Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp - Chương 78: Quá khứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp


Chương 78: Quá khứ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

001t8po0ty6h6fj3gklc56901

Bạch quang chói mắt hiện lên, Tiết Mật chỉ cảm thấy không gian vặn vẹo một cái, ngực cứng lại, nháy mắt ngất đi.

“Mật nhi, Mật nhi…….” Thanh âm mềm mại vang lên bên tai, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy chúng quanh sương trắng mờ mịt và khuôn mặt lo lắng của người trước mặt.

Đứng cách bọn họ không xa Quân Ngọc Hàn thấy nữ tử đã tỉnh, chỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái, không nói gì.

“Vô Thương, nơi này là……” Nữ tử còn chưa nói xong, phía trước Quân Ngọc Hàn đột nhiên xuất hiện một phong cảnh, hình ảnh kia rõ ràng là……

Tiết Mật sau khi nhìn thấy, vội vàng đứng bật dậy, người giống như mất hồn lững thửng đi tới, bộ dạng của một nam một nữ kia cho dù trải qua mấy trăm mấy ngàn năm nàng cũng không thể nào quên, bởi vì đó chính là cha mẹ thời hiện đại mà nàng nhớ nhung mấy chục năm. Nhưng mà bộ dạng của bọn họ chỉ có hai mươi mấy tuổi, đang ôm một đứa trẻ trắng noãn mềm mại chơi đùa, trong mắt không giấu được sự yêu thích.

Tiết Mật vội vàng giơ tay bịt miệng lại, cố gắng không cho chính mình phát ra âm thanh, thật sự rất nhớ bọn họ, lúc trước còn có nhìn ảnh mà nhớ người, hiện tại chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà nhớ bọn họ, thật là hoài niệm……. Ông ngoại.

Hai nam tử đứng bên cạnh Tiết Mật, bọn họ không rõ vì sao hình ảnh này lại làm nữ tử cảm xúc dao động như vậy, hơn nữa những người này từ phục sức, bố trí chung quanh, hai người bọn họ chưa từng thấy bao giờ, đây là địa phương nào.

Đúng lúc này nữ tử trong hình ảnh kia mở miệng, thanh âm thập phần ôn nhu, “Lão công, anh muốn cục cưng tên là gì?”

“Đã sớm nghĩ ra rồi, tên chỉ có một chữ Mật, im lặng an hòa.” Nam tử chọt chọt ngón tay lên khuôn mặt trơn mềm của đứa trẻ.

“Mật? Đường Mật. Rất êm tai! Cục cưng, về sau con gọi là Mật nhi nga.” Nữ tử cùng cười cười lấy tay chọt chọt.

Nghe đoạn đối thoại, Quân Ngọc Hàn ở bên cạnh có chút đăm chiêu nhìn nữ tử thần sắc kích động.

Thích Vô Thương nhíu mày, lúc trước Mật nhi có nói nàng đến từ một thế giới khác, chẳng lẽ chính là địa phương này?

Nghĩ vậy, nam tử vội nắm chặt tay nữ tử bên cạnh, lòng tràn đầy bất an, lúc trước hắn tin rằng Mật nhi đến từ thế giới khác sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại hắn không thể nắm chắc được, nếu nàng sau đó đi mất, hắn thật không biết đi đâu mà tìm thấy nàng…….

Người trong bức tranh đó cũng từ từ lớn lên, chỉ chớp mắt mới đầu còn là đứa trẻ con giờ đã trưởng thành một tiểu cô nương ba bốn tuổi.

“Ba ba, con và Hoài Sinh có chút chuyện bận, để Mật nhi ở cạnh ba một thời gian được không? Nhiều nhất là một tháng tụi con sẽ trở về, hiện giờ thị trường lá trà cạnh tranh rất khốc liệt, tụi con phải tự mình đi một chuyến.” Nữ tử nắm tay tiểu cô nương khó xử nói.

“Ai nha, không có việc gì, ông già như ba mỗi ngày đều nhàn rỗi, có Mật nhi theo giúp thì còn gì tốt hơn, các con cứ yên tâm để con bé ở đây, a, Mật nhi rất ngoan, ba ước gì con bé ngày nào cũng ở đây đó chứ.” Lão nhân khuôn mặt phúc hậu vội vàng bế tiểu cô nương lên, vẻ mặt yêu thương.

“Ông ngoại!” Tiểu cô nương cũng cao hứng ôm chặt lấy cổ hắn.

Một nam một nữ đứng bên cạnh liếc nhau một cái, nở nụ cười, người một nhà nhìn qua vô cùng ấm áp.

“……..Ô tô chở con gái và con rể của ngài lúc đi trên đường quốc lộ không cẩn thận bị lật, hai người chết tại chỗ, ngài nhanh tới đây để hỗ trợ chúng tôi làm những công việc liên quan…….” Một giọng nữ thập phần ôn hòa vang lên trong điện thoại, nhưng nghe trong tai lão nhân thì lạnh thấu xương.

Nhẹ buông tay, điện thoại rớt xuống, nếu không phải cô gái ở bên cạnh la lên, hắn có thể cứ như vậy mà lâm vào ma chướng.

Trấn an cháu gái rằng không có việc gì, cố gắng thu xếp tang lễ cho hai đứa con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hắn không thể nào chịu nổi, nhưng Mật nhi còn ở đây, hắn không thể có thời gian để bi thương, phải tỉnh táo lại.

Tin tức này cũng tạm thời gạt nó, bởi hắn không thể tưởng tượng nổi một đứa nhỏ như vậy khi biết được tin tức này, thì sẽ có biểu tình gì, hắn không muốn nhìn thấy.

Lúc này đứng ở nơi đó Tiết Mật nhìn hình ảnh trước mặt khóc không thành tiếng, ôm Thích Vô Thương ở bên cạnh, toàn thân không ngừng run rẩy, nàng rất nhớ bọn họ, rất rất nhớ, nhưng không thể nào gặp lại được……..

Lão nhân cùng tiểu cô nương cứ như vậy thản nhiên trải qua mười mấy năm bên nhau, nương tựa lẫn nhau.

Sau này thân thể của lão nhân cũng dần dần không thể trụ nổi, dù sao tuổi cũng không nhỏ, tuy đứa nhỏ rất nhu thuận, nữ nhi cũng để lại nhiều tài sản và bảo hiểm đủ để hai người tiêu dùng. Nhưng để nuôi lớn một đứa nhỏ vẫn có rất nhiều thứ đáng quan tâm, hơn nữa lại luôn tưởng nhớ người đã qua đời, thân thể liền từ từ suy sụp.

Người thân cuối cùng cũng rời đi, cô gái đã trưởng thành giống như mất đi người tâm phúc, cả người uể oải, nàng biết mình như vậy là không được, nhưng không có biện pháp gì. Mấy năm qua, lão nhân giống như là người duy nhất trong cuộc sống này mà nàng có thể dựa vào, hiện tại người chống đỡ duy nhất này cũng rời đi, nàng như đứa trẻ không có được yêu thương.

Nhìn thấy nữ tử lặng yên không tiếng động ngủ ở trong căn phòng nhỏ mờ tối, Tiết Mật nhìn hình ảnh này đã không còn chút nước mắt, kỳ thật trừ việc nàng không thể hoàn thành lời giao phó của ông ngoại, thì đổi chỗ khác có lẽ là tốt hơn, cái thế giới kia đã không còn người để nàng quan tâm, xuyên qua kỳ thật thích hợp hơn.

Sau đó, hình ảnh trước mặt ba người vừa chuyển, liền thấy một vùng hoang vu dã ngoại, một nữ tử quần áo rách rưới tỉnh lại, xem bộ dạng này, chính là Tiết Mật mười mấy năm trước.

“Mật nhi, nàng…….” Quân Ngọc Hàn không thể tin quay đầu, thì ra hình ảnh đó là kể về nửa đời trước của nữ tử, thì ra nàng là từ địa phương khác tới, thì ra còn có cái thế giới như vậy…….

Nghe vậy, Tiết Mật quay đầu nhìn hắn, cười cười gật đầu, kỳ thật nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Tiếp đến là kể về cuộc sống ở dị giới của Tiết Mật, hình ảnh trên đó không ngừng biến hóa. Gặp Tiết Linh, Tiết phụ, đi Ngọc Linh sơn bái sư, xuống núi gặp tiểu hắc, hoảng sợ không có lựa chọn phải xông vào Lung Nguyệt cốc, gặp được Thích Vô Thương.

Nhìn hình ảnh này, Thích Vô Thương có chút nghi hoặc, Mật nhi chưa từng gặp qua gia gia, nhưng vì sao nàng biết biện pháp ra vào Lung Nguyệt cốc, cũng biết bọn họ xảy ra chuyện gì?

Trước kia hắn cũng từng vì chuyện này mà nghi hoặc nhưng không để ý lắm, nhưng hiện tại thì hắn thật sự rất lo lắng.

Sau khi nhìn cảnh hai người bọn họ trải qua một hồi thất tình đoàn tụ, vẻ mặt Quân Ngọc Hàn trở nên thập phần khó coi, khó trách lúc trước Mật nhi không muốn trở về, thì ra là gặp phải chuyện này.

Kế tiếp chính là chuyện Tiết Mật gặp Nguyệt Kiến, hai người ở cùng với Quân Ngọc Hàn vài năm, từ chuyện lần đầu gặp gỡ, thành thân, cho đến sống chết, đoạn thời gian gian nan khi nàng xuyên tới đây luôn có một người như vậy bên nàng, thật sự xem như là may mắn của nàng đi, nữ tử trong lòng thở dài.

Nhìn trong hình ảnh Quân Ngọc Hàn dốc lòng chiếu cố, Thích Vô Thương càng nắm chặt tay nữ tử, chờ đến khi nhìn thấy lễ nữ nhân ở trong thôn, Tiết Mật cầm khối trúc bài màu tím có khắc tên hai người đi tìm Quân Ngọc Hàn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một trận kịch liệt cuồn cuộn, mọt cảm giác bị đè nén ở trong lòng như thế nào cũng không tan, Mật nhi khi đó muốn cùng hắn ở chung một chỗ, nếu thành công…….

Lúc sau là chuyện của hài tử, hai đứa nhỏ trên người có dư độc của thất tình đoàn tụ, nhưng Mật nhi cũng không nghĩ trở về tìm hắn, ngược lại ba người họ vì tìm kiếm thất nhật túy trong truyền thuyết kia, mỗi ngày đều  xuất sinh nhập tử.

Chính vì nàng không nắm chắc, nàng tình nguyện đem hy vọng ký thác vào cái vật vô vọng trong truyền thuyết kia, mà không nghĩ tìm đến hắn, thì ra hắn từng làm nàng tổn thương sâu đậm như vậy, vẫn cứ nghĩ hắn làm vậy là hy vọng nàng có thể rời xa người bất hạnh tên là Thích Vô Thương kia, không ngờ hắn sai lầm rồi, rất sai lầm. Nếu không có Quân Ngọc Hàn, đoạn thời gian Mật nhi trải qua kia hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Chuyện phát sinh phía sau thì mọi người cũng đều biết, hình ảnh trong quá khứ của Tiết Mật vừa xong, ba người đều có nghi hoặc đứng đó, nhưng còn chưa nói ra, thì hình ảnh trong quá khứ của người khác xuất hiện, trên kia là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, đang nằm trong tả lót vui vẻ thổi bong bóng.

“Ngọc Chân, đứa nhỏ này không được.” Lão giả khuôn mặt nghiêm túc nhìn nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, ngữ khí lãnh đạm nói.

“Sư phụ, người nói gì? Thương nhi là ta hoài thai mười tháng tân tân khổ khổ sinh ra, sao có thể nói là không được chứ?” Nữ tử khiếp sợ nói.

“Đúng vậy ngươi có biết đứa nhỏ này linh căn là gì không? Vừa nãy ta và sư huynh thay phiên thí nghiệm, đó là ám linh căn a, ngươi có biết ám linh căn ý tứ là gì không?  Ngươi hiểu chưa?” Lão giả vô cùng đau đớn nói, nhìn thoáng qua đứa nhỏ nằm trong tã lót, trong mắt cũng tràn đầy không tha và trìu mến, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ mình yêu thương nhất phải lò lửa a.

“Ám linh căn…….” Nghe lời sư phụ nói, nữ tử sắc mặt lập tức trở nên thất vọng, nàng sao lại không biết ám linh căn đại biểu cho cái gì chứ? Xoay người ôm đứa nhỏ ở trên giường vào ngực thật chặt, ánh mắt nữ tử trở nên kiên định, còn chưa kịp nói gì, thanh âm nam tử vang lên.

“Mặc sư thúc, ta và Chân nhi đã quyết định, bất luận thế nào, cũng sẽ nuôi nấng đứa nhỏ này lớn lên.”

Một huyền y nam tử đột nhiên xuất hiện sau lưng ba người, xem hình dáng kia rõ ràng giống Thích Vô Thương như đúc.

“Lâm Phong, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Lão giả nhìn nam tử, ánh mắt sâu thẳm.

“Ta biết…….” Cầm bàn tay nhỏ nhắn của nữ tử, nhìn đứa nhỏ mỉm cười, nam tử cười cười, “Nó cho dù là ác ma chuyển thế, cũng là hài tử của ta, bảo vệ nó, chiếu cố nó là trách nhiệm của ta.”

Nghe vậy, nữ tử kích động nhìn người bên cạnh, nàng biết, nàng đã sớm biết……

“Cốc chủ cũng biết?” Lão giả lại hỏi một câu.

“Vâng, ta đã nói cùng phụ thân.” Nam tử gật gật đầu nói.

“…….Ai, ta mặc kệ, các ngươi tự lo liệu! Về sau……. Ai…….” Lão giả phấy tay áo một cái liền ly khai.

Phu thê hai người nhìn nhau cười, mặc kệ về sau gặp chuyện gì bọn họ cũng sẽ không hối hận.

“Mặc sư thúc, Mặc sư thúc, có chuyện xấu, Khanh sư tỷ và Thích sư huynh bọn họ, bọn họ…….” Một đệ tử nhỏ tuổi hoang mang rối loạn xông vào trong phòng Mặc Cửu Tiêu bế quan, nhìn hắn giống như sắp khóc.

“Ngọc Chân và Lâm Phong bọn họ làm sao?” Thanh y lão giả mới đầu có chút túc giận sau đó cũng lập tức khẩn trương.

“Bọn họ……. Bọn họ…….” Đệ tử trẻ tuổi khóc thút thít.

“Ngươi thật là…… Ai nha……” Thanh y lão giả đi lướt qua người trước mặt, phi thân bay nhanh ra ngoài.

Chờ vào căn phòng quen thuộc, lão giả vừa nhấc mắt đã thấy hai thi thể khô quắt cùng đứa trẻ mới sinh đang ngồi ở trên giường tay nắm chân khanh khách cười.

“A!” Lão giả mắt đỏ lên, giơ tay chụp lên đầu đứa trẻ mới sinh, lại không nghĩ tới đã bị người cướp mất, quay đầu nhìn, chính là Thích Hồng Quân.

“Thích sư huynh, ngươi còn muốn bao che cho tiểu súc sinh này sao? Con của ngươi, đồ đệ của ta đều nằm ở đó a! Đã sớm nói hắn là tang tinh, các ngươi không nghe lời ta nói…….” Lão giả run rẩy vươn tay chỉ hai người nằm trên mặt đất.

“Lúc ấy linh căn của Thương nhi bùng phát, sống chết không biết, là Ngọc Chân và Phong nhi chủ động yêu cầu giúp nó giảm bớt, ta đã ngăn cản, nhưng bọn chúng không nghe, nói là tình nguyện chết.” Thích Hồng Quân ngữ khí thập phần bình thản, nhưng hai mắt lại đỏ lợi hại.

“Tốt là tình nguyện chết, tốt, tốt, ha ha…….” Thanh y lão giả cười điên cuồng, lập tức quay đầu chạy ra ngoài.

“Sư đệ!” Thích Hồng Quân bất ngờ không kịp ngăn hắn chạy ra ngoài, sau lại nghĩ cứ để hắn bình tĩnh một chút cũng tốt, từng ấy năm hắn luôn coi đồ đệ Ngọc Chân này là nữ nhi thân sinh mà đối đãi, đả kích như vậy có thể hắn nhất  thời không chấp nhận được, ngay cả mình cũng không thể chịu nổi mà.

Chính là ai cũng không ngờ tới Mặc Cửu Tiêu một lần đi ra ngoài, cũng không trở về lần nào nữa.

Sờ sờ đầu đứa trẻ trong ngực, trong mắt lão giả hiện lên mạt từ ái, mặc kệ thế nào, đứa nhỏ này là huyết mạch của Phong nhi, cho dù hắn phải vứt bỏ cái mạng già này cũng phả bảo trụ tính mạng của nó.

“Thương nhi, từ hôm nay con sẽ một mình sống ở đây, gia gia phải xuất môn giúp con tìm dược chữa bệnh, con nghe có hiểu không?” Lão giả ngồi chồm hổm trái phải nhìn nam hài ba tuổi trước mặt, trìu mến sờ đầu hắn, sửa sang xiêm y. Thời gian ba năm mới tìm được nơi có thể áp chế linh căn của đứa nhỏ, cũng chỉ có thể để hắn ở đây.

Nam hai cái hiểu cái không gật gật đầu, không nói gì.

Lão giả đột nhiên đứng dậy, “Nơi đó có căn phòng nhỏ, bên trong có thức ăn cùng công pháp tu luyện, con không có việc gì thì cứ ở trong này đừng đi ra, ta về sau sẽ đến nhìn con.” Nói xong xoay người ly khai.

“Gia gia…….” Nhìn lão nhân càng đi càng xa, nam hài lớn tiếng gọi.

Nghe tiếng gọi, lão giả cước bộ dừng một chút, nhưng giống như sợ mình hối hận liền rời đi nhanh hơn, chỉ để lại nam hài một mình cô đơn đứng đó, trên mặt mang theo mờ mịt.

Sơn cốc không người thực im lặng, ngẫu nhiên chỉ có tiếng chim hót chiêm chiếp cùng thanh âm không biết tên phát ra từ nơi sâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN