Tu Chân Thần Giới
Câu chuyện bắt đầu
Lý do để con người tu tiên?
Để trở nên trường sinh bất tử? Để đạt được nguồn sức mạnh vô hạn? Hay đơn giản chỉ là để tồn tại?
Trải qua hàng vạn năm, chưa ai tìm được câu trả lời của việc họ tu tiên…mà thế giới tu tiên chỉ càng ngày càng trở nên ích kỷ và tàn khốc. Là một thế giới mà kẻ mạnh coi sinh mệnh kẻ yếu như cỏ rác.
Phải chăng dù cho có trở thành một tu chân giả thì bản chất thật sự của con người vốn dĩ là tàn bạo, con người vốn dĩ là những kẻ khát máu nhất? Cho nên dù có trải qua bao nhiêu vạn năm, trở thành một tu chân giả đại năng thì cũng không thay đổi được?
Câu chuyện bắt đầu,
Tại một khu rừng rậm đang có một nhóm người đánh nhau hết sức dữ dội. Rất rõ ràng đó là một nhóm người đang chiếm ưu thế là những kẻ đang phục kích con mồi của họ.
Những kẻ tấn công ra tay hết sức man rợ, toàn bộ cơ thể của những kẻ bị phục kích đều nát bấy, ngay cả đầu cũng không còn nguyên vẹn.
– Lục soát túi trữ vật bọn chúng, xem có phát hiện gì không?
Một tên gương mặt dữ tợn ra lệnh cho những kẻ đi cùng, rất hiển nhiên gã ta chính là kẻ cầm đầu của nhóm người này.
– Có phải đây không.
Một tên đầu trọc lục soát túi trữ liền phát hiện một cuốn sách kỳ lạ màu đen liền quăng qua cho tên thủ lĩnh.
– Chà, cuốn sách này hình như rất giống trong miêu tả, có lẽ là vật mà thành chủ cần.
Dứt lời, gã ta liền nhanh chóng cảm nhận có sát khí đang tiến gần liền nhanh chóng hô lên.
– Chạy nhanh, có cao thủ tới.
Nghe lệnh của tên thủ lĩnh, đám người kia cũng tức tốc bỏ chạy vì kẻ có thể khiến cho thủ lĩnh bọn chúng sợ hãi dĩ nhiên không thể là vô danh tiểu tốt.
Thế nhưng chưa đầy mười phút sau, xuất hiện ngay trước con đường bỏ chạy của bọn họ là một thanh niên mặc áo trắng trên vai mang một thanh trọng kiếm.
Người thanh niên nhìn bề ngoài chỉ mới hơn hai mươi, dáng vẻ không cao lớn lắm nhưng bá khí tỏa ra khiến cảm giác thân hình anh ta to cao không khác gì một ngọn núi khiến người khác vừa nhìn thấy liền khiếp sợ.
“Có thể ngự kiếm phi hành, lần này gặp phải tiền bối trúc cơ. Chúng ta không xong rồi” – Tên thủ lĩnh thấy thiếu niên xuất hiện chặn đường phía trước liền biết tình thế của bản thân, trong lòng vô cùng sợ hãi.
– Muốn sống thì bỏ lại những thứ lấy được.
Chàng thiếu niên lên tiếng, âm thanh mang theo khí tức khủng bố.
– Không chạy được rồi, liều mạng thôi anh em.
Một tên mập mạp lên tiếng, những kẻ khác cũng lập tức hưởng ứng.
– Không biết tự lượng sức mình. – Người thiếu niên lạnh lùng nhìn đám người lao tới nói.
Vừa dứt câu nói, toàn bộ thân thể của những kẻ kia bỗng bị cắt thành từng mảnh.
– A…!! Tay chân cuả ta.
– A…!! Tay chân của ta.
….
Liên tiếp mấy tiếng thét vang lên. Tất cả những kẻ đó đều lập tức trở thành phế nhân, toàn bộ tứ chi bị cắt lìa.
– Tiền…tiền…bối… tha mang!! – Tên thủ lĩnh nhìn thấy thuộc hạ của mình bị chém thành từng mảnh mà ngay cả kiếm cũng chưa được thấy đối phương ra chiêu liền sợ hãi quỳ xuống xin tha.
– Muốn ta tha mạng sao? Đã trễ rồi – Người thiếu niên ánh mắt vẫn lạnh băng, hoàn toàn không có chút ý định sẽ tha mạng cho tên thủ lĩnh đang sợ hãi cầu xin.
Người thiếu niên vung tay lên, một tia sáng bắn thẳng tới tên thủ lĩnh, mang theo sức mạnh nguyên khí của cao thủ trúc cơ.
“Nhất Lực Chỉ”
Một chỉ tung ra, lập tức toàn thân của tên thủ lĩnh tan nát, không kịp kêu la một tiếng.
Thiếu niên giơ tay lên, lập tức túi trữ vật của bọn chúng bị hút tới lòng bàn tay anh ta, từ túi trữ vật, hắn lây ra cuốn sách mà bọn chúng vừa đạt được.
Không vội vàng, hắn chậm rãi mở từng trang cuốn sách ra xem, sau đó bóp nát cuốn sách trong lòng bàn tay.
“Vẫn không phải.”
Dường như có chút thất vọng vì không phải thứ hắn cần tìm, người thiếu niên đó lập tức ngự kiếm biến mất.
Tại nơi người thiếu niên kìa vừa rời khỏi, liền xuất hiện một cậu nhóc chui ra. Suốt từ lúc đánh nhau của người thiếu niên đó và đám người kia cậu ta đều chứng kiến.
Cậu ta vốn dĩ đã sử dụng “ẩn thân thuật” đi theo đám người kia để tranh thủ thời cơ thích hợp thì ra tay, không ngờ con mồi mà cậu ta nhắm đến lại xui xẻo bị vị tiền bối trúc cơ kia ra tay trước.
Dưới ẩn thân thuật công pháp độc môn của “Ẩn Hành Giả” dành cho những người thu thập tin báo, công pháp đã đạt tới đẳng cấp huyền cấp cao giai. Cho nên cậu ta dù tu vi chỉ mới luyện khí tầng bảy cũng ẩn nấp được dưới thần thức của tiền bối trúc cơ.
Hắn liền tranh thủ tiện tay lấy đi những túi trữ vật của tiền bối trúc cơ bỏ lại.
“Lần này xem như có chút thu hoạch, dù sao cũng là con mồi của mình, tiền bối kia ra hay mình ra tay cũng như nhau, chưa kể mình còn có thể xem như bảo vệ môi trường nữa.”
Suy nghĩ như vậy, hắn liền không do dự lụm hết túi trữ vật nằm dưới mặt đất rồi nhanh chân bỏ trốn.
Chàng trai tiện tay giúp người hốt rác kia là một chàng trai năm nay mười bảy tuổi, gương mặt hết sức ánh tuấn, mái tóc đen, ánh mắt tỏa ra thần thái vô cùng sắc bén.
Hắn ta tên là Cố Thiên, đệ tử của Phong môn, một trong những môn phái chuyên về săn tin tức ở Tu Chân Thần Giới. Năm nay mười bảy tuổi, đã tu luyện đến luyện khí hậu kỳ và là một trong những tên chuyên săn tin tức nổi tiếng.
Ẩn thân thuật của Phong môn, chỉ cần tu vi không quá một đại cảnh giới thì không thể nào phát hiện sự tồn tại, triệt để che giấu hơi thở và tu vi.
Dựa vào thuật này mà đệ tử Phong môn mới có thể trở thành những kẻ nắm giữ mạng lưới tin tức lớn nhất toàn Tu Chân Thần Giới.
Hôm nay, Cố Thiên chính xác là nhận được tin tức sẽ có một đám người tranh đoạt cuốn sách ghi chép lại bản đồ truy tìm động phủ của một vị tiền bối Đại Thừa đã hết thọ nguyên vào năm vạn năm trước.
Tuy nhiên, Cố Thiên biết tin này cũng là tin vịt rồi, vì nếu cuốn sách kia là thật thì đã không bị vị tiền bối trúc cơ kia đốt thành tro. Dù vậy, bản thân hắn cũng không buồn lắm vì thu được không ít thứ đáng tiền từ túi trữ vật những kẻ xấu số kia.
Tên thủ lĩnh của bọn chúng cũng là luyện khí tầng tám, thế nhưng ngay cả một chiêu trước tiền bối trúc cơ cũng không thể đỡ nổi, có thể thấy sự chênh lệch đẳng cấp lớn đến như thế nào.
“Không biết vị tiền bối trúc cơ kia thuộc về phe nào nhỉ, nhìn mặt tiền bối khá quen thuộc tuy nhiên nhất thời ta không thể nhớ ra được là ai”
Cố Thiên đang suy nghĩ về thân phận của chàng thiếu niên ra tay diệt toàn bộ đám người cướp của kia.
Tu Chân Thần Giới vô cùng rộng lớn, tồn tại hàng trăm môn phái, gia tông, thành thị có thực lực và nằm dưới sự thống trị của những cường giả khác nhau.
Và dĩ nhiên những kẻ có thực lực mạnh nhất chính là những kẻ sở hữu diện tích và tài nguyên to lớn nhất Tu Chân Thần Giới. Đó là một nguyên tắc đã tồn tại hàng vạn năm, thế giới thực lực vi tôn, chỉ cần có sức mạnh muốn bao nhiêu quyền lợi cũng có.
Chính vì sự thèm khát thực lực như vậy, ngay khi giang hồ truyền ra tin tức về tấm bản đồ ẩn chứa động phủ của vị tiền bối Đại Thừa, liền dẫn đến sự tham lam và tranh đấu của tất cả tu chân giả.
– Chúng ta tới muộn rồi, nhóm người của Hà Chí đã chết sạch.
Một tên đàn ông, tóc dựng đứng vừa xuất hiện ở hiện trường nói.
– Chúng ta cần phải lập tức về báo cáo cho thành chủ. – Một tên áo đen đi sau lập tức lên tiếng.
– Đúng vậy, có thể ra tay tàn bạo với nhóm người Hà Chí như vậy, thực lực của người này cũng ít nhất trúc cơ.
– Không biết tên nào dám to gan ngay cả địa bàn của chúng ta mà dám ra tay như vậy.
Tố Quang thành,
Trong quảng trường một người đàn ông tuổi tác khoảng bốn mươi ánh mắt sắc bén, khí chất tỏa ra của một bậc cao thủ.
Người đó chính là, Tố Quang thành chủ, Tố Quang một cao thủ trúc cơ trung kỳ.
– Hôm nay tất cả mọi người tập hợp ở đây chính là tranh đoạt một vị trí trong thập đại cao thủ của Tố Quang thành. Người chiến thắng sẽ được đích thân ta truyền một bộ công pháp Hoàng cấp cao giai phù hợp.
Người đàn ông ngồi giữa ghế chính phát biểu hùng hồn.
Phần thưởng vô cùng giá trị khiến những tên có cơ hội tham gia vô cùng điên cuồng.
– Thành chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ còn chờ người ra lệnh.
– Rất tốt, có ý chí mạnh mẽ. – Tố Quang vừa nói xong, bốc trong tô những viên bi ghi các con số, để phân chia các cặp đấu giành vị trí “đệ nhất cao thủ của Tố Quang Thành”.
Các trận đấu nhanh chóng được diễn ra, Tố Quang thành có thể xem như một thành thị không lớn không nhỏ của Tu Chân Thần Giới, lượng tài nguyên cũng vô cùng phong phú, trở thành một trong những cao thủ của Tố Quang thành thì cơ hội phát triển tu vi cũng dễ dàng hơn.
Trải qua vài tiếng tranh tài, cuối cùng cũng tuyển ra mười người tốt nhất của Tố Quang thành.
– Các người hết sức xuất sắc, biểu hiện cũng không hề tồi. Hôm nay ta sẽ thưởng cho các người thỏa mãn. Mỗi người một viên Trúc Cơ đan…
– Chúng tôi tuyệt đối không để thành chủ thất vọng. – Những người chiến thắng không chậm chạp liền lập tức quỳ xuống tạ lễ.
– Tốt lắm, các người là trụ cột tương lai của Tố Quang thành, ta tin tưởng các người.
– Chúng tôi nhất định tận hưởng tận trung phục vụ thành chủ và cư dân Tố Quang thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!