàng mỉm cười, rồi mang tiểu long bao và sữa đậu vào, – Mang bữa sáng cho chúng mày này, ăn không?

Thổ Ba giật đồ ăn trên tay Thư Hàng rồi chòng ghẹo:

– Mày cũng có lương tâm đấy.

Lý Dương Đức ló đầu khỏi phòng, nói:

– Tao ngửi được mùi ăn, đến đúng lúc lắm, đang đói cồn cào đây!

– Cao Mỗ Mỗ đâu? – Thư Hàng hỏi.

– Còn nằm bẹp ra ấy, thằng đấy phiền chết mất, đêm qua nói mớ cả đêm. Cái gì mà “trinh tiết”, rồi cái gì mà “anh xin lỗi em” lại tiếp “đừng, đừng” chi đó.- Lý Dương Đức cười bảo.

Tống Thư Hàng vuốt cằm:

– Tao thấy đấy là cái thóp tốt đấy, sau này hết tiền, có thể dùng cớ đó để bắt Cao Mỗ Mỗ bao cơm.

– Đúng rồi, phương án này được đấy. Chắc dùng được hai, ba lần gì đó, dùng nhiều quá lại sợ nó lại điên lên.- Thổ Ba vô cùng đồng ý.

– Tao đề cử thế này, ở khu nam của trường mình có quán “Đầu Cá Thập Hương” ngon phải biết, nhớ đến thôi đã thấy chảy nước miếng rồi.- Lý Dương Đức gật đầu bảo.

– Bọn mày… muốn chết đấy hả? – Cao Mỗ Mỗ mặt mày sa sầm bước ra, vừa đi vừa day day Thái Dương. Hắn cảm thấy điều bất hạnh nhất của cuộc đời mình là sống chung phòng túc xá với ba thằng này.

Toàn một lũ thích hãm hại bạn.

Ở lại phòng của Lý Dương Đức một chốc, Tống Thư Hàng bắt đầu hỏi hắn:

– Dương Đức, mày giúp tao điều tra xem, ở cái khu Giang Nam này, có tiệm thuốc Đông y nào mua được mấy vị này không?

Tống Thư Hàng đưa tờ giấy mà Dược Sư đưa cho mình, trên đó có ghi tên của bốn vị thuốc Đông y cực hiếm.

– Mày ốm à? – Dương Đức nhận lấy tờ giấy rồi hỏi.

– Tao khỏe lắm, bạn tao cần mấy vị này, nhưng tao chẳng biết ở khu Giang Nam này có chỗ nào bán nên đành nhờ người khác tìm hiểu xem. Rồi tao nghĩ đến mày, ở cái ký túc xá này, mày là đứa giỏi kỹ thuật nhất mà.- Tống Thư Hàng bắt đầu nịnh nọt.

– Điều tra dễ lắm, giờ các tiệm thuốc Đông y đều sử dụng một hệ thống chung, tao chỉ cần gõ tên dược liệu và biết ngay tiệm nào bán. Hơn nữa, tới khu vực diễn đàn có liên quan, xem các bài đăng trong đó là cũng biết những tiệm nào không tham gia vào hệ thống nhưng có bán vị đó. Muộn nhất là tối mai tao sẽ có tin cho mày.- Lý Dương Đức nói chắc nịch.

– Thế thì nhờ hết vào mày vậy! – Nói xong, Tống Thư Hàng hứa thêm, – Mày điều tra cho tao xong, đợi đại hội thể dục thể thao kết thúc, chẳng cần chờ thằng khốn Cao Mỗ Mỗ, tao mời mày ăn Thập Hương Ngư Đầu!

– Hứa rồi đấy.- Lý Dương Đức liếm môi, miệng chảy nước miếng.

– Hứa rồi.- Tống Thư Hàng cười nói.

Hắn xoay người lại, thầm siết chặt tay.

Có Lý Dương Đức giúp điều tra xem tiệm thuốc vào ở khu Giang Nam bán bốn vị thuốc ấy, là có thể khoanh vùng được phạm vi tới cực hạn. Nếu kẻ chủ mưu thực sự mua bốn vị thuốc ấy, thì Tống Thư Hàng liền dựa vào đó để tìm ra hắn

Mười giờ sáng.

Tống Thư Hàng rời ký túc xá, đi về phía nơi ở của Dược Sư.

Sau khi ăn xong, đám bạn cùng phòng quyết định nghỉ ngơi thêm một chốc để tỉnh rượu.

Tống Thư Hàng thấy còn sớm nên quyết định qua giúp Dược Sư một tay.

Dược Sư giúp hắn rất nhiều, giờ điều duy nhất hắn có thể giúp lại là phối hợp Dược Sư, giúp hắn hoàn thiện cách bào chế “Thối thể dịch bản đơn giản hóa”.

Để tiện cho Thư Hàng điều chế thuốc, Dược Sư còn cố tình mua bộ nồi lẩu và bếp từ y hệt như cái bộ ở ký túc xá của Thư Hàng.

Các bước luyện thối thể dịch và cách bào chế không thay đổi, nhưng hôm nay, Dược Sư bảo Tống Thư Hàng đổi “nước” thành “thuốc nước” do hắn điều chế.

Thuốc nước này nấu từ năm loại thảo dược thường dùng trong Đông y.

Đây là bước đầu tiên trong việc chuyển phương pháp luyện đan dùng “bếp từ và nồi lẩu” của Tống Thư Hàng, sang dùng lò luyện đan.

Dù phương pháp của Tống Thư Hàng rất tốt, nhưng chẳng nhẽ lại để các vị Dược Sư của thế giới tu sĩ, vị nào cũng phải học cách dùng bếp từ và nồi lẩu để luyện thối thể dịch sao?

Nghĩ tới cái cảnh các vị Dược Sư của thế giới tu sĩ đều tự trang bị bếp từ và nồi lẩu là lại thấy tê tái con tim.

Vậy nên, nhất định phải thay đổi!

Hơn nữa, theo như Dược Sư dự tính, thì “nước thuốc” này có thể giảm thời gian luyện thối thể dịch.

Ba tiếng sau, một giờ bảy phút chiều.

Đúng như Dược Sư đã dự tính, thời gian điều chế thuốc giảm đi rất nhiều.

– Thành công rồi.- Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu rồi bịt chặt mũi. Sau đó, nước thuốc hất tung vung nồi, màn khói đen mù mịt và cái mùi tanh tưởi tỏa ra.

– Ha ha, không cần bịt mũi đâu, xem lão phu đây.- Dược Sư cười ha ha, rồi tung một hạt châu có hình dạng đặc biệt, sau đó thì bắt pháp ấn, – Thu!

Bỗng nhiên, một lục hút trào từ trong hạt châu, hút sạch làn khói đen vào trong nó.

Thấy thế, hai mắt Tống Thư Hàng sáng rỡ lên, chỉ mong mình cũng có thể dùng pháp thuật ngay bây giờ.

– Cho ngươi này.- Dược Sư ném cái thứ có hình hạt châu đó cho Thư Hàng, – Đừng để nó rơi xuống, chỉ cần quăng mạnh là vỡ đấy, lúc đó thì cả khói đen và mùi tanh bên trong sẽ tỏa ra hết.

Tống Thư Hàng vội vàng đón lấy hạt châu:

– Tiền bối, đừng làm chuyện đáng sợ như vậy.

Sau đó, Tống Thư Hàng mới nhận ra rằng hạt châu này nhìn rất giống vỏ của dược liệu.

– Đây là vỏ của quả Hạch Châu, chẳng có ích gì đâu, vứt đi suốt ấy mà. Qua ta nảy ra một ý, thứ này có thể cất chứa khói và mùi tanh tỏa ra khi ngươi luyện thối thể dịch.- Dược Sư đắc ý vô cùng, – Hơn nữa, như ta từng nói, cái mùi tanh sinh ra khi luyện thối thể dịch này, đối với kẻ mới được tăng khứu giác như tu sĩ nhất phẩm, và kẻ không thể khống chế khứu giác của mình như chân sư nhị phẩm, thì đúng là chẳng khác nào ác mộng. Nếu có ngày, ngươi gặp phải kẻ địch có tu vi chân sư nhị phẩm, thì thứ này sẽ có tác dụng rất lớn, nếu biết dùng đúng lúc thì hoàn toàn có thể trở thành điều kiện quyết định để phân thắng bại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN