Tứ Đại Nam Thần Theo Đuổi Cô Nhóc Bướng Bỉnh - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Tứ Đại Nam Thần Theo Đuổi Cô Nhóc Bướng Bỉnh


Chương 1


– Khả Vy à… Khả Vy ơi?_Đã 6h15″ sáng mà nó vẫn chưa xuống nhà nên mẹ nó mới phải chạy lên gọi.

– Khả Vy…_Mẹ nó gọi thêm mấy lần nhưng vẫn chưa có ai đáp lại. Đi thẳng đến trước phòng nó, mẹ gõ cửa

– “Cốc cốc cốc” Vy à, dậy chưa con?_ Đáp lại mẹ vẫn là sự im lặng

– Vy à…vy à_ Mẹ nó lại gọi tiếp.

Lần này, bên trong vang lên tiếng uể oải của nó

– A…mả mí đại nhân à, con chỉ ngủ thêm xíu nữa thôi mà…na na na_ Nó nài nỉ mẹ nhưng vẫn ôm chặt em chăn và baby gối ôm của nó không rời.

– Con không dậy là trễ học đó nha_ Mẹ nó bảo

– Uiii…kệ đi mẹ, dù gì thì vẫn sớm mà…con ngủ thêm 5 phút nữa thôi…_ Nó lại tiếp tục công việc nài nỉ.

– Chỉ 5 phút thôi đó nha_ Mẹ nó thở dài rồi quay xuống dưới nhà

5 phút sau mẹ nó lại đi lên

– Vy à, hết 5 phút rồi đó nha, con đã dậy chưa vậy?_ Mẹ nó đứng ở ngoài nói vọng vào 

– Mẹ lại lên rồi sao…ui thêm 5 phút nữa nha…5 phút nữa nha 

5 phút lần thứ 2

– Mẹ à, 5 phút nữa thôi ạ!!!!

5 phút lần thứ 3

– Dạ…con sẽ dậy mà, 5 phút nữa mà mẹ…

5 phút lần thứ n, 5 phút lần thứ n+1…

– Trần Khả Vy, con dậy chưa thế…định 5 phút đến bao giờ nữa đây_Mẹ nó lắc đầu ngán ngẩm_Dậy ngay cho mẹ đi nào, 6h50 rồi đó nha, không dậy muộn thật đó, mẹ sẽ không lên gọi con nữa đâu_Mẹ nó nói rồi bước đi

Vì sắp muộn học nên nó ngồi dậy, đưa tay lên miệng, ngáp lấy ngáp để rồi nó quay ra nhìn giường mình, giở giọng nuối tiếc

– Haizzz…em chăn à…baby gối ôm à…lại phải xa các em rồi..huhu…ở nhà đợi chị. Ơ…em cũng không muốn xa chị sao, ahuhu chị cũng vậy_Nó nói rồi lại nằm xuống ôm ấp với chăn gối của nó một lúc mới bước vào nhà vệ sinh để VSCN. Nó vẫn không khỏi buồn ngủ, mắt cứ xụp xuống, chân đi loạng choạng, xíu va vào cánh cửa, với tay bật luôn cái đèn lên…Vừa bước vào phòng vệ sinh…uuu không chịu được nữa rồi…không chống lại được sự cám dỗ nữa rồi…

7h a.m, chính xác là nó đã muộn học rồi đó…

Lại một lần nữa, mẹ nó phải lên gọi. Lần này mẹ không thèm gọi hay gỗ cửa, cứ thể mở cửa bước vào

– Khánh Vy à, đã dậy…_Mẹ nó chưa nói hết câu thì nhìn trong phòng không thấy thấy nó đâu. Mẹ nhìn vào phòng vệ sinh, thấy có sáng đèn nên mẹ nghĩ nó ở trong đó nhưng…sao nó không trả lời mẹ…mà, còn lạ hơn là…mẹ không nghe thấy tiếng động gì cả. Chẳng lẽ nó bị làm sao? Mẹ lo lắng bước nhanh đến cửa phòng vệ sinh, túm lấy nắm cửa ” Cạch “

– Khánh Vy…_Vừa bước vào, mẹ nó sững người, không nói được từ nào. À không, cạn lời, sa mạc lời, hạn hán lời mới đúng!! Nó – Trần Khả Vy – một cô gái vô cùng vô cùng dễ thương, trẻ con, vô cùng vô cùng bướng bỉnh giờ đây lại đang ngồi bệt xuống nền gạch hoa, hai tay đặt nên nắp bồn cầu đang đóng, chống đầu và…ngủ??? AAAA…sao có thể như thế? Nó là thánh, là thánh sao? Sao có thể ngủ mọi lúc mọi nơi như thế này chứ??

– Trần Khánh Vy, sao con lại ngủ ở trong này?_Mẹ nó hét lên làm nó giật mình tình dậy

– Dạ..mẹ ạ…mẹ ạ, giật mình chết con rồi_Nó nói rồi dừng lại lấy hơi_Mà mẹ làm gì như có ma vậy, phá hỏng giấc ngủ của con, huhu…

– Hỏng cái gì, sao mày lại ngủ ở đây, có biết đây là đâu không? Nhà vệ sinh, NHÀ VỆ SINH đó_Mẹ nó nhấn mạnh

– Ui…con biết mà, chẳng phải là con đang ngủ trên giường…ớ…ớ, mẹ vừa nói con ngủ ở đâu cơ…nhà vệ sinh?!!

– Mày bị gì vậy hả con, đầu óc có vấn đề hay sao vậy, 7 giờ rồi, 7 giờ đó con. Muộn học rồi đấy

– Dạ??? Mẹ nói cái gì cơ? 7 giờ rồi á? Chết con rồi huhu…._ Nó vội đứng dậy để VSCN

– Mẹ đã bảo mày rồi mà…haizzz_Mẹ nó để lại một câu rồi bước đi

Nó VSCN và thay đồng phục với tốc độ siêu nhân phải gọi bằng cụ rồi chạy vèo ra phòng, lấy lược chải đầu sau đó cầm lấy cặp sách mà chạy như bay xuống dưới nhà.

Lúc này, mẹ nó với em trai đang ngồi ở bàn ăn, thấy nó xuống mẹ gọi

– Vy à, chạy cẩn thận thôi kẻo ngã

Nó không nói gì, chạy qua bàn ăn thuận tay nó cầm ổ bánh mì ở trên bàn, đưa vào nhai ngấu nghiến một cách rất “có duyên”

– Chị à, không ăn cơm sao?_ Em trai nó hỏi

– Hôm nay chị chuyển vô trường mới mà muộn mất 30″ rồi. Chị ăn bánh mì là được, em và mẹ cứ ăn đi nhé! Thưa mẹ con đi học_ Nó chào rồi cưỡi cái xe đạp đã cũ của nó lao vun vút trên đường. 

Chỉ vỏn vẹn mấy phút sau nó đã đến trường

Kétttttttt…Tiếng xe đạp của nó phanh gấp trước cánh cổng sắt đã đóng từ bao giờ. Nó đứng ở ngoài, gọi bác bảo vệ í ới

– Bác bảo vệ ơi…

Một lúc sau, từ trong phòng, bác bảo vệ bước ra

– Lại là học sinh đi muộn nữa phải không?_ Bác hỏi

– Dạ…dạ không ạ, cháu là học sinh mới chuyển đến đây thôi ạ_ Nó trả lời

– Vậy sao…hừm…vào đi_ Bác nhìn nó vẻ trầm tư rồi cũng mở cổng cho nó vào

– Cháu cảm ơn bác ạ_ Nó quay ra nói với bác bảo vệ, vội vàng dắt xe đi cất rồi cắm đầu chạy. Được một quãng nó đã thấm mệt nhưng vẫn chạy tiếp. Sân trường này rộng thật đấy. Đang chạy nên nó không đề ý phía dưới có cục đá. Nó vấp phải cục đá sau đó lao thẳng xuống phía trước. Đúng lúc này, có ba cậu nam sinh đi qua. Theo phản xạ, nó đưa tay lên định túm lấy cánh tay của cậu bạn đi trước. Ai dè, cậu bạn ấy lại né người qua một bên, để mặc cho nó ngã. Và thế là nó đã có một cú hôn đất thật…tuyệt!

– Uiii da ma da…đau quá mẹ ơi_ Nó đứng dậy,vừa đưa tay xoa xoa cái trán đã u một cục của nó vừa kêu lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN