Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 92: Phiên ngoại 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa phùn rơi miên man, giữa không gian hoang vắng một tử y nữ tử đang mê man cũng chậm rãi mở mắt ra, khoảnh khắc mới tỉnh trong mắt có chút mông lung, nhưng chỉ chốc lát, liền đổi thành hận thấu xương, lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giới đánh giá chung quanh, sau đó đứng yên tại chỗ.
Nơi này là chỗ nào? Vì sao đến một người cũng không có? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện đào tẩu của nàng chỉ là ảo tưởng, kỳ thật nàng bây giờ còn đang bị vây trong ác mộng…….
Nghĩ vậy, nữ tử tự nhéo vào mu bàn tay, móng tay bén nhọn đâm thật sâu vào da thịt, nhưng đau đớn này lại làm nàng thấy vui mừng, thì ra không phải là ảo cảnh, nàng đã trốn được rồi…….
Nhưng không đợi nàng cong khóe miệng, cả người nhất thời cứng đờ, nữ tử không thể tin nổi khi xem xét tu vi bản thân, Kim Đan kỳ? Sao có thể? Rõ ràng lúc trước tu vi của Ân Tử Di kia đã tới Kim tiên rồi, sao lại rơi xuống Kim Đan kỳ chứ? Chẳng lẽ…… Là bởi vì cái khe hở này? Vậy nơi này là?
Quên đi, mặc kệ thế nào, tóm lại nàng đã trốn thoát, như vậy còn có hy vọng, có hy vọng trong quãng đời còn lại sẽ dùng hết thảy mọi thủ đoạn để làm cho những kẻ ghê tởm đáng buồn nôn của ngũ đại gia tộc kia sống không được tốt lành! Mặc cho hy vọng đó xa vời đến cỡ nào!
Nữ tử thề nói, trong mắt tối đen tràn đầy oán độc ngập trời……..
Phố xá náo nhiệt, khăn mỏng màu xám che đi khuôn mặt của nữ tử, chỉ chừa một đôi mắt linh động, dưới khăn mỏng khóe miệng nữ tử khẽ nhếch, sau đó nhanh chóng rời khỏi thành trấn nhốn nháo này.
Lúc này mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời như bị màn mưa bao phủ, làm người ta không mở được mắt.
Nhưng tử y nữ tử lại không có ý tứ tránh né, ngược lại tháo tấm khăn mỏng màu xám ra, cứ như vậy đứng dưới mưa, mặc cho nước rơi vào người.
Nước mắt cùng mưa hòa vào nhau không ngừng chảy xuống, sợi tóc đen nhánh dán chặt trên mặt.
“A!” Nữ tử đột nhiên hét lên, “Ha ha ha ha cáp…….” Hét xong lại bắt đầu điên cuồng cười ha hả.
Trời thương nàng, đúng là ông trời thương nàng mà! Nguyên lai nàng không phải là trốn thoát, mà là trở về quá khứ của Ân Tử Di, về lại thời điểm mà chuyện đó còn chưa xảy ra.
Nếu vậy thì nàng sẽ nắm chắc hơn phải không? Bởi vì trong nháy mắt lúc nàng sống lại, tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia nàng đều nhớ, thậm chí nàng còn thuộc lòng từng câu từng chữ, ông trời quả nhiên không có uổng công làm cho nàng sống lại, tất cả những kỳ ngộ của nam chủ nữ chủ đều thuộc về nàng, cuối cùng sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén hướng về bọn họ, ha ha…….
Mưa vẫn còn rơi, bóng dáng nữ tử hiu quạnh mà quyết tuyệt chậm rãi biến mất trong màn mưa dày đặc……
Sáu năm sau.
Một tử y nữ tử đột nhiên xuất hiện trước cổng thành của ngũ đại gia tộc, khóe miệng giơ lên mạt cười tà mị, trong miệng lẩm bẩm, ta đã trở về!
Nữ tử từng bước một kiên định đi về phía trước, cảm thụ dưới chân kiên cố, khóe miệng cười càng lớn, thực làm cho người ta hoài niệm a! Nàng hình như chưa lần nào đi lại trong thành đâu, nhưng không khí nơi đây cũng vô cùng quen thuộc……
Lúc này ở phía trước mặt nữ tử, cũng đang đi tới ba người, hai nam một nữ, nữ tử một thân áo trắng, mặt mày tinh xảo, giống như tuyết liên cao cao tại thượng không nhiễm một chút bụi trần, cao thượng mà thần thánh.
Nam tử một người hồng y một người thanh y, hồng y nam tử khóe mắt đuôi mày đều dẫn theo tà tứ, môi mỏng, mắt hoa đào mê người lưu chuyển có thể làm cho người ta tâm sinh mê say, bất quá nếu nói như vậy thì ngươi đã coi thường hắn, vậy ngươi khẳng định chỉ có chết.
Thanh y nam tử kia thì vẻ mặt như ánh mặt trời, con ngươi đen hữu thần, ánh mắt trong sáng hồn nhiên, người ngoài nhìn vào cũng là vui vẻ, đối với hắn yêu thích không ngừng.
Thấy hai nam một nữ kia, Ân Tử Di ánh mắt phát lạnh, sau đó lại trở thành vội vàng cùng kích động, chạy nhanh lại chỗ ba người đó.
“Tỷ, là ngươi sao?” Nói xong nước mắt nữ tử nháy mắt rơi xuống, khóc không thành tiếng, “Ta rất nhớ ngươi, ta rốt cục đã trở lại, ô ô……..”
Bạch y nữ tử bỗng bị người ôm cổ, nhất thời có chút mộng, tỷ? Nữ tử trước mặt này kêu nàng là tỷ? Vậy chứng tỏ……
Lập tức Ân Tử Nhược nắm lấy bả vai tử y nữ tử, đem nàng đẩy ra, cẩn thận đánh giá nữ tử một chút, sau đó ánh mắt cũng phát ra kinh hỉ thật lớn, run giọng nói, “Tiểu Di, tiểu Di, là ngươi sao? Ngươi đã trở lại! Thật tốt quá…….”
Bạch y nữ tử cũng chảy nước mắt theo, sau đó ôm chặt thân hình gầy yếu của nữ tử trước mặt.
Ân Tử Di bị ôm lấy chớp mắt trong mắt hiện lên sợ sệt, lập tức lại đổi thành điềm đạm đáng yêu, nước mắt giống như hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Khóe mắt lại liếc Thượng Quan Tuyệt đang đứng bên cạnh với sắc mặt xanh mét, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Ha hả, vì sao lại tức giận thế? Không phải là bởi vì nàng trở về quấy rầy chuyện tốt của hắn sao, người Ân gia cùng hắn đính hôn chính là nàng, mà không phải là Ân Tử Nhược.
Nếu như đã có hôn ước, thì làm sao có thể an tâm mà ôm mỹ nhân chứ? Cho nên trong nguyên tác mới phá hỏng hình tượng của nàng như vậy, nếu không nam chủ, nữ chủ bị “lương tâm” lên án sao!
Sau đó đám người cùng nhau trở về Ân gia, khi gặp người nhà Ân gia, tự nhiên cũng không tránh khỏi một phen ra vẻ quan tâm cùng thụ sủng nhược kinh, chuyện mất tích lúc trước cũng coi như là chưa từng phát sinh, nàng cứ như vậy sống ở chỗ này. Nhưng khác với nguyên tác là, Ân Tử Di hiện tại đối với ai cũng rất tốt, mỗi ngày ý cười trong suốt, ai có khó khăn, thì luôn là người ra mặt đầu tiên, cho dù chịu bao khổ sở cũng tuyệt không để ý tới.
Cứ như vậy, dần dần truyền ra tin đồn Ân gia nhị tiểu thư là một mỹ nhân thiện lương thông minh, ôn nhu hào phóng, một chút cũng không thua kém vị tỷ tỷ khuynh thành tuyệt sắc Ân Tử Nhược kia, hai người được mệnh danh là Ân gia song xu, dẫn tới vô số người theo đuổi.
Thời điểm Ân Tử Di nghe được lời đồn đãi này, chỉ nở nụ cười ôn nhu, sau đó lại chạy đi tìm Thượng Quan Tuyệt. Đúng vậy, Thượng Quan Tuyệt!
Nàng vẫn còn giống nguyên tác chính là ngày ngày không ngừng truy đuổi Thượng Quan Tuyệt, nhưng lại dùng phương pháp im lặng nhẹ nhàng, không kịch liệt giống như nguyên thân, mỗi ngày đều bày đủ loại quan tâm hắn một cách cẩn thận, nhưng lại không yêu cầu cái gì, khoảng cách không xa không gần. Khi bị người khác nhắc tới, thì sẽ đúng lúc mà đỏ mặt, một bộ thẹn thùng. Buổi tối thì thường thường trốn vào trong chăn của Ân Tử Nhược, như tiểu cô nương lần đầu nếm thử tư vị tình yêu, tâm sự chuyện tình yêu của mình cho nàng ta nghe.
Dù như vậy Thượng Quan Tuyệt cũng không tỏ thái độ phiền hà, hay có lời nói độc ác, hết thảy tiến hành đâu vào đấy, nữ tử giống như con nhện tránh ở chỗ tối, bày thiên la địa võng, rình con mồi của nàng.
Thẳng đến một ngày nam tử nhìn thấy nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm bày ra vẻ mặt say mê đối với Phượng Tấn Du người mà hắn ghét nhất, tâm liền luống cuống, một cỗ hờn dỗi đến mức làm hắn muốn nổi điên.
Đúng lúc này, Ân Tử Di lại tới viện của hắn, còn giống như trước đem điểm tâm được làm rất tỉ mỉ cho hắn.
Nam tử nhìn thấy ý cười trên mặt nữ tử, một cỗ xúc động phá tan lý trí hắn, liền đem điểm tâm hất đổ xuống đất, trong mắt hiện lên mạt ác ý, “Đủ rồi, ngươi có biết mỗi ngày nhìn mặt ngươi ta thấy ghê tởm thế nào không! Vì sao ngươi không thấy thẹn mà ngày nào cũng dây dưa với ta, vì sao? Đều tại ngươi, ngươi vì sao lại trở về, vì sao ngươi không chết ở bên ngoài! Vì sao người cùng ta đính hôn không phải là Tử Nhược, mà là ngươi! Cút cho ta! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa! Mỗi lần thấy ta đều muốn nôn!”
Nghe thấy thanh âm đĩa sứ vỡ vụn trên mặt đất, trong mắt nữ tử hiện lên mạt kinh hách, mà sau khi nghe nam tử nói xong, lại biến thành bi thương thật sâu, nước mắt nhất thời chảy xuống, hai tay nắm chặt váy dài màu tím, xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi nữ tử rời đi, Thượng Quan Tuyệt liền suy sụp tinh thần ngồi xuống, nhìn điểm tâm tinh xảo bị đánh đổ trên mặt đất, môi giật giật, nhưng không nói cái gì.
Sau ngày hôm đó, nam tử đúng là không nhìn thấy nữ tử nữa, ngay cả ngẫu nhiên gặp gỡ cũng không có, nhưng kỳ quái chính là, hắn thế mà lại có chút không thích ứng.
Cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua một tháng, ngũ đại gia tộc nghe được tin tức, có một tòa di tích viễn cổ sắp xuất thế, vì thế liền ước hẹn mang tiểu bối ưu tú trong nhà tiến vào nơi đó.
Ngày xuất phát, Thượng Quan Tuyệt gặp lại nữ tử chiếm cứ tâm tư của hắn dạo gần đây, liền nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, đối phương chỉ cúi đầu im lặng đứng ở phía cuối đội ngũ Ân gia, làm cho hắn không có cơ hội cùng nàng giải thích. Đúng vây, hắn biết ngày đó hắn quá phận, lời nói xác thực là đả thương người, hắn biết chính mình sai lầm rồi!
Nhưng dọc đường đi vẫn không có một cơ hội nào, gió êm sóng lặng tiến tới nơi di tích xuất thế.
Lại không ngờ vừa tiến nào nơi đó, mọi người liền bị người Hòa trạch phục kích, trong lúc mọi người hỗn chiến, thì di tích bên kia cũng bắt đầu rục rịch, một lốc xoáy khổng lồ màu đen vô thanh vô tức xuất hiện phía sau mọi người.
Đang cùng với người đánh nhau Ân Tử Di thấy lốc xoáy kia, ánh mắt hơi mị mị, hiện lên mạt tình thế bắt buộc.
Thấy Thượng Quan Tuyệt đang từ từ lại gần lốc xoáy kia, nữ tử hơi hơi nhíu mày, sau đó như nghĩ tới cái gì, thần tình hoảng sợ chạy vội lại chỗ hồng y nam tử. Đợi chạy tới bên cạnh hắn, mới dồn dập lớn tiếng hô cẩn thận, sau đó hai tay đẩy mạnh sau lưng nam tử một cái, cả người không có lực liền rơi vào bên trong lốc xoáy.
“Tử Di!” Thượng Quan Tuyệt phản ứng lại, nhào người về phía trước, nhưng chỉ bắt được một mảnh góc áo nữ tử.
“Tấn Du!” Bên kia Ân Tử Nhược cũng kinh hoảng kêu lên, thì ra Phượng Tấn Du vì bảo hộ nàng cũng rơi vào bên trong lốc xoáy kia, sau đó lốc xoáy màu đen kia giống như chưa bao giờ xuất hiện, hoàn toàn biến mất không thấy, tất cả mọi việc trong chớp mắt đã hoàn thành, làm mọi người ở đây không kịp trở tay.
“Tử Di! Tử Di!” Hồng y nam tử nhanh chóng chạy lại nơi lốc xoay màu đen xuất hiện lúc nãy, người giống như điên dại liên tục công kích vào nơi bây giờ chỉ có mấy bụi cỏ dại, sắc mặt hắn dần dần trở nên tái nhợt, nhưng vẫn không có dừng tay!
“A!” Nam tử phát ra tiếng kêu bi thống, Tử Di! Không cần, hắn vừa mới hiểu được tâm ý của mình, vì sao lại làm cho người hắn yêu thương biến mất, vì sao!
Sau khi rống một lúc nam tử liền ngất đi.
Mà bên trong di tích, Ân Tử Di cảnh giác nhìn Phượng Tấn Du vẻ mặt tươi cười ở phía đối diện, tâm tình trở nên phức tạp. Rõ ràng nàng tính toán tốt lắm rồi, di tích này một khi có người tiến vào sẽ đóng cửa, đến lúc đó cũng chỉ có một mình nàng ở đây, tất cả mọi thứ trong này đều thuộc về nàng, theo nguyên tác thì hai người Ân Tử Nhược và Phượng Tấn Du cùng nhau rơi vào, không chỉ có thu hoạch được một đống lớn bảo vật, mà cảm tình cũng tiến triển cực nhanh. Nàng trái tính phải tính, Phượng Tấn Du thế nhưng vẫn rơi vào, lại còn hé ra vẻ mặt như vậy…….
Trong chốc lát, nữ tử bỗng xoay người đi về một hướng.
Nhưng chớp mắt khóe mắt phiền chán của nữ tử cũng bị Phượng Tấn Du bắt gặp, theo hiểu biết của hắn, nếu như nhìn thấy hắn, nữ tử trước mặt này hẳn là phải chạy lại chỗ mình cầu xin bảo hộ mới đúng, bởi vì với tính tình của đối phương, thiện lương lại dẫn theo điểm yếu đuối, không ngờ hiện tại lại để hắn thấy cảnh tượng này…… Chẳng lẽ từ trước tới giờ hắn nhìn lầm sao?
Nghĩ như vậy, nam tử vẫn đi theo, trong mắt lại tràn đầy suy nghĩ sâu xa.
Sau đó trong khoảng thời gian sống ở đây lại làm cho Phượng Tấn Du nhìn nữ tử này với cặp mắt khác xưa, khi giết chóc thì ngoan tuyệt, sau đó thì bình ổn điềm tĩnh, nữ tử luôn khẽ cười kia thế nhưng so với hắn thì thích ứng cái thế giới huyết tinh xa lạ này còn nhanh hơn!
Suy nghĩ như vậy, nam tử không nhận thấy rằng, ánh mắt của hắn càng lúc càng dừng thật lâu trên người nữ tử.
Mà Ân Tử Di ngồi cách hắn không xa cũng không thấy phiền toái, trên mặt mặc dù không có biểu tình, nhưng trong lòng thì không ngừng tính toán, cứ như vậy mãi thì không được, mỗi ngày đánh giết cũng không có nhiều lợi ích, mà nàng thì muốn nhiều thứ hơn, ngày ngày đứng ngốc ở cái nơi này, nàng thấy cũng chán nản, phải tìm cơ hội tránh khỏi nam nhân này thôi!
Ân Tử Di hạ quyết tâm nên vì thế lộ trình kế tiếp nàng chuyên môn chọn chỗ có cấm chế, trận pháp phức tạp mà đi, dựa vào nàng có trí nhớ về tình tiết câu chuyện cùng với kinh nghiệm trước kia, nàng cũng phải mất thật lớn công phu mới bỏ rơi nam tử này.
Vừa thoát thân, Ân Tử Di liền hướng tới mục tiêu của nàng, một đường vượt mọi chông gai, thời điểm đến được nơi cất giấu bảo vật, nàng cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu, bất quá nàng cũng không lo nghĩ nhiều, di tích này có đủ loại truyền tống trận, ra thì dễ, mà vào thì khó, rất nhiều người đánh bậy đánh bạ xông vào được di tích, nhưng có khi vừa mới đi được hai bước thì đã bị truyền tống ra ngoài, cái gì cũng không lấy được!
Ân Tử Di trong lòng đưa ra quyết định, đứng trước truyền tống trận, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, từ hôm nay trở đi nàng mới chính thức được xem như bước vào hàng ngũ cường giả, kế hoạch của nàng cũng có thể bắt đầu thực thi.
Lại không nghĩ tới vừa đi ra khỏi truyền tống trận, liền thấy một bạch y nam tử nằm té xỉu dưới chân nàng, Ân Tử Di chỉ hơi thoáng nhìn, sau đó chuẩn bị mặc kệ rời đi, bỗng dưng dừng bước.
Quay trở lại, nâng hai má nam tử lên, trên mặt xẹt qua nụ cười quỷ dị.
Mộc Bạch Y, đúng là Mộc Bạch Y! Từ ngày nàng trở lại Ân gia vẫn chưa có gặp qua hắn, nghe người ta nói, hẳn là đi ra ngoài tu luyện, không ngờ lại để cho nàng gặp được…..
Vì thế nữ tử liền mang theo nam tử cùng đi trên đường, khoảng ba ngày sau nam tử tỉnh lại, bất quá lại giống như bị mất trí nhớ, trong mắt đều là mê mang.
Thấy thế, Ân Tử Di trong lòng vừa động, bỗng nảy ra một ý tưởng. Nàng quyết định, mang theo nam tử đi khắp nơi, nhưng không đi về hướng ngũ đại gia tộc, nàng đang đợi, đợi một cơ hội……
Trên đường nàng luôn dốc lòng chiếu cố bạch y nam tử, trong mắt đúng lúc sẽ lộ ra nhè nhẹ ái mộ, thậm chí khiến cho người đi trên đường nhìn thấy bọn họ cũng cho rằng là một đôi song tu bầu bạn.
Ánh mắt nam tử mới đầu tràn đầy cảnh giác cũng dần dần trở nên nhu hòa, thẳng đến một ngày lại lộ ra nhè nhẹ tình yêu……
Ân Tử Di biết thời cơ đã tới, vì thế liền mang theo hắn trở về ngũ hợp thành.
Nhìn thấy tình ý lưu chuyển quanh thân hai người, người ngũ hợp thành đều kinh ngạc há to miệng, bốn người Thượng Quan Tuyệt, Ân Tử Nhược, Phượng Tấn Du, Vũ Văn Trường Thanh khi nghe được tin tức cũng giật mình tại đương trường.
Cũng không biết có phải do thương thế tốt lên, hay là vì thấy Ân Tử Nhược mà kích thích, Mộc Bạch Y bỗng dưng thanh tỉnh, ánh mắt cũng không có mê mang nữa, ngược lại đi từng bước lại gần Ân Tử Nhược, ánh mắt thâm tình lẩm bẩm, “Tử Nhược……”
Nghe tiếng gọi, tử y nữ tử đứng bên cạnh hắn không thể tin trân trối nhìn, chờ thấy rõ tình ý trong mắt nam tử, giống như bị đả kích thật lớn, đầu choáng váng lui về sau hai bước, sau đó điên cuồng mà chạy đi.
Thấy thế, Mộc Bạch Y đột nhiên thanh tỉnh lại, xoay người định đuổi theo, lại bị một cỗ mạnh mẽ ở phía sau đẩy một cái lảo đảo, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu đỏ đuổi theo nữ tử đã chạy càng lúc càng xa kia…….
Lúc sau Ân Tử Nhược cũng đã nhìn ra chuyện, Ân Tử Di bây giờ lảng tránh người khác, kỳ thật nguyên nhân chân chính chỉ có mình nàng biết, nàng muốn tiến vào không gian cố gắng tu luyện, tăng lên tu vi; mặc khác lại âm thầm liên lạc với một số người tu vi cao thâm có ý kiến bất đồng với ngũ đại gia tộc, cưỡng bức lợi dụ, nhằm tăng cường năng lực của nàng, căn bản là không có thời gian nhàn rỗi để đi quản mấy cái chuyện tình yêu này!
Mà Mộc Bạch Y và Thượng Quan Tuyệt ngày nào cũng đến, ở bên ngoài ngây ngốc chờ đợi, nhưng Ân Tử Di sớm trốn vào không gian nên không nghe không thấy cái gì. Đôi khi Phượng Tấn Du cũng tới đây, nhưng lần nào cũng chỉ ngồi một lúc liền rời đi.
Lúc bọn họ đến, Ân Tử Di đều biết, nhưng vẫn không để ý, vẫn cố gắng sắm vai nữ tử si tình bị tình yêu dày vò.
Ngày ngày trôi qua cứ yên bình như vậy, yên ả đến lúc mà Ân Tử Di cũng nhịn không nổi mà muốn phá vỡ, thì xảy ra một sự kiện, mà sự kiện kia cũng ngòi nổ dẫn đến đại chiến sau này.
Đó chính là Ân Tử Nhược bị người nhìn thấy nàng cùng Phượng Tấn Du ngủ trên cùng một giường, nhưng không phải đơn thuần nằm trong chăn nói chuyện phiếm, cái người thấy kia lại là Ân Tử Di, mà người kêu nàng tới đây chính là Ân Tử Nhược.
Lúc sau ngẫm lại, Ân Tử Di cũng phỏng đoán đó là tâm tư của tỷ tỷ kia, thấy nam nhân của nàng dần dần rời xa nàng, đóa tuyết liên thánh khiết này ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là rất sốt suột, đây chính là tính cách của nàng ta!
Bởi vì trước kia lúc nàng kể cho nàng ta nghe chuyện nàng yêu Thượng Quan Tuyệt, đối phương lúc ấy liên tục đồng ý, còn bày mưu tính kế cho nàng, nhưng thường xuyên sang ngày thứ hai thì lại cố ý cho nàng thấy hình ảnh nàng ta thân mật cùng Thượng Quan Tuyệt, còn bày ra bộ dáng không biết làm sao, tràn đầy xin lỗi nàng.
Cho nên khi thấy cảnh đó, Ân Tử Di đã dự kiến trước, nhưng trong lòng lại không thể tha thứ được, không phải bởi vì nàng yêu Phượng Tấn Du, nàng đối với nam nhân kia có thể nói là không có một tia hảo cảm, chỉ là vì khuôn mặt kia, cùng Hướng Đông giống như đúc, thế mà hắn lại ngủ cùng với nữ nhân khác trên một cái giường, làm nàng không thể tha thứ được.
Ân Tử Nhược thấy muội muội thảm hại cho là đã trở thành người tâm phúc của mình kia, nhìn thấy nàng và Tấn Du ngủ trên cùng một giường, giống như là không nhìn thấy cái gì, chỉ nhếch khóe miệng mỉm cười sau đó liền rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an, cái loại bất an này giống như bài sơn hải đảo, ngay cả lúc Phượng Tấn Du tỉnh lại, nhíu mày chất vấn, nữ tử cũng đều không nghe thấy.
Về sau, nữ tử phát hiện bất an của nàng quả nhiên là có nguyên nhân. Bởi vì nàng nhìn thấy tất cả mọi người Ân gia trừ bỏ lão tổ đều nằm trong vũng máu, thì chỉ còn lại một mình nàng.
Nữ nhân kia giống như ác ma, một thân cẩm y hoa phục, ngồi trên ghế của gia chủ, chậm rãi nói, “Bây giờ bắt đầu chạy đi, có thể trốn được càng xa thì càng tốt, thời gian một nén nhang, người của ta sẽ đuổi theo, sống hay chết thì nhìn vào tạo hóa của ngươi!”
Nghe vậy, Ân Tử Nhược giận dữ công tâm nói, “Ngươi……”
“Hiện tại bắt đầu!” Tử y nữ tử khoát tay, người bên cạnh vội vàng thắp một nén nhang.
Nhìn thấy hương khói bay bay, Ân Tử Nhược không nói gì nữa, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc.
Vì sao? Vì sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh này? Luôn có một thanh âm ở sâu trong đầu nói với nàng, nàng là thiên mệnh chi nữ, sống một cuộc đời nước chảy mây trôi, mọi người đều thích nàng, trên đời này hết thảy mọi thứ đều là của nàng, nam tử ưu tú chỉ có nàng nguyện ý, bọn họ cũng có thể vì nàng mà chung sống hòa bình, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có gì sai lầm, rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng……
Còn chưa nghĩ xong, nữ tử phát hiện mình đã không còn đường để đi, trước mặt là một vách núi đen, nếu là một vách núi đen bình thường thì thôi, nhưng phía dưới vách núi này chính là cái khe đó a!
Nàng đang định quay đầu lại, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm, Ân Tử Nhược ngoảnh đầu, đúng là muội muội nhà mình.
“Vì sao? Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Vì sao lại đối với ta như vậy? Chúng ta không phải tỷ muội ruột sao?” Bạch y nữ tử như điên dại hét toáng lên.
“Kiếp sau hỏi lại ta đi!” Nữ tử nhấc tay, một đạo bạch quang phóng tới trước mặt nàng ta, uy áp tới gần làm cho nữ tử không thở nổi, tay chân cũng cứng đờ không thể nhúc nhích, công kích vừa chạm vào người, nữ tử liền phun ra một búng máu, người giống như diều đứt dây rơi xuống.
Ân Tử Di lửng thững đi về phía trước, nhẹ giọng nói, “Kết cục của ta cũng chính là kết cục của ngươi…….”
Sau khi trở về, Ân Tử Di đẩy nhanh tiến độ, trước sau diệt Thượng Quan gia, Vũ Văn gia, Mộc gia, Phượng gia cũng giết không ít người, nhưng sau đó thu tay lại, làm mọi người phỏng đoán là có quan hệ với Phượng Tấn Du hay không, kỳ thật nguyên nhân chân chính sớm đã không còn rõ ràng rồi……
Trên hành lang tối đen, Ân Tử Di chậm rãi hướng chỗ sâu mà đi tới, nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, nữ tử thế mà cười ra tiếng. Nàng cố ý chọn nơi như thế này, đem bốn lão quỷ kia và Thượng Quan Tuyệt nhốt ở đó, cũng phế đi tu vi của bọn họ chính là để thưởng thức bộ dạng của bọn họ hiện giờ.
Đánh đập, cắt xương, dùng đủ loại khổ hình lên cơ thể người, nhưng bọn hắn cũng không thể chết được, bởi vì một khi có dấu hiệu sắp chết sẽ nhanh chóng đem người đó cứu chữa, phương pháp cứu mạng tiên nhân có rất nhiều, sẽ không để bọn họ đánh mất tánh mạng được.
Nữ tử lại gần một gian phòng khác, nhìn người có vẻ bình yên vô sự, nhưng biểu tình lại thập phần thống khổ – Thượng Quan Tuyệt, nở nụ cười, “Như vậy liền chịu không nổi sao? Phía sau còn có rất nhiều nga!”
Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, nam tử đứng bật dậy, bắt lấy song gỗ, ánh mắt ban đầu hiện lên tình ý say đắm, sau đó lại biến thành tràn ngập oán hận, “Vì sao? Tử Di, vì sao lại đối với ta như vậy?”
“Vì sao? A……. Trước kia ta cũng từng hỏi như thế…….” Trong mắt nữ tử hiện lên chút hận ý, “Nhưng mà không có người nào trả lời ta! Cho nên vì sao ta phải trả lời ngươi chứ? Bất quá……”
Nữ tử khoát tay liền ném một vật vào trong, cười nói, “Ta hy vọng ngươi có thể càng “cao hứng”, cho nên vẫn là nói cho ngươi biết đi!”
Nói xong liền xoay người ly khai, còn chưa có đi ra hành lang chợt nghe một tiếng hô tê tâm liệt phế, “Không!”
Nhưng nữ tử không có ý dừng lại, lập tức đi ra ngoài, nhìn trăng sáng như ngọc trên đỉnh đầu, nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt, thật là tịch mịch a!
Năm nào cũng đến đây, Tiết Mật vẫn mặc bộ xiêm y đó, nhìn chằm chằm cột sáng vàng óng ánh kia, chậm rãi nhắm mắt.
Mà phía cuối cột sáng, Quân Ngọc Hàn từ trong đó đi ra, liền thấy đèn đuốc sáng trưng dài liên miên, như giao long xoay quanh con đường, trên đường xe ô tô chạy ngùn ngụt, cao ốc sáng người cao ngất, thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Thì ra khi thu phục được bí cảnh đó, hắn có thể tới một thế giới khác. Tu vi của hắn mặc dù không có đạt tới cấp đế, nhưng sau khi có được ba nghìn thế giới, thì ở thời không nào hắn cũng có thể tùy ý tiến vào, kỳ thật không biết cấp đế có tồn tại hay không, về sau còn cần hắn đi nghiệm chứng.
Sau đó nam tử cảm thấy có gì đó không bình thường, cước bộ dừng một chút, cả người giống như một luồng sáng tiến vào một căn phòng cũ kỹ, chờ khi thấy bộ dáng của nữ tử nằm trên giường, trong mắt liền phát ra tia kinh hỉ.
Ba hồn bảy vía của nữ tử chỉ còn lại có một phách, cho dù cứu tỉnh thì về sau tư duy cũng không giống người thường, động tác không linh hoạt như người ngốc vậy, nhưng dù là thế cũng làm cho hắn cảm thấy được an ủi.
Dùng hết hơn phân nửa công lực, nữ tử trên giường cũng từ từ tỉnh dậy, ánh mắt tinh thuần giống như trẻ con mới sinh.
“Mật nhi, về sau đây là tên của nàng.”
“Mật nhi…….”
Mấy năm sau, luôn có một nữ tử cũng một thân áo trắng vụng về theo sát bạch y nam tử đi ở phía trước, “Ngọc…… Chờ…….”
Khi đi ngang qua một hộ gia đình, nữ tử như nhìn thấy cái gì, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy gia đình kia có bốn lão nhân tóc hoa râm ngồi ngay ngắn, một nữ tử mặc váy tím ý cười trong suốt ngồi bên cạnh bọn họ, sau đó không biết nữ tử nói cái gì, mà các lão nhân cười thật thoải mái.
Mật nhi ở một bên thấy vậy cũng nở nụ cười theo bọn họ, chỉ là bộ dáng kia lại ngốc nghếch đáng yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!