Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
: Vũ Nhu Tử Và Khu La Tính
– Không sao là được rồi, ta cũng yên tâm, để ta nhắn lại cho Vũ Nhu Tử, để cô ấy không cần phải lo lắng, đỡ phải chạy đến thành phố H.
Bắc Hà Tán Nhân trả lời ngay sau đó.
Tống Thư Hàng luôn có cảm giác hinh như một ngày 24 giờ lúc nào Bắc Hà Tán Nhân cũng online thì phải, cũng không biết sao đối phương lại dư thừa tinh lực như thế. Chẳng lẽ thời gian nghỉ của Bắc Hà Tán Nhân cũng giống với hắn? Cho nên mỗi lần hắn online đều có thể gặp được Bắc Hà Tán Nhân.
Không đúng…. Tống Thư Hàng online, hắn cũng online, lúc Tống Thư Hàng offline thì hắn vẫn còn online, bởi vì mỗi lần login lên xem thì phần lớn nhật ký chat đều là Bắc Hà Tán Nhân nói.
Đối phương quả thực giống như không cần ngủ vậy, đúng là thánh đấu sĩ trên mạng mà.
Tống Thư Hàng không khỏi có chút lo lắng, bây giờ có rất nhiều người đột tử vì thức đêm quá nhiều, Bắc Hà Tán Nhân cứ tiếp tục như thế liệu có khi nào đột nhiên bỏ mạng không?
Ghi nhớ điểm này mới được, chờ tới lúc mình sắp out nhóm thì lại khuyên nhủ hắn một phen.
Tống Thư Hàng kéo khung chat xuống xem tiếp.
Sau khi Tô Thị A Thất nói xong thì chào hỏi một tiếng rồi offline ngay.
Tiếp theo, chừng năm giờ sáng, Dược Sư online, gửi một tấm ảnh, sau đó kèm theo một dấu chấm hỏi.
Đó là bức ảnh một giống thực vật, Tống Thư Hàng chưa từng gặp qua bao giờ.
Loại thực vật này mọc uốn lượn, giống như một con rồng. Trên phần ngọn của nó có một hàng gai mọc ngược, ở phần rễ có màu tím đen, là một loại thực vật khá kỳ lạ, nhìn qua cũng khá bắt mắt.
– Độc Long Thảo à, Dược Sư ngươi lại cần dùng đến nó sao? Trước đây không lâu chẳng phải ngươi có trồng một ít à?
Bắc Hà Tán Nhân lại là người đầu tiên trả lời.
– Thử nghiệm, chết hết rồi.
Dược Sư gửi một icon bực mình. Hơn nữa chất lượng của đám Độc Long Thảo kia cũng không được tốt lắm.
– Được rồi, nếu như ta tìm thấy thì sẽ liên hệ với ngươi. Người khác nhìn thấy nhất định cũng sẽ thông báo cho ngươi biết.
Bắc Hà Tán Nhân đáp.
– Cần sống.
Dược Sư chốt thêm một câu.
Độc Long Thảo… Nghe tên là đủ biết không phải loại thực vật bổ béo tốt lành gì, sẽ không phải là cũng dùng để luyện thuốc luôn đấy chứ? Liệu có độc chết người hay không đây? Tống Thư Hàng có chút lo lắng, luôn cảm giác người trong nhóm này rất biết cách tìm đường chết là sao nhỉ?
Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Ngón tay của Tống Thư Hàng khựng lại, ngón tay kéo trở lên, đọc lại tin nhắn của Tô Thị A Thất.
‘Chỉ là.. ừm, có mấy chục tên không biết điều bị Tiểu Thập Lục đánh ngất ở một nơi gần thành phố H, không xảy ra án mạng. ’
Những lời này khiến cho Tống Thư Hàng có cảm giác rất quỷ dị. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến chuyện đám bất lương bị đánh….
Đây là trùng hợp à? Nếu như nói tất cả những chuyện này đều là trùng hợp thì những chuyện trùng hợp gần đây không khỏi có quá nhiều rồi!
– Có lẽ mình nên thay đổi góc độ để suy nghĩ, có lẽ đây không phải là trùng hợp, là do mình nghĩ nhiều quá thôi.
– Con người luôn là như thế đấy, mỗi khi trong lòng sinh ra nghi kị với chuyện gì thì sẽ liên tưởng rất nhiều chuyện hoàn toàn không liên quan trở thành có liên quan với nhau. Giống như khi nghi ngờ một người nào đó ăn trộm tiền của mình thì sẽ đổ rất nhiều chuyện lên đầu đối phương, càng nhìn đối phương thì càng cảm thấy giống nghi phạm.
Hắn cảm thấy mình bây giờ cũng mắc triệu chứng giống như ‘nghi ngờ người khác là kẻ trộm’ vậy.
Không thể nghĩ lung tung nữa, còn nghĩ nữa thì sẽ tẩu hỏa nhập ma giống mấy người trong nhóm mất thôi. Tống Thư Hàng vươn vai một cái, chuẩn bị đi chạy bộ.
Hôm nay hắn dậy khá sớm, hơn nữa bởi vì cảm giác thể chất của mình đang giảm nhanh rõ rệt, hơn mười ngày trước bị cảm một trận mà đến giờ vẫn còn ho khan chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng rất khó chịu!
Cho nên hắn nổi hửng, quyết định chạy bộ một ngàn năm trăm mét buổi sáng để rèn luyện thân thể.
Mục tiêu là phải kiên trì chạy bộ buổi sáng suốt một tháng!
Lúc này, sân bay khu Giang Nam.
Một cô gái tóc dài đến eo đang kéo cái vali thật to đi ra khỏi sân bay. Cô có làn da trắng muốt, chân thon dài. Mặc áo thun trắng cùng với quần short jean, đôi chân thon dài mang giày thể thao, nhìn qua có vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng mà lúc này cô gái tóc dài lại có vẻ buồn rầu nhìn về phía sân bay lớn kia, thấp giọng lầm bầm:
– Mình ghét nhất là những nơi rộng lớn thế này, dễ bị lạc đường muốn chết.
Tiếp theo, cô lấy điện thoại ra, bấm vài cái.
Sau khi chạy bộ đổ mồ hôi nhễ nhại xong, Tống Thư Hàng cảm giác tinh thần sảng khoái cực kỳ.
Trên đường đi, lúc ngang qua căn tin mua thêm cái bánh bao với sữa đậu nành để làm đồ ăn sáng, đợi sau khi hô hấp trở lại bình thường mới trở về ký túc xá.
Còn nguyên một ngày chủ nhật thế này, phải làm gì bây giờ nhỉ?
– Hay là đi đọc ké sách?
Tống Thư Hàng vừa gặm bánh bao vừa nghĩ thầm.
Hắn lại tiện tay mở máy tính lên, lên trang web của trường, bởi vì hắn có chút để ý tới chuyện đám bất lương kia bị đánh hôn mê bất tỉnh cho nên vẫn luôn liên tục chú ý xem tin mới.
Nhưng mà ở trên web vẫn chưa có tin mới gì về chuyện đám bất lương kia bị đánh cả, bởi vì đám bất lương tội nghiệp kia vẫn còn đang nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, chưa có tên nào tỉnh lại cả.
Cho nên cũng không biết được là bọn họ bị người nào đó hoặc cái gì đó đánh thành như thế.
Theo như những bạn học đã đến thăm bệnh cho hay thì dù là đang hôn mê, nhưng đám bất lương kia thi thoảng vẫn đau đớn rên rỉ, bởi vì số người nhiều quá, cho nên bị bệnh viện sắp xếp tống hết vào trong cùng một phòng bệnh lớn. Bảy tám chục người nằm đó liên tục rên rỉ thảm thiết, hình ảnh quả thực vô cùng bi thảm.
– Nếu như chỉ bị đánh hôn mê thôi thì không thể nào cả một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tỉnh như thế chứ? Đám bất lương này sẽ không bị đánh thành người thực vật đấy chứ.
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Vừa suy nghĩ, lại vừa đưa tay mở khung chat nhóm ra.
Trong thời gian hắn chạy bộ ăn điểm tâm thì trong nhóm lại có thêm vài tin nhắn mới.
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử (online bằng điện thoại): Bắc Hà tiền bối, ta đã đến sân bay khu Giang Nam rồi, bên phía A Thất tiền bối có cần giúp gì không?
Bắc Hà Tán Nhân quả nhiên đang online, hắn nhanh chóng trả lời:
– Vũ Nhu Tử online rồi đấy à, lúc rạng sáng A Thất đã tìm thấy Tiểu Thập Lục, sau đó rời khỏi thành phố H rồi. Ngươi không cần lo cho bọn họ, cứ yên tâm đến thẳng thành phố J làm việc của ngươi đi.
– Không có việc gì là được rồi.
Vũ Nhu Tử đáp, sau đó lại nói thêm:
– A Thất tiền bối đã rời khỏi thành phố H rồi à?
– Ừ, lúc sáng đã đi rồi.
Bắc Hà Tán Nhân lại hỏi:
– Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử ngươi còn có chuyện gì cần tìm A Thất à?
Vũ Nhu Tử thở dài:
– Thật ra …. Ta lại hy vọng có thể gặp được A Thất tiền bối, nếu như có thể thì có người đi tới thành phố J với ta một chuyến thì càng tốt. Ta không quen thuộc lắm với khu Giang Nam, thành phố H và thành phố J, sợ không tìm thấy nơi mình muốn tìm.
– Ngươi muốn đi nơi nào? Bây giờ trên điện thoại đều có chức năng chỉ đường, dùng khá tốt. Không thể không nói người hiện đại phát minh được khá nhiều thứ rất thực dụng.
Bắc Hà Tán Nhân nhiệt tình giới thiệu, trong nhóm có rất nhiều người không quen dùng hoặc không quan tâm đến mấy thứ đồ hiện tại, Bắc Hà Tán Nhân có thể xem như là chuyên gia xài đồ hiện đại.
Ê ê, mấy người đổi đề tài kiểu này không sao chứ? Đây không phải nhóm tập trung mấy người mắc bệnh ảo tưởng tiên hiệp à? Không phải nên nói đến mấy thứ cổ xưa sao? Kiểu như pháp bảo định vị gì đó chẳng hạn? Cao cấp hơn một chút thì mở điểm truyền tống cũng được mà, nếu mà chỉ nói đến chức năng chỉ đường của điện thoại thì không hợp tí tẹo nào nha.
– Ta đã dùng thử rồi, nhưng mà lại không tìm thấy nơi ta muốn đến ở trên này.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ buồn bực.
Cô đương nhiên có dùng tới chức năng chỉ đường rồi, thực tế năm nay cô mới chỉ hơn hai mươi lăm, ở các phương diện khác cũng không khác gì so với thanh niên hiện đại hết. Chỉ là hiểu được nhiều điều về ‘thế giới thật sự’ hơn so với những người trẻ tuổi bây giờ mà thôi.
– Hơn nữa, khả năng phân biệt phương hướng của ta hơi kém, cho dù cầm bảng chỉ dẫn cũng chưa chắc có thể tìm được nơi cần tìm.
Vũ Nhu Tử nói thêm.
Bắc Hà Tán Nhân an ủi:
– Không sao hết, vấn đề phân biệt phương hướng chỉ cần đợi đến lúc ngươi tiến cấp đến cảnh giới ngũ phẩm là có thể tụ khí bước trên không rồi rồi thì có thể bay lên cao mà nhìn, tới lúc đó không cần sợ lạc đường nữa. Còn bây giờ thì ngươi có thể gọi taxi thử xem, bình thường chỉ cần có tên thì tài xế taxi có thể chở ngươi đến tận nơi. Nhưng phải cẩn thận đừng có lên nhầm xe của bọn lừa đảo.
– Cảm ơn tiền bối, để ta thử xem sao.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ cảm kích, nếu như không có người nhắc thì thiếu chút nữa cô đã quên mất còn có loại giao thông tiện lợi như taxi.
Bắc Hà Tán Nhân lại nói thêm:
– Vũ Nhu Tử ngươi muốn đi nơi nào đấy? Nếu như ngươi thật sự không tìm thấy thì ta có thể hỏi giúp xem ở gần đó có vị đạo hữu nào không, có lẽ có thể giúp được phần nào.
– Là một nơi gọi là khu La Tín ở thành phố H, nơi đó hẳn là có một ngôi miếu cổ tên là Qủy Đăng Tự. Ta muốn đến ngôi miếu cổ đó!
Vũ Nhu Tử nhanh chóng trả lời.
– Được, ta biết rồi. Ta đi hỏi giúp ngươi, có tin tức gì thì ta sẽ liên hệ với ngươi.
Bắc Hà Tán Nhân trả lời.
– Tiền bối, cảm ơn ngươi!
Vũ Nhu Tử gửi một icon mỉm cười:
– Ta đi gọi taxi đây.
Khu sân bay Giang Nam.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!