Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp - Chương 37: Trốn không thoát tình tiết vở kịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp


Chương 37: Trốn không thoát tình tiết vở kịch


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

11796326_868109466609945_9106400565187117496_n

Nhìn pho tượng hóa thanh bột phấn tiêu tán trong không trung, vẻ mặt Tiết Mật hơi có chút buồn bã, sau đó nghiêm cẩn, vội ngồi xổm xuống nhìn Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc vẫn đang hôn mê bất tỉnh, lúc này đám người Chu Tước, Bạch hổ cũng đi tới sát cạnh bọn họ.

Tiết Mật sờ sờ cổ tay bọn họ, lại từ trong không gian lấy ra hai gốc linh dược, một gốc là tử y nữ tử nói lúc trước Cửu diệp thanh liên, một gốc khác thì từ lá cho đến quả đều có màu đỏ thẫm, nhìn qua tựa như một ngọn lửa.

Nhìn hồng y nữ tử cầm trong tay cánh hoa sen xanh tràn đầy linh khí đút vào miệng Tiết Linh, hơn nữa đem mấy quả đỏ như lửa kia vào trong tay hai người bọn họ, Chu Tước cùng Bạch Hổ ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó nói câu tạ ơn rồi nhận lấy quả, một người đỡ lấy Vũ Văn Tắc, một người đút hắn ăn.

Qua một lúc lâu, lông mi nữ tử hơi rung rung, Tiết Mật lập tức ngừng thở, chờ mong nhìn nàng, giúp nữ tử thả lỏng dựa vào vai nàng.

Chỉ thấy lông mi nàng run lên hai cái, ánh mắt liền chậm rãi mở ra, một đôi mắt như thu thủy xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút tái nhợt.

“Tỷ…… Tỷ tỷ!” Tiết Mật kích động kêu nàng, sau đó ôm chặt nữ tử trước mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống dưới, đem vết máu trên mặt bị lây dính lúc trước cọ rửa sạch sẽ.

Tiết Linh nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng an ủi.

“Thiếu chủ!”

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, Tiết Mật biết dược thảo khẳng định có tác dụng, Vũ Văn Tắc cũng tỉnh lại. Kỳ thực chuyện này nằm trong dự đoán, hai gốc dược thảo đều là linh dược tiên thảo lấy ra từ Cửu Khuyết tiên cảnh, lúc trước Thích Vô Thương cho nàng cất linh dược linh thảo vào không gian, sau này hình như cũng quên chuyện này mất, vẫn không hỏi lại nàng. Mà nàng cũng không làm sao nhìn thấy được hắn, vì thế chỗ thảo dược đó liền cứ tự do sinh trưởng ở trong không gian, không ai đánh chủ ý vào chúng nó.

Nghe thanh âm bên kia, Tiết Linh vội vàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Vũ Văn Tắc sắc mặt có chút tái nhợt, kích động trong mắt rõ ràng, “Vũ Văn……”

Vũ Văn Tắc trong một khắc tỉnh lại thì thấy Tiết Linh mặt không tí huyết sắc đang ôm muội muội của nàng, trong mắt thập phần lo lắng.

Tiết Linh nhìn thấy sự quan tâm của nam tử, đối hắn lắc lắc đầu, ý bảo nàng không sao, vì thế hai người nhìn nhau mỉm cười, tình ý lúc này như dòng nước chảy, nhìn qua vô cùng ấm áp.

“Vô Thương, ngươi tỉnh? Không sao chứ? Ai……”

“Cốc chủ! Ngươi đi đâu……”

Nghe thấy phía sau một trận ồn ào, Tiết Mật tách cái ôm của tỷ tỷ ra, ánh mắt hồng hồng nhìn nàng ngượng ngung cười, sau đó quay đầu lại, vừa lúc thấy được cước bộ của Thích Vô Thương có chút không vững hướng nàng đi tới, phía sau còn đi theo đám người Cảnh Trung Lưu.

Vừa thấy Thích Vô Thương, Tiết Mật lại nghĩ tới chuyện phát sinh lúc trước, tuy nói là cứu hắn, nhưng vẫn phi thường ngượng ngùng, mặt “Xoát” một cái liền đỏ lên, sau đó đem mắt chuyển sang một bên không dám nhìn hắn.

Nhìn thấy biểu hiện này của muội muội nhà nàng, Tiết Linh có chút buồn cười, ngẩng đầu, đánh giá Thích Vô Thương đang hướng các nàng đi tới, ân, xem dáng vẻ cũng khí phách, cùng Mật nhi cũng coi như xứng, nhưng lại là Lung Nguyệt cốc cốc chủ, của cải nhiều, về sau hẳn là Mật nhi sẽ không lo bị đói…….

Thấy Tiết Linh mắt không chớp nhìn nam tử phía trước, Vũ Văn Tắc hơi có chút khó chịu, cũng bắt chước nàng đánh giá hắn, cũng chỉ vậy mà thôi, làm sao so được với hắn……

Hai người còn chưa đánh giá xong, đã bị một giọng nam trầm thấp đánh gảy, “Tiết Linh cô nương, nghe nói ngươi là tỷ tỷ của sư muội ta, ta có một chuyện muốn thương lượng cùng cô nương.”

Nghe Thích Vô Thương nói vậy, Tiết Linh nhất thời có chút ngốc, “Ân, cái gì?” Trong lòng lại cực buồn bực, sao lại thế này, có phải vì chuyện Mật nhi mà muốn thương lượng với nàng?

Nhưng Vũ Văn Tắc ở một bên thấy ánh mắt Thích Vô Thương nhìn chằm chằm vào Tiết Linh, ánh mắt kia……. Trong lòng đột nhiên thấy bất an.

“Tại hạ là Lung nguyệt cốc chủ Thích Vô Thương, thầm mến cô nương đã lâu, cho nên hy vọng cô nương có thể cùng ta kết thành bạn đời song tu, về sau cùng nhau tu tiên, cùng đi lên thượng giới.” Bình thản ngắn gọn một câu làm mọi người chung quanh sắc mặt đại biến.

“Ngươi nói gì!” Vũ Văn Tắc ánh mắt trở nên âm u, quanh thân nhất thời dâng lên mấy đạo phong nhận, cái nào cũng nhắm vào Thích Vô Thương, giống như chỉ cần hắn nói thêm câu nữa, tất cả sẽ cùng lên đem đối phương cắt thành mảnh nhỏ. Chu Tước cùng Bạch Hổ đứn phía sau Vũ Văn Tắc, sắc mặt cũng khó coi nhìn Thích Vô Thương.

“Vô Thương! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Cảnh Trung Lưu kinh ngạc nói, nhưng thời điểm thấy chung quanh Vũ Văn Tắc xuất hiện mấy phong nhận, vẫn trước tiên cùng Lận Thương Lan đứng ở phía trước Thích Vô Thươn, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người đối diện.

“Ngươi…….” Tiết Linh kinh ngạc nhìn biểu tình lạnh nhạt của nam tử trước mặt, sắc mặt trở nên vô cùng kém, lập tức cúi đầu nhìn Tiết Mật ở bên canh, đã thấy nàng giống như không có chuyện gì phát sinh nhìn về nơi khác, tựa như hoàn toàn không quan tâm nơi này xảy ra cái gì, chỉ là ửng đỏ trên gương mặt đã biến mất không thấy, thay vào đó là trắng bệch.

Kỳ thật khi Tiết Mật nghe Thích Vô Thương nói ra câu kia, thì như một đạo lôi kiếp bổ trúng đầu nàng, trong đầu là một mảnh tan rã, ý nghĩ này nàng đã đợi từ lâu, làm nàng tự hỏi không biết thời điểm khi nào xảy ra, trừ bỏ lòng tràn đầy lo lắng, thì càng nhiều hơn là nhẹ nhàng thở ra.

Đúng vậy, nhẹ nhàng thở ra. Giống như là đợi thật lâu, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý chuyện rốt cục xảy ra như nàng dự đoán trước, sẽ không bao giờ dùng sự lo lắng đề phòng sợ hãi để không đối mặt với chuyện này, có lẽ đây là thống khổ trong dự đoán, so với mọi người thì là thống khổ lâu hơn.

Thống khổ kia một mực nói cho nàng, nơi này là tiểu thuyết, nam phụ chung quy sẽ dâng tim của mình mà yêu thương nữ chủ, Thích Vô Thương cũng sẽ yêu thương Tiết Linh.

“Ta đương nhiên biết mình đang nói cái gì, ta hy vọng Tiết Linh cô nương cỏ thể trở thành bạn đời song tu của ta.” Thích Vô Thương nhìn không chớp mắt vừa nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Ngươi! Muốn chết!” Sắc mặt Vũ Văn Tắc càng thêm băng hàn, tay phải mạnh mẽ khoát về phía trước, phong nhận quanh thân bỗng thoát ly hắn hướng Thích Vô Thương mà đi, nhưng mà còn chưa tới gần Thích Vô Thương, đã bị Cảnh Trung Lưu cùng Lận Thương Lan liên thủ đánh nát, sau đó một người trong tay giơ lên hàn băng, còn người kia thì sau lưng dâng lên lôi quang hướng bọn họ mà đến.

Chu Tước, Bạch Hổ thấy thế cũng tiến lên phía trước Vũ Văn Tắc ngăn lại nhưng bởi vì thương thế không tốt, tức giận làm cho sắc mặt trở nên càng trắng, liền xuất ra pháp bảo nhắm vào đối phương, mắt thấy bọn họ sẽ bùng nổ một hồi đại chiến khi vừa mới hợp lực đánh đuổi kẻ thù bên ngoài thì.

“Đủ rồi!” Tiết Linh lớn tiếng nói, ánh mắt mọi người nháy mắt đều tập trung trên người nàng.

Chỉ thấy nàng nhìn Vũ Văn Tắc, cái nhìn đó giống như chỉ có đương sự mới có thể hiểu, Vũ Văn Tắc liền nhẹ gật đầu, ngăn hai người Chu Tước, Bạch Hổ đang nóng lòng muốn tỷ thí.

Thấy bên này đã dịu xuống, nàng đem tầm mắt chuyển hướng đám người Lung Nguyệt cốc, hờ hững nói, “Thích cốc chủ vậy đi, ta và ngươi đến nay mới gặp qua hai lần, ta không biết đến tột cùng vì cái gì mà ngươi cảm thấy ta thích hợp làm bạn đời song tu của ngươi. Nhưng ta lại không muốn, phi thường không muốn, ta cảm thấy ngươi cũng không thích hợp làm song tu bạn đời của ta, ta đã có người thương, cho nên thật có lỗi!” Một câu giải thích thế nhưng nàng nói ra trầm bổng du dương đầy hương vị.

Thời điểm nói đến người thương, ánh mắt Tiết Linh bỗng nhu tình như nước, cùng Vũ Văn Tắc ở bên cạnh liếc nhau một cái, mỉm cười, cũng tức khắc trấn an Vũ Văn Tắc đang phiền toái, bất an kia.

Đợi nàng nói xong, Tiết Linh nhìn Tiết Mật, lại phát hiện nàng vẫn xuất thần nhìn về nơi nào đó không nhúc nhích, giống như bọn họ phát sinh chuyện gì cũng không biết, khiến tâm Tiết Linh co lại, “Mật nhi…….”

“Ân?” Tiết Mật quay đầu nhìn nàng, sắc mặt vô cùng tự nhiên, dẫn theo hơi hơi nghi hoặc, “Tỷ, làm sao vậy? Phải đi ra ngoài sao?”

“A, ân, đúng vậy, chúng ta nên đi ra ngoài!” Tiết Linh thấy Tiết Mật như vậy, tâm tình có chút thả lỏng, xem ra Mật nhi đối với sư huynh kia tình cảm còn chưa sâu đậm, chỉ là có chút tình cảm của tiểu nhi nữ thôi, nhưng vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng, bởi vì biểu tình của nàng thật sự rất tự nhiên, tự nhiên có chút…… Giả.

Vì thế, hai tỷ muội đồng thời đứng dậy, đi tới bên cạnh Vũ Văn Tắc.

Thấy thế, Vũ Văn Tắc liền chắp tay với Thích Vô Thương, giả cười nói, “Thích cốc chủ, chúng ta giờ đi trước, sau này còn gặp lại!” Nói xong cũng không quay đầu lại ly khai, Chu Tước, Bạch Hổ, tỷ muội Tiết gia cũng theo hắn cùng đi ra ngoài.

“Tiết sư muội…….” Lận Thương Lan nhìn bóng dáng bọn họ rời đi đột nhiên kêu lên.

Nghe thấy tiếng gọi, Tiết Mật ngừng lại, nhưng không có quay đầu lại.

“Chúng ta ở phía trước chờ muội!” Tiết Linh nói nhỏ bên tai nàng.

“Ân……” Tiết Mật ngẩng đầu cho nàng một nụ cười sáng lạn, sau đó đám người Vũ Văn Tắc bước lên phía trước chờ nàng.

“Tiết sư muội, ngươi không cùng chúng ta quay về Lung Nguyệt cốc sao?” Lận Thương Lan chạy tới bên người Tiết Mật hỏi.

Tiết Mật lập tức quay đầu lại, đối với Lận Thương Lan cười nói, “Đúng vậy, ta không quay về, ta tìm được tỷ tỷ của ta rồi đương nhiên nên cùng tỷ tỷ một chỗ, có phải hay không a?”

“Ân, phải, dù sao ở bên người thân so với ở bên chúng ta vẫn tốt hơn, ta đây về sau có phải sẽ khó gặp lại ngươi không a.” Thanh âm Lận Thương Lan có chút thấp.

Tiết Mật vội vàng an ủi, “Sẽ không, sẽ không, ngươi là Lận sư huynh của ta mà, về sau chỉ cần ngươi rảnh là có thể đến gặp ta, hoặc là ta cũng có thể tới gặp ngươi a!”

“Ân, tốt, về sau ta sẽ đi gặp ngươi, ngươi ở tại……” Còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Trung Lưu cắt ngang.

“Không thấy tỷ tỷ người ta còn đang chờ sao, ngươi còn lôi kéo nàng nói mãi không ngừng!”

Nhìn thân ảnh quen thuộc kia cách mình càng ngày càng gần, Tiết Mật cố gắng khắc chế bản thân có ý niệm muốn né tránh, cười tủm tỉm với Lận Thương Lan nói, “Đúng vậy, tỷ tỷ của ta còn đang chờ ta nga, ta nên đi rồi, về sau gặp mặt sẽ lại tán gẫu a, Lận sư huynh tái kiến!”

Sau đó quay đầu nhìn về phía Cảnh Trung Lưu, “Võng, Lượng đại ca, Cảnh sư huynh, sư huynh tái kiến!” Sau đó xoay người cười ly khai, khóe miệng tươi cười có chút run rẩy, nhưng vẫn cố mỉm cười. Trong khoảng thời gian nàng nói lời từ biệt này, Thích Vô Thương thủy chung mặt không chút biểu cảm, càng không mở miệng nói qua một câu, nhưng nháy mắt lúc nữ tử nói tái kiến, trong mắt xẹt qua một mạt màu đỏ, nhưng chợt lóe qua mà thôi, không ai phát hiện, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

Nhìn đoàn người Vũ Văn Tắc biến mất ở lối ra tế đàn, Cảnh Trung Lưu mới tràn đầy nghi hoặc mở miệng dò hỏi, “Vô Thương, ngươi vừa nãy sao vậy? Thật sự coi trọng tỷ tỷ kia của Tiết Mật sao? Hy vọng nàng làm bạn đời song tu của ngươi? Ngươi phải biết rằng tình huống của ngươi nên……”

“Chính là tìm được người vẫn luôn đi tìm kia!” Thích Vô Thương ánh mắt lạnh lùng.

“Cái gì vẫn tìm người!” Cảnh Trung Lưu vẫn có chút tức giận, nhung một khắc sau đột nhiên cả người im bặt, sau đó trong mắt tràn đầy không thể tin nhìn Thích Vô Thương, “Chớ không phải là…….”

Thích Vô Thương không trả lời hắn, như cũ nhìn vị trí đám người đã biến mất lúc trước, trong mắt có nhiều hơn nhìn không thấu gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN