Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp - Chương 9: Sư huynh? ? ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp


Chương 9: Sư huynh? ? ?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

39

“ Mật nhi……. Về sau ta không còn, ngươi phải….. Hảo hảo chiếu cố chính mình…..” Lưu lại một câu này, thân ảnh đầy máu của Tiết Trục Lưu trong bóng đêm càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy.

Tiết Mật thấy thế vội vàng đuổi theo, “ Phụ thân!”

Đột nhiên một đám hắc bào nhân xuất hiện trước mặt nàng, “ Tiểu nha đầu, cha ngươi đã không còn, ngươi còn chạy trốn?”

Nói xong giơ trường kiếm đâm nàng……..

“ A….. Phụ thân!”

Tiết Mật giật mình mở mắt ngồi dậy, có chút kinh hồn chưa định, chờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện đập vào mi mắt là cái màn hoa văn phức tạp màu đỏ sậm, trên người mặc một áo ngủ tàm ti bằng gấm nằm trên giường hồ lam, kỳ quái nhìn bài trí xung quanh phòng, bàn gỗ lim, bình phong sơn thủy, bình hoa cổ bằng men. Nhìn hết thảy trước mắt Tiết Mật cả kinh cười toe tóe nửa ngày, a uy, cái này là sao a? Không phải lại xuyên qua chứ?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật vội vàng xuống giường hướng bàn trang điểm chạy lại, trên gương hiện ra nữ tử lông mi cong cong, ánh mắt tròn tròn thật to, bởi vì tuổi còn nhỏ nên khuôn mặt còn mang theo điểm mập mạp trẻ con, miệng nho nhỏ vểnh lên. Tiết Mật chớp chớp mắt, cô gái trong gương cũng chớp chớp mắt theo.

Vẫn là ta a! Nhưng sao ta lại ở chỗ này a? Không phải đng chạy trối chết sao? Tiểu miêu đâu?

“ Thùng thùng.” Một trận tiếng đập cửa truyền đến  khiến Tiết mật thoát khỏi hồi tưởng.

“ Cô nương đã tỉnh?” Giọng nữ thanh thúy ôn nhu vang lên.

Tiết Mật nghe được lập tức ra mở cửa phòng, ở trước cửa một lục y nữ tử duyên dáng thướt tha mang theo mỉm cười nhìn mình.

“ Đinh” đỉnh đầu Tiết Mật nhất thời toát ra một dấu chấm hỏi thật to.

“ Nô tỳ Thanh Hà ra mắt cô nương.” Thanh Hà tư thái xinh đẹp đáp một cái lễ, ôn hòa nói, “ Cốc chủ phân phó nô tỳ, khi nào cô nương tỉnh mang cô nương đi gặp hắn, mời theo ta.” Nói xong liền làm một cái thỉnh, xoay người đi trước dẫn đường.

Tiết Mật sửng sốt, sao lại thế này? Sao từ tu chân văn trở thành chủng điền văn rồi, chuyện gì xảy ra a? Ảo giác sao? Ảo giác đi! Tiết Mật ôm một cái ý niệm như vậy trong đầu, đi theo.

Theo lục y tiểu tỳ không ngừng đi qua mấy cái khúc ngoặc hành lang, chưa tới sao, Tiết Mật cảm thấy mình muốn hôn mê, ánh mắt cũng thành hình dạng nhang muỗi, này đường thật phức tạp, một người như ta tuyệt đối hội lạc đường a! Sau đó như cũ đần đồn tiếp tục di chuyển theo nàng.

Ngay tại lúc Tiết Mật chuẩn bị hỏi Thanh Hà có phải đi nhầm đường không, thì tin vui đến.

“ Chính là nơi này, cô nương mời vào, Thanh Hà cáo lui.”

“ A….. Cảm ơn!” Tiết Mật choáng đầu xoay người hướng Thanh Hà cảm ơn, ngẩng đầu nhìn đại điện khí thế rộng rãi trước mặt, đầu óc cả kinh choáng váng lập tức thanh tỉnh lại, mang theo nghi hoặc đi vào.

Vào đại điện, Tiết Mật liền trừng lớn hai mắt, đại điện vắng vẻ trừ bỏ chín cái trụ tròn long ngọc, cũng chỉ có ba người ngồi.

Vừa thấy ba người kia, Tiết Mật liền tức khắc nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, nào phải chủng điền văn? Thật sự là ảo giác a! Nơi này rõ ràng là địa bàn của nam phụ Thích Vô Thương _ lung nguyệt cốc, xong rồi, người ta khẳng định muốn hỏi ta vào bằng cách nào.

Nghĩ như vậy Tiết Mật muốn chạy ra ngoài, tâm tư mới vừa động, một câu truyền đến, “ Muốn đi sao? Lại đây.”

Tiết Mật vừa nghe cũng chỉ có thể cứng người đi vào, nhưng vẫn đi đến cách bọn họ xa vài bước mới ngừng lại, cúi đầu chân tay có chút luống cuống.

“ Ngươi là người nào?” Thanh âm lạnh như băng vang lên.

Tiết Mật ngẩng đầu rất nhanh nhìn thoáng qua, muốn chết, Cảnh Trung Lưu!

Nhớ rõ trong nguyên văn bên người Thích Vô Thương có lưỡng sử tứ tương (hai người dùng để sai khiến kiểu như thuộc hạ,bốn người chăm sóc) rất nổi tiếng, văn sử Cảnh Trung Lưu, võ sử Lận Thương Lan, thêm si mị (đầu trâu mặt ngựa) võng lượng (quỷ quái) tứ đại tương, cùng nhau đánh chủ ý tới lung nguyệt cốc, mấy người kia tùy tiện đi ra một người đều là nhân trung long phượng a.

Trong đó Cảnh Trung Lưu được tác giả miêu tả là có trí lực như yêu (gian ác có thể mê hoặc lòng người), là tòa băng sơn có băng mộc song linh căn, một mực theo bên người Thích Vô Thương xử lý mọi việc, bày mưu tính kế, ở dưới tình huống gì đều có thể bảo trì bình tĩnh, phân tích cũng tìm được khuyết điểm của đối thủ, một kích tất trúng, mà hắn từng dựa vào điểm này ở nơi tận cùng lạnh lẽo một trong chín nơi nguy hiểm nhất của Tu Chân Giới thành công thu phục bảo vật bí mật cửu âm huyền băng, khiến cho thực lực lại tăng một bậc.

So với người đó, Lận Thương Lan không có trí lực xuất sắc như hắn, nhưng phương diện khác cũng không thể khinh thường. Thuộc lôi hệ thiên linh căn, tu luyện so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, thái độ làm người xúc động, tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, đam mê đánh nhau, thời điểm đánh nhau thường thường giành vị trí thứ nhất.

Tiết Mật hồi tưởng lại mô tả về hai người đó, đối với Cảnh Trung Lưu mở miệng hỏi âm thầm kêu khổ, kiên trì hồi đáp, “……. Tiết Mật, ta gọi là Tiết Mật.”

Nghe thấy nữ tử trả lời, ba người phía trên nhìn nhau, trong mắt đều biểu lộ ý tứ, chưa từng nghe qua.

“Ngươi tới lung nguyệt cốc ta có mục đích gì? Làm sao biết phương pháp tiến vào lung nguyệt cốc?” Cảnh Trung Lưu mặt không chút thay đổi tiếp tục hỏi.

“ Còn có tu vi của ngươi? Như thế nào thăng nhanh như vậy?” Luôn quan tâm tới đánh nhau Lận Thương Lan vội vàng bổ sung hỏi.

Tiết Mật nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc, tu vi? Tu vi làm sao vậy? Lập tức cảm thụ tu vi mình, hoảng sợ, sao lại thế này? Sao lại đến trúc cơ kì, còn tới trúc cơ bảy tầng!! Tiết Mật nhất thời cảm thấy cả thế giới đều huyền huyễn, không đúng, thế giới này vốn là huyền huyễn, chính mình rốt cuộc làm sao vậy?

Thích Vô Thương nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhíu nhíu mày, “ Ngươi không biết sao?”

“ Ta……. Ta không biết.” Tiết Mật vô tội vọng trở về.

Cảnh Trung Lưu thấy thế, lãnh nghiêm mặt nói, “ Ngươi cũng không biết như thế nào đi vào lung nguyệt cốc sao?”

“ Ta…..” Tiết Mật nói quanh co suy nghĩ lộn xộn, đột nhiên phát hiện một con màu đen đen đi theo bên người cũng không có xuất hiện, vội vàng hỏi, “ Con báo của ta đâu?”

“ Ở địa phương khác không ngại, không cần nói sang chuyện khác, trả lời vấn đề của ta.” Thanh âm lạnh như băng không được xía vào nói.

Tiết Mật nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khí đánh thẳng vào người, run lên, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a? Ta nói như thế nào, ta nói trong sách viết vậy thì ai tin a? Ô ô ~(>_<)~ chẳng lẽ là nói có người khác cho ta biết? Bọn họ khẳng định sẽ hỏi là ai? Là ai a? Là ai? Ai?

…….. Di, từ từ……

Suy nghĩ làm sao có hảo đối sách Tiết Mật chợt ngẩng đầu đem ánh mắt nhìn trên mặt người nào đó, mắt mở thật to đến nháy cũng không, tay nặng nề mà nhéo một cái bên đùi, tê…… Đau quá, tiếp theo nước mắt ào ào chảy xuống.

“ Sư huynh, ta tìm ngươi thật vất vả, ô ô…….” Tiết Mật tiến lên hai bước, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người nào đó.

Cảnh Trung Lưu mặt không chút thay đổi bất động thanh sắc, Lận Thương Lan thì kinh dị nhìn nhìn Thích Vô Thương, lại nhìn nhìn Tiết Mật.

Sư huynh???

Thích Vô Thương nghe được hai chữ sư huynh, cau mày, không nói gì.

Tiết Mật thấy thế không bỏ qua tiến thêm hai bước, khoảng cách với ba người chỉ có xa một thước, tiếp tục khóc ròng nói, “ Ô ô, sư huynh, là sư phụ hắn bảo ta tới đây tìm ngươi, lão nhân gia hắn lại dạo chơi rồi, ta cũng chỉ có thể một người đến đây. Trên đường gặp người kỳ quái muốn đoạt con báo của ta, một đường bị đuổi giết mà tới, thiếu chút nữa sẽ chết……. Ô ô ô……..” Nói xong nghĩ đến những bi thảm dọc đường đi cũng không biết Tiết phụ sống chết thế nào, Tiết Mật lại cảm thấy bi thương, khóc lóc lợi hại hơn.

Ba người trước mặt thấy biểu hiện của nàng có chút đau đầu, nữ tử khóc lóc thật là phiền toái.

“ Sư phụ ngươi là ai?” Cảnh Trung Lưu hỏi.

“ Sư phụ ta hắn gọi………gọi là Hồng Quân lão tổ! Thu ta không bao lâu, liền dạo chơi, sau đó nói cho ta biết phương pháp tiến lung nguyệt cốc, bảo ta đến tìm tôn tử của hắn, sư huynh của ta, Thích Vô Thương.” Tiết Mật lấy mu bàn tay lau nước mắt hồi đáp.

“ Ông nội…..” Thích Vô Thương trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, trong mắt lại toát ra tia sáng kỳ dị.

Tiết Mật thời điểm đọc sách vẫn luôn chú ý Thích Vô Thương, làm sao không biết thân nhân duy nhất của hắn Hồng Quân lão tổ Thích Hồng Quân đâu? Theo như trong sách thì nam phụ vài lần xuất cốc là do nhận được tin tức của hắn mà đi tìm, kết quả ông nội không tìm được, ngược lại cùng nữ chủ gặp nhau, thẳng đến cuối cùng yêu luôn nữ chủ.

Thích Vô Thương sinh ra cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời, khi còn trong tã lót thì bị tộc trưởng trắc toán ( đo lường tính toán) là mang sát mệnh, phải sống một mình đến năm mười tám tuổi mới có thể triệt tiêu sát khí, đảm bảo trong tộc bình an. Cho nên rời xa lung nguyệt cốc sinh sống tại nơi núi sâu, lúc đó chỉ có ông nội hắn thỉnh thoảng lại đến thăm, vì thế hắn từ nhỏ đối với ông nội cảm tình cực kỳ thâm hậu.

Thích Hồng Quân lúc trước vẫn đảm nhiệm lung nguyệt cốc chủ, thẳng đến mười tám năm sau Thích Vô Thương trở về mới gỡ xuống trọng trách, đem sự tình giao cho hắn, chính mình dạo chơi tứ hải coi như là phương pháp tìm cách nâng cao tu vi, bởi vì tu vi của hắn chỉ dựa vào tu luyện là không đủ để tiến giai, phải hiểu thấu đáo đạo lý thuộc về mình mới có thể tăng bậc. Mà từ lúc Thích Vô Thương tiếp nhận lung nguyệt cốc cũng chưa thấy qua ông nội mình, cho nên muốn nhìn thấy hắn, đáng tiếc trong nguyên văn thẳng đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh cũng không nhìn thấy hắn, thành cả đời tiếc nuối.

Cho nên với hiểu biết về nội dung vở kịch thì chính mình giả mạo đồ đệ Thích Hồng Quân nhất thời nửa khắc hẳn là sẽ không bị phát hiện, lúc sau sẽ tìm cơ hội đào tẩu, chỉ cần có thể tạm thời hù bọn họ, về sau cho dù có gặp lại, Thích Vô Thương nhìn mặt mũi nữ chủ hẳn là cũng sẽ không gây khó xử mình, Tiết Mật nghĩ muốn thật tốt đẹp.

“ Có bằng chứng không?” Thích Vô Thương hỏi.

“ Lúc trước ta có giữ một ngọc bài mặc ngọc, mặt trên có khắc hai chữ lung nguyệt, chính là……. Chính là thời điểm chạy loạn đã đánh mất……” Tiết Mật vừa nói đến chuyện này thoáng dừng một chút, khịt khịt mũi lại chuẩn bị rơi nước mắt.

Ba người nghe vậy cho nhau cái liếc mắt, đều biết mặc ngọc ngọc bài là dấu hiệu của cốc chủ lung nguyệt cốc, hẳn đúng là của ông nội ( lão cốc chủ).

“ Ngươi có biết hắn chạy đi hướng nào không?”

Thích Vô Thương vừa hỏi Tiết Mật liền biết hắn hẳn là tạm thời có chút hỗn loạn, bất quá không thể lơi lỏng, vì thế mặt mang mờ mịt lắc lắc đầu, “ Không biết, hắn cũng không nói gì.”

Thích Vô Thương nghe vậy có chút thất vọng, lại nhìn nhìn nữ tử phía dưới, không được tự nhiên nói, “ Sư……. Sư muội là đi……”

Tiết Mật ngẩng đầu đôi mắt – trông mong nhìn về phía hắn.

“ Ngươi…… Ngươi trước đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi, nếu là ông nội bảo ngươi tới, ngươi trước hết ở tại lung nguyệt cốc, về sau…… Về sau rồi nói sau.” Thích Vô Thương an bài nói.

“ Ân.” Tiết Mật nghe lời gật đầu, nhưng không có động, còn đứng tại chỗ cúi đầu.

“ Làm sao vậy?” Thích Vô Thương nhíu mày nói.

Tiết Mật ở trong lòng đấu tranh, nghĩ lung nguyệt cốc thế lực to lớn như thế, mình hiện giờ cũng thành sư muội cốc chủ, có nên hay không lợi dụng chuyện này tìm hiểu về Tiết phụ, trong sách cũng không nói phụ thân nữ chủ sớm chết đi, hẳn là có thể sống sót. Chính là mình vừa mới tới đây, thân phân còn chưa hoàn toàn được người tin tưởng, người trong lung nguyệt cốc đều thành tinh, mạo muội thỉnh cầu càng khiến bị người hoài nghi, làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu bọn họ tra ra được manh mối, mình còn chưa chạy đi, đến lúc đó có trăm cái mồm cũng nói không rõ.

Nếu không……. Trước từ từ…… Đợi sau khi tìm được cơ hội ra ngoài, tìm nữ chủ cùng nhau đi tìm tung tích Tiết phụ, dù sao cùng lung nguyệt cốc liên lụy quá sâu không phải là hành vi sáng suốt.

Hạ quyết tâm Tiết Mật ngẩng đầu nhìn Thích Vô Thương cười cười, “ Không ngại, sư huynh ta đây đi xuống trước……” Nói xong liền xoay người ly khai.

Nhìn thấy Tiết Mật đã đi xa, Thích Vô Thương hướng bên cạnh hỏi, “ Trung Lưu, ngươi thấy thế nào?”

Cảnh Trung Lưu mặt mang suy nghĩ sâu xa nói, “ Khó mà nói, còn phải quan sát.”

“ Như thế nào không đồng ý, không phải sư muội sao? Ta cảm thấy rất tốt, tiểu nha đầu bộ dạng thô bạo làm cho vui sướng.” Lận Thương Lan cười ha hả nói.

Thích, Cảnh hai người nhìn nhau, lắc lắc đầu, không nói gì.

……..

Bên này Tiết Mật vừa mới vượt qua nguy cơ, một đầu khác, một hồi âm mưu thật lớn đang lặng lẽ tới gần Ngọc Linh sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN