Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 79: Tử Đằng_ Đường cùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 79: Tử Đằng_ Đường cùng


Biển dậy sóng gánh bầu trời khuya nặng nề, gió ngoài khơi trĩu màn đêm đen mù mịt. Biệt thự Chương gia là một biệt thự đồ sộ gần bờ biển, thiết kế theo phong cách Gothic càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, âm u. Chung Băng Tâm – nữ chủ nhân hiện tại của Chương gia, cũng là mẹ thân sinh của hai anh em Chương Du Thần và Chương Y Dao – đang từ tốn vuốt ve con vẹt trắng trong lồng.

Chung Băng Tâm tuổi tác đã chập tứ tuần, ấy vậy mà đường nét sắc sảo vẫn không phai nhạt bởi thời gian. Đôi mắt bà sáng quắc, đuôi mắt dài càng khiến ngũ quan thêm sắc lạnh. Từ cái nhấc tay động chân đều toát lên tư chất quí tộc kiêu ngạo, ánh nhìn chỉ lườm một cái thôi cũng đủ khiến kẻ khác phải rùng mình. Chung Băng Tâm vẻ đẹp trời sinh góc cạnh như vậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp dịu dàng như nước của Chương Y Dao, rõ ràng, cô con gái độc nhất của Chương gia không thừa hưởng vẻ đẹp sắc nét của bà. Nhưng phải thấy may vì Y Dao còn là một mỹ nhân, nếu không chắc Chung Băng Tâm ắt rất mất mặt. Ai chẳng biết Chương phu nhân là người rất cầu toàn về cái đẹp!

— Phu nhân, thiếu gia đã tới.

Bên ngoài cửa có tiếng kẻ cung kính thông báo, lập tức con vẹt quý của Chung Băng Tâm quác quác mấy cái. Bà chỉ: “Ừm” một cái rất nhẹ, tức thì đám người hầu đâu vào đấy chuẩn bị bàn ghế cùng thức ăn đón cậu chủ vào. Dù nói là mẹ con, nhưng số ngày Chương Du Thần ghé thăm về biệt thự Chương gia mỗi năm cộng lại chưa đến một tuần. Chúng người hầu cũng rất sợ phải phục vụ vị thiếu gia lãnh huyết này, chỉ có mỗi Chương Du Thần là đủ khả năng khiến Chung Băng Tâm tức điên lên, mà cơn giận khủng khiếp của bà thì đám người ở này phải chịu hết.

Có tiếng bước chân chậm rãi bước vào, Chung Băng Tâm nhoẻn miệng cười, đưa con chim cưng vào lồng rồi đóng lại, nghe rõ tiếng “lách cách” của ổ khóa vang lên.

— Năm nay phá lệ về Chương gia lần thứ tám trong năm? — Chung Băng Tâm xuýt xoa đưa ngón tay vuốt ve con vẹt yêu, bị giam cầm, thật đáng thương.

— Hôm nay phá lệ không “đi ngủ” sau 9 giờ? — Chương Du Thần một phép tắc chào hỏi cũng chẳng có, chỉ nhếch môi cười lạnh.

Đám kẻ hầu người hạ nghe Chương Du Thần nói vậy thì run run cúi thấp người đến nỗi không dám nhúc nhích thêm. Kẻ trong nhà ai cũng ngầm nhắm mắt làm ngơ chuyện phu nhân qua lại với Giả tiên sinh Giả Minh Hàm, mà thiếu gia trước mặt phu nhân lại tỏ rõ ý mỉa mai như vậy. Chung Băng Tâm nghe vậy thì chỉ cười khẽ một tiếng, bà thu tay về, ngồi ở ghế tọa trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống như một nữ vương, đối mắt với Chương Du Thần:

— Đêm dài khó tránh khỏi tịch mịch. Ta như vậy càng muốn mau chóng gả Y Dao cho Mộ Dung Viễn để yên một tấm chồng. — Câu nói nhắc đến Y Dao nhẹ như gió thoảng, nhìn con trai mặt không đổi sắc mà ương ngạnh đứng đó nhìn lên, chả khác nào một vị vua cao ngạo, bà có mấy phần hài lòng với khí thái này.

— Tôi còn tưởng là Y Dao nói nhầm, lẽ ra là bà gả đi mới phải. — Chương Du Thần hừ lạnh, chẳng đếm xỉa gì tới vẻ mặt khó chịu của Chung Băng Tâm khi bị nói giễu mà chầm chậm ngồi xuống. — Rốt cuộc bà muốn gì?

— Ta muốn gì con luôn hiểu rõ nhất. Ngôi vị “Lão đại” sớm muộn gì cũng về tay con, nên như Bạch Kỳ Sơ có một đứa con trai nối dõi đi thôi.

Cả không gian im ắng đến cực độ, Chương Du Thần gương mặt lãnh đạm không nhìn ra biểu cảm. Anh trước giờ vẫn luôn khó đoán như vậy, Chung Băng Tâm mới thở dài buông thêm vài lời:

— Xét tất cả các gia tộc hiện nay, chỉ có Mộ Dung gia là đáng để Chương gia kết giao. Ái nữ Mộ Dung Vy cũng là một tiểu thư tuyệt sắc, con cũng đã chững ba mươi, lấy vợ là được rồi. Đây là cơ hội tốt để liên kết các gia tộc lại với nhau.

— “Liên kết các gia tộc”? — Chương Du Thần cười nhạt. — Rốt cuộc thì lòng tham của bà sâu tới bao nhiêu? Hắc đạo có hai mươi tám gia tộc lớn, Chương gia đã lôi kéo hết mười sáu gia tộc, quyền lực như vậy vẫn còn thiếu?

— Cái chính vẫn là có cốt nhục của Chương gia thừa kế. Như vậy, vẫn giữ được ngôi Lão đại như Bạch Kỳ Sơ đã truyền lại cho Bạch Dĩ Hiên. — Chung Băng Tâm mặt đanh lại gằn từng tiếng. — Mộ Dung Viễn có ý giao minh với Chương gia, một công đôi việc không thể bỏ lỡ.

— “Cốt nhục của Chương gia thừa kế”? — Chương Du Thần cười lạnh. — Không nghĩ “mẹ” đã luôn lừa mình dối người êm xuôi như vậy. Bà nghĩ tôi vẫn là “đứa con trai” bà hi vọng sau từng ấy chuyện sao.

“Rầm” một tiếng, Chung Băng Tâm mặt mày xám xịt đập mạnh tay xuống bàn khiến cho đám người xung quanh giật thót tim, bà quát:

— Lui xuống hết!

Bọn họ mừng còn không kịp lập tức đứng dậy đi ngay, trả lại không gian riêng cho hai mẹ con nhà họ Chương. Giờ chỉ còn lại Chung Băng Tâm và Chương Du Thần, mày bà cau lại gằn từng chữ:

— Chớ có được nước lấn tới. Nếu có gan nhắc ta chuyện năm đó, vậy thì cũng có gan lật lại thù năm xưa đi? Thế nào!? Chừng nào con còn là “Chương Du Thần”, thì hết thảy mọi thứ của con vẫn do ta định đoạt. Đừng quên người con cần đối kháng là Lãnh gia và Bạch gia, chỉ khi con chiếm toàn quyền tuyệt đối, ta mới cho con toại nguyện.

Lời lẽ của Chung Băng Tâm lạnh như băng, quả đúng với cái tên vô tình của bà. Bà thấy cái nhíu mày của Chương Du Thần, nhưng cũng thấy cái cười nhạt của Chương Du Thần. Anh quyền lực tối cao đến mức nào, lớn mạnh trong mắt kẻ khác đến mức nào, cũng chỉ giỏi lắm khiến người đàn bà này cau mày một cái mà thôi.

— Con cũng chẳng quá quan tâm đến phụ nữ đó sao? Cưới Mộ Dung Vy về, chỉ cần cho nó mang thai là được. Ta đã nhận lời kết giao của Mộ Dung gia, không thể mặt dạn hủy đi, còn may thì Mộ Dung Viễn vẫn chưa chán Y Dao.

Chung Băng Tâm vừa dứt lời đã bắt gặp ánh mắt khinh miệt của Chương Du Thần. Bà coi tôi là gì? Coi con bé là gì? Tùy ý định đoạt, cùng là phụ nữ, nhưng lại mặt không cảm xúc mà nói tên Mộ Dung Viễn kia vẫn chưa “chán” Y Dao? Coi tôi dù không đếm xỉa tới Mộ Dung Vy thì “chỉ cần làm cô ta có thai”?

— Bà nghĩ tên đàn ông nào cũng đểu cáng như tình nhân của bà, ả phụ nữ nào cũng vui vẻ lên giường như bà sao? — Chương Du Thần đứng phắt dậy, không hề quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Chung Băng Tâm mà quay lưng rời đi.

— CHƯƠNG DU THẦN!!!

— Như tôi nói, nên gả vào Mộ Dung gia hẳn là bà. Còn bà vừa ý con dâu nào, tôi không để mắt. — Nói đoạn, anh dừng lại liếc mắt về phía Chương phu nhân. — Còn bà vừa ý con rể nào, đừng nghĩ tôi không để tâm. Ưng ý ai thì tự đi mà tái giá.

Chương Du Thần dứt khoát rời đi, không để Chung Băng Tâm nói gì thêm. Lúc này, khi nghe câu nói hỗn xược đó của Chương Du Thần, Chung Băng Tâm không có tức giận hồng hộc như khi nãy mà còn thở phào đắc ý. Đứa trẻ ngoan đó, rõ vẫn không thể chống lại bà, cùng lắm chỉ có thể tới chọc tức bà vài câu cho bà thổ huyết mà chết. Nhưng mọi thứ bà định đoạt vốn luôn xảy ra như bà định sẵn. Chương Du Thần nói “không để mắt” chứ không nói “không đồng ý”, tức là nó đã chấp nhận cho Mộ Dung Vy vào cửa. Nhưng nếu là “con rể”, nó sẽ “để tâm”, chẳng phải cảnh cáo bà không được tùy tiện gả đi Chương Y Dao sao? Xem ra bà đã đúng khi không trực tiếp bắt nó lấy Mộ Dung Vy, mà đà bắt Y Dao lấy Mộ Dung Viễn, bằng không ngoài Y Dao cùng đường chạy tới van xin nó, nó nào sẽ chịu về Chương gia “bàn bạc hôn sự” với bà. Chương Du Thần, quả nhiên con là một người anh trai tốt, nhưng lại là một vị Tôn chủ tồi.

Xem ra bà nên gả quách đi Y Dao, không nghĩ Du Thần sẽ vì nó mà tức khắc tới tận đây, bà đã sớm để Y Dao sống ở ngoài, tách xa Du Thần càng tốt để khỏi nảy sinh anh em tình thâm, nào ngờ Y Dao vẫn còn là nhược điểm sống của Du Thần như vậy. Phải nhanh chóng cho con bé an vị, nếu không rất nguy hại đến “Lão đại” sau này.

Trong mắt Chung Băng Tâm lóe lên vẻ kiên định, không có một chút đắn đo gì với tương lai con gái ruột của mình. Nếu nói ra, thế giới này phải nhiễm đầy máu tanh đến mức nào mới có thể khiến còn người ta thờ ơ nguội lạnh như vậy? Đối với người phụ nữ đứng trên đỉnh cao quyền lực như Băng Tâm, Chương Y Dao vẫn chưa là đủ, Chương Du Thần vẫn chưa bao giờ đủ. Bà tin rằng, mọi quyết định của bà bây giờ đều hoàn toàn đúng đắn, Chương gia đang một bước lại một bước chạm tới ngai vàng tối thượng của giới Hắc đạo.

Rời khỏi căn biệt thự sặc mùi giả dối kia, Chương Du Thần không nói không rằng bước lên xe. Phó Kỵ Nhâm biết tâm tình của Tôn chủ không ổn định, luôn luôn là vậy sau khi giáp mặt Chương phu nhân, nên anh cũng im tiếng mà lái xe đi đường vòng trở lại Dinh thự riêng. Chiếc xe màu đen rẽ thời gian mà lăn bánh, lướt êm trên con đường dài không một tiếng động. Thế giới xung quanh dường như tĩnh lặng đi, hay là nó đã vốn hiu quạnh như thế, Chương Du Thần tự hỏi. Anh thiu thiu thiếp ngủ, đã 5 ngày rồi anh chưa được chợp mắt. Anh đã định sẽ dốc toàn lực chơi một ván đấu kết thúc với Bạch Dĩ Hiên, vậy mà tiếc quá…

Gió vù vù bay qua cũng thoảng chậm lại, không dám làm phiền “vị vua thế giới ngầm” đang thiếp ngủ kia, chỉ lẳng lặng để lại một giấc mơ chớp nhoáng. Một giấc mơ từ thuở xa xưa, trở lại cái ngày gió cũng nhè nhẹ thế này, 15 năm về trước… Chương Du Thần như quay ngược thời gian trở lại cái khoảnh khoắc năm anh 13 tuổi, đó cũng là lúc mọi tội lỗi bắt đầu.

Vẫn là biệt thự Chương gia hào nhoáng ngày nào, nhưng căn phòng nồng nặc mùi thuốc, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển khó nhọc của cậu trai kia đã khiến mọi thứ trở nên thật ảm đạm. Đó là một cậu thiếu niên bằng tuổi anh nhưng dáng vẻ lại trưởng thành hơn nhiều. Cậu ta có vẻ đau đớn, khắp người chằng chịt những băng bó và dây nhợ truyền nước, gương mặt anh tuấn trở nên nhợt nhạt. Cậu trai ấy nằm trên giường bệnh, ấy vậy mà vẻ uy nghi vẫn không giảm sút tí nào, còn khiến cho anh – một thân áo quần nhếch nhác, thương tích máu me đầy mình thấy tự ti.

— Cậu là người mẹ tôi chọn à. — Cậu trai ấy liếc mắt về phía anh, chẳng có vẻ gì là đang hỏi mà là khẳng định. — Cậu tên gì?

–… Lãnh… Vô Triệt…

— Cậu tên gì? — Vẫn là câu hỏi đó, nhưng ánh mắt cậu trai ấy xẹt qua tia ảo não, rồi sau đó lấp đầy bằng kiên định.

–…Lãnh Vô Triệt? — Khí thế oai vệ kia làm anh sợ, anh đã nói gì sai sao?

— Cậu tên gì. — Lần này cậu trai ấy nở một nụ cười nhạt, đôi mắt màu xám bạc kia quay sang nhìn chòng chọc vào anh.

Ánh mắt thê lương kia làm thời gian thoáng chốc ngừng chảy, anh lặng im hồi lâu. Lát sau mới chậm rãi cất tiếng:

–… Chương Du Thần.

— Phải rồi, là thế. — Cậu thiếu niên kia thu nụ cười nhạt nhếch của mình lại, thở dài nói. — Từ nay về sau, cậu là tôi, là “Chương Du Thần”, bất kì ai hỏi cũng thế, cũng là “Chương Du Thần”…

Không gian lại lâm vào trầm mặc, hai cậu bé, một vị thiếu gia nhà họ

— Triệt. — Cậu trai ấy gọi tên anh, cũng là lần đầu tiên và là lần cuối. — Nếu từ giở trở đi cậu là tôi, thì tất thảy mọi thứ thuộc về tôi cũng là của cậu.

Nói được mấy câu, cậu trai ấy lại nổi cơn ho sặc sụa, máu thấm đẫm ra giường. Anh hốt hoảng chạy lại đỡ cậu ấy, mới biết cả người cậu ấy gầy đến chừng nào, có lẽ đã bị suy nhược trầm trọng. Cậu trai ấy màng cho cơn ho dữ dội hành hạ, bấu chặt vào tay anh, giọng điệu như ra lệnh, lại nghe như cầu xin:

— Cho nên… nhiệm vụ che chở Y Dao, trách nhiệm yêu thương Y Dao… từ nay cũng là của cậu. Tôi chết đi rồi… cái tên “Chương Du Thần” này sẽ vĩnh viễn là của cậu… cậu nhất định không được đánh mất nó… đánh mất cái tên “Chương Du Thần” trong lòng con bé… Nếu không… tôi sẽ không tha cho cậu!

— Tôn chủ. Ta trở về rồi.

Tiếng Phó Kỵ Nhâm vang lên đánh thức Chương Du Thần. Anh chậm chạp mở đôi mắt, vùng trời tối om, chỉ có Dinh thự xa xỉ này là sáng đèn, phải rồi, vừa nãy chỉ là một giấc mơ hư ảo thôi. Anh day day huyệt thái dương, không nghĩ sau 15 năm trời, anh lại mơ ký ức đó. Một giấc mơ không nên xuất hiện lại lần nữa.

— Tôn chủ. — Phó Kỵ Nhâm nhẹ giọng. — Tiểu thư vẫn còn ở đây.

Nghe Phó Kỵ Nhâm nói vậy, Chương Du Thần mới nhíu mày nhìn ra ngoài. Quả thật Chương Y Dao vẫn còn ở đây, cô bé cúi gằm mặt xuống, tựa trước cổng, xung quanh là mấy người thủ hạ vẻ mặt vô cùng khó xử. Lúc nãy lấy xe đi, anh có thấy con bé nhưng lơ đi, để con bé đứng đó đợi lâu sẽ tự khắc quay về, xem ra vẫn rất cứng đầu. Anh thở dài một hơi, mở cửa xe đi ra, dịu giọng:

— Vào nhà đi.

Chúng thuộc hạ nhẹ nhõm cung kính cúi người xuống, tiểu thư một mực không muốn đi về, họ còn sợ sẽ bị anh trách phạt. Chương Y Dao nghe anh nói vậy bất giác nhoẻn miệng cười, chầm chậm đi vào theo anh. Hai anh em vào trong dinh thự, Chương Y Dao tự nhiên ngồi xuống, Chương Du Thần thì đi lấy nước uống cho tỉnh.

— Có gì muốn nói thì nói đi.

— Anh. — Chương Y Dao khẽ gọi. — Anh đã nói chuyện với mẹ chưa?

— Đã nói. — Chương Du Thần cảm thấy đầu óc hơi choáng, có lẽ anh đã quá lao lực dẫn đến thần trí cũng mệt mỏi.

— Vậy… hôn sự của em…

— Bỏ rồi. Bà ta cũng không chịu “lấy chung chồng” với con gái đâu. — Những lời sau là lời anh lầm bầm, chỉ đủ mình nghe thấy.

— Thật sao!? — Vẻ mừng rỡ hiện lên rõ trên gương mặt cô bé. — Nhưng nếu là mẹ, mẹ sẽ không dễ dàng đồng ý với anh như vậy chứ!?

— Ừ. Chẳng qua là trao đổi thôi. Anh lấy Mộ Dung Vy.

Lúc nói tới những lời nói, Chương Du Thần quay lưng lại với cô nên cô không thể thấy anh có biểu cảm gì. Chương Y Dao lại khá thấy có lỗi, niềm vui của cô bây giờ hóa ra đánh đổi bằng hôn nhân của anh. Cô còn mong chờ gì chứ, biết rõ là mẹ sẽ không dễ gì bỏ qua cơ hội hợp tác béo bở này…

— Anh, em xin l..

— Nếu muốn người khác không xem nhẹ mình, đừng lúc nào cũng nói lời xin lỗi như vậy. — Chương Y Dao còn chưa nói hết câu, Chương Du Thần đã quay mặt lời nghiêm giọng với cô. — Nếu cứ lúc nào cũng nói lời xin lỗi như thế này, bọn họ sẽ mặc định em là kẻ nhu nhược và cho đó là lỗi của em thật.

— Ưm… Em hiểu rồi… — Không hiểu sao những lời này rất nghiêm túc, cô lại cảm thấy rất ấm lòng. — Nhưng còn hôn sự của anh?

— Chẳng sao cả. — Chương Du Thần nghĩ, người phụ nữ nào lấy anh cũng sẽ không có kết cục hạnh phúc gì. Không chừng ngày trở thành góa phụ cũng chẳng còn xa.

Mộ Dung Vy gả cho Chương Du Thần, quả thực là tội nghiệp muôn phần. Bởi vì Chương Du Thần, vốn đã nguôi lạnh với chuyện nam nữ, càng sẽ không chạm vào cô ta dù là tân hôn. Ngay cả thân phận là kẻ thế thân cho người con gái đã nằm dưới nấm mồ kia, Mộ Dung Vy cũng chẳng có.

— Gần đây em hay có một giấc mơ… rất lạ…

Chương Y Dao lặng một chút nhìn Chương Du Thần, lần này anh nhấp một ngụm Whiskey, gật đầu ý bảo anh đang nghe.

— Em mơ thấy em còn rất nhỏ, anh cũng chỉ mới niên thiếu. Em đòi anh dẫn ra ngoài chơi, làm ầm ĩ nhất quyết đi cho bằng được. Và anh đồng ý lén mẹ chở em ra tới bìa rừng ngắm cảnh.

Nói đến đây, Chương Du Thần chợt khựng lại, còn Chương Y Dao thì không để ý, ủ rũ nói tiếp.

— Em mơ thấy em thích thú reo lên vì được ngắm cảnh lạ, anh ngồi sát bên thì cũng vui vẻ nói theo. Nhưnh đột ngột, có đá lở từ dốc núi, to và nặng, rơi xuống đè lên xe chúng ta, làm xe trật bánh và rơi xuống vách núi… Em mơ thấy anh ôm em lại gọn trong lòng, rồi em nghe thấy tiếng xương anh vỡ rất rõ, anh bị thương rất nặng…

— Sau đó… thì thế nào…?

— Em mơ thấy em lành lặn ngồi co ro trong phòng, mẹ rất giận dữ, khuôn măt mẹ hung tợn quát tháo làm em sợ vô cùng. Em cứ tưởng anh đã chết rồi… cảm giác quá thực…

Chương Y Dao nói đến đây thì chợt nghẹn giọng. Đã có chuyện gì xảy ra với anh em cô đâu chứ, anh trai vẫn đứng đây, vẫn là anh trai cô nhưng lại không ấm áp như trong mơ. Có lẽ cô thiếu thốn đến mức sinh hoang tưởng rồi…

Chương Du Thần thì lặng lẽ không nói gì, hớp Whiskey uống vào làm anh thấy khó nuốt. Chương Y Dao, cái đó người ta không gọi là mơ, cái đó người ta gọi là ký ức…

Anh siết chặt ly rượu, vô cùng muốn gào lên rằng: “Chương Y Dao. Anh trai em chết rồi. Tôi không phải anh trai em. Anh trai em đã chết rồi, vì bảo vệ em mà thịt nát xương tan, đến lúc cuối đời nằm trên giường bệnh cũng không thể gặp em lần cuối.”

— Em về đi. Sau này đừng tùy tiện tới gần anh nữa.

— Anh! Hồi em mới 4 tuổi, có nghe vú nói em đã bị một trận ốm sốt li bì đến quên trời quên đất. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy anh bị thương nằm trong bệnh viện, vì tai nạn vô ý mà bị hủy nhan, phải phẫu thuật thành khuôn mặt của anh bây giờ. Anh nói đi! Có phải, đoạn thời gian mà em lãng quên không phải là do em ốm nặng mà không nhớ, mà là vì tai nạn xe đó phải không? Từ khi em sinh ra đến năm em 4 tuổi, anh và em lúc nào cũng chụp hình kỷ niệm chung, tại sao sau việc đó anh và em không còn thân thiết như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra phải không!?

— Y Dao, về đi. — Chương Du Thần không nói gì thêm, lẳng lặng bỏ cô lại dưới sảnh, đi thẳng một mạch lên phòng.

Anh ngả người xuống giường, thầm chửi rủa. Giả dối, tất cả là giả dối đấy! Cái chết của anh trai em, là hiện thân của sự sống mà tôi sở hữu hiện giờ. Tai nạn đó đã xảy ra, quả thực đã xảy ra, nếu không Chung Băng Tâm cũng sẽ không điên loạn vì mất con trai thừa kế mà cứu vớt tôi như vậy.

— Chương phu nhân, con trai của bà, Chương Du Thần thiếu gia… thương tích trầm trọng, có vết bỏng lớn ở sau lưng, xương chân, xương tay đều đã gãy… khả năng hoại tử ở chân là rất cao. Cũng may người thủ hạ lái xe kia nhanh nhẹn bao bọc hai anh em lại, Chương thiếu gia mới bảo toàn mạng sống.

— May mắn? Ông nói nó như vậy là may sao? Chương gia tôi chỉ có nó là con trai nối dõi, mà nhìn nó đi kìa!!! — Chung Băng Tâm hét lên. — Nhìn cũng biết cả đời sau cũng sống kiếp tàn phế. Cũng phải dùng nửa đời người còn lại ngồi trên xe lăn, thuốc thang từng chút một!

— Phu nhân… tôi thực sự không cứu được… Nhưng cậu chủ vẫn bảo toàn mạng, chưa đến mức sống đời sống thực…

— Ông im đi! Ông nên nhớ, con trai tôi… nó chẳng bị sao cả… Truyền ra ngoài rằng, nó bị tai nạn xe, mặt bị bỏng phải phẫu thuật… tai qua nạn khỏi cả rồi….

— Ý phu nhân là… là đang muốn cho thằng bé kia thay thế thiếu gia sao?

— Vậy chứ ông nghĩ tôi mang nó về làm gì? Nếu không phải tôi là dì nó, nể tình chị em ruột của mẹ nó với tôi, tôi sẽ không đời nào để cho con trai của gia tộc khốn kiếp ấy bước vào cửa!

— Vậy… vậy còn… thiếu gia thì sao?

— Cho nó một liều thuốc êm dịu nhất… để nó ra đi…

— Trời ơi…!!! Phu nhân, nhưng cậu chủ vẫn còn sống! Cậu chỉ mới có 14 tuổi, tôi không ra tay được!!!

— Ông la lên cái gì!? Ông nghĩ tôi không xót cho nó sao!? — Chung Băng Tâm ôm ngực thét lên. — Thà cho nó chấm dứt lúc này, còn hơn để nó sống những năm tháng sau cùng với nỗi đau thân xác. Ông nhìn đi, Vô Triệt cũng đã nhận về rồi, Chương gia chỉ có mỗi nó là huyết mạch. Nó tàn phế như vậy thì Chương gia sẽ đi về đâu? Những lão già ngoài kia chỉ cần biết Thần nhi thương tích như vậy, ắt sẽ tiếm quyền ngay lập tức. Tôi chỉ còn nước này thôi…!!! Một là đứa con trai bị truy sát kia của Lãnh gia chết, hai là con trai nhà họ Chương chết, ông nghĩ tôi phải làm thế nào? Chỉ có duy nhất một đứa được sống trên đời thôi… Chuyện này mà phát giác ra ngoài… thì chẳng phải công sức gây dựng gia tộc Chương gia bỏ dở hết sao? Không! Chương Du Thần, nó vẫn còn sống, khỏe mạnh là đằng khác! Tôi khó khăn lắm mới lên được vị trí này, không thể để mất hết được!!!

Ký ức chợt ùa về khiến đầu anh đau như búa bổ, như xé rách tâm trí anh. Phải rồi, cậu thiếu niên kia, hẳn là đã biết quyết định của mẹ mình, nên mới nở nụ cười thê lương đến vậy khi thấy anh… Nếu như không phải anh vô tình nghe được, có lẽ cả đời còn lầm tưởng rằng sau khi mẹ mất, còn có người dì này yêu thương cưu mang anh… Thật tàn nhẫn… Chỉ vì bốn chữ “Hào môn thế gia”, mà bà ta có thể sẵn sàng độc chết con mình để bảo vệ địa vị, cho anh lên thay thế để vững chắc quyền lực. Tại sao nhỉ? Tại sao anh vẫn còn đứng đây, tồn tại bằng cách sống thay cho người khác?

Phải rồi. Anh biết tại sao mà…

…Úc Tịch Sa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN