Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 83: Tử Đằng_ Xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 83: Tử Đằng_ Xa


Tu viện Porche được xây dựng từ những năm đầu thế kỷ 19, là một trong những tu viện được đầu tư nhất và qui mô nhất. Đã có quãng thời gian tu viện này chiêu mộ được hàng trăm tín đồ Thiên chúa giáo dốc lòng xây dựng tu viện ngày một lớn mạnh, trở thành một trong những tu viện có ảnh hưởng nhất chỉ trong vòng mấy năm. Song, thứ càng lớn, càng khó cầm.

Vì sức ảnh hưởng quá rộng rãi của tu viện này, những kẻ có thế lực đã lợi dụng nó cho mưu đồ riêng của mình. Bằng một cách nào đó, những kẻ ấy đã tận dụng triệt để tầm quan trọng của tu viện Porche trong lòng các con chiên, và thực hiện những âm mưu tranh giành thế lực của mình. Cho đến khi mọi chuyện được phát giác, sự phẫn nộ vì bị lừa gạt và lợi dụng trỗi dậy trong lòng các tín đồ tôn sùng Thiên chúa giáo. Một cuộc tấn công đã diễn ra, ác liệt và gây chấn động.

Có tới mấy trăm kẻ bỏ mạng, chính nghĩa hay phi nghĩa gì cũng bị chịu tổn thất. Tu viện Porche như một tòa lâu đài bị nguyền rủa, khơi gợi những tội lỗi xấu xa mà đất nước cần phải bưng bít. Vậy là nó bị bỏ hoang cho đến giờ, một thời nó đã chễm chệ đứng trong danh sách những tu viện lớn mạnh nhất như thế.

Bạch Dĩ Hiên xuống xe, nhìn đám cỏ dại xác xơ mọc ngổn ngang, những tượng đá rong rêu bám chi chít, những ngôi mộ vật vờ bị đá đổ nằm lăn lóc trong tu viện Porche mà không khỏi nhíu mày. Đây là nơi cụ tổ nhà họ Bạch được chôn trước đây. Gốc gác của Bạch Dĩ Hiên có tổ tiên là người Ý, tổ chức Mafia La Nostre cũng từ nơi đó mà thành lập. Song cụ tổ vẫn rất tôn thờ đạo Thiên chúa giáo như một sự báng bổ tới đức tin, đến khi chết vẫn yêu cầu chôn ở đây, trải qua mấy đời. Đời họ Bạch mà ông nội anh đã ngang nhiên thay đổi tất cả, là một ngoại lệ. Vậy là, Lương Kỷ Khiên muốn anh tới đây, nhìn đống mộ hoang đổ nát này của tổ tiên hắn, chẳng phải là đang ngầm ám chỉ hay sao?

“Một đời tung hoành ngang dọc kẻ sợ người e, đến khi chết cũng chỉ có ba thước đất rỗng. Có khi chết còn chẳng yên vẹn.”

Bạch Dĩ Hiên không biết bất giác mình cũng đã nở một nụ cười chế giễu. Đi được vài bước, đã thấy thủ hạ của Lương Kỷ Khiên “nghênh tiếp” chu đáo. Những gương mặt này anh rất đỗi thân quen, đều là những cộng sự tác chiến cùng anh mấy năm trời, thật thấm thía cái câu “Giang sơn thay đổi, lòng người cũng đổi thay.”

Họ “kính cẩn” nghiêng mình mời anh vào, nếu không phải trong mắt họ sát khí thoắt ẩn thoắt hiện, Bạch Dĩ Hiên sẽ vẫn ngỡ rằng đây là những người anh em “sống chết có nhau” của mình trước đó. Mở cánh cổng đã mục, tiếng kẽo kẹt vang lên oanh dội từ ngoài vọng vào bên trong tu viện to lớn nhưng hoang tàn. Bạch Dĩ Hiên thấy Lương Kỷ Khiên đang ngồi trên bục, xung quanh những hàng ghế nhà thờ gãy nát đều bị quăng bừa bãi ra hai phía, để lại chính giữa khoảng rộng một đám người đang xúm đánh một người nằm lăn lóc trên nền nhà.

Bạch Dĩ Hiên thoáng nhận ra ngay, đó là Tiêu Khiết. Tiêu Khiết với mấy vết thương khi trốn thoát cùng Dahlia khỏi bìa núi nọ mới cứu chữa sơ sài, nay lại bị đánh cho rách toác, vết thương mới đè lên vết thương cũ khiến Tiêu Khiết chết đi sống lại mấy lần. Ấy vậy mà vẫn không hé răng kêu rên nửa lời, dù đám thủ hạ kia ra đòn không khiến Tiêu Khiết chết ngay, nhưng đối với người thường mà nói chẳng khác nào đang tra tấn cho thống khổ đến chết dần chết mòn.

— Đã từng nghe khả năng chịu đựng của Tiêu Khiết còn hơn cả của cậu, nay mới có dịp chứng kiến. — Lương Kỷ Khiên hờ hững đảo mắt qua, lấy tay ra hiệu bảo dừng đánh. Xong hắn lạnh lùng nhìn Bạch Dĩ Hiên, ánh mắt không giấu nổi thất vọng. — Tôi đã luôn cho cậu một cơ hội. Rốt cuộc vẫn khiến Bạch gia thất vọng.

— Kẻ thất vọng chỉ có mày. Vì mày không phải người của Bạch gia. — Bạch Dĩ Hiên ném cho Lương Kỷ Khiên nụ cười khinh mà anh chỉ thực- sự- dùng- cho- những- kẻ- đáng- khinh. — Đó là lí do mày ký sinh ở nhà họ Bạch nhưng không bao giờ mang họ Bạch, Lương- Kỷ- Khiên!

Những tiếng cuối Bạch Dĩ Hiên gần như rống lên, tay anh cuộn lại thành nắm đấm, gân xanh trên trán anh nổi giần giật. Thất vọng, phẫn nộ, đau thương, căm ghét, hối hận,… từng mớ, từng mớ cảm xúc khi đối diện Lương Kỷ Khiên – người anh em anh tín nhiệm bậc nhất mấy năm qua này, khiến anh thực sự muốn xông lên giết hắn ngay tức khắc.

— Cảm giác cậu có bây giờ cũng là cảm giác tôi đã chịu. — Lương Kỷ Khiên gằn từng chữ, ánh mắt âm u đến đáng sợ. — Rõ ràng đối với gia tộc này, ba đời nhà họ Lương luôn tận tụy hết lòng, nhưng chẳng bao giờ được công nhận. Nhưng chừng nào Bạch gia còn vững mạnh, sự tận tâm mà tôi dành cho gia chủ luôn vững vàng. Thế mà cậu đã một tay bóp nát nó, cậu khiến ngôi vị Lão đại mà cha cậu phải cất công giành được trở nên thật rẻ mạt.

Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì nhếch môi nở một nụ cười còn mang ý kinh tởm kẻ trước mặt hơn nữa. Anh liếc nhìn xuống Tiêu Khiết, cậu ta khó nhọc thở từng tiếng, có lẽ đã nhận ra Bạch Dĩ Hiên đang ở đây, nhưng vẫn không tài nào nhúc nhích nổi một ngón tay. Có thể thấy, Tiêu Khiết đã bị đánh khá nặng, luận về mưu hiểm, Bạch Dĩ Hiên cũng đã luôn dè chừng tính cách ranh mãnh của Lương Kỷ Khiên, Tiêu Khiết ở đây chưa tiếp xúc nhiều, bị hắn lừa sập bẫy cũng chẳng lạ. Còn nói về miệng lưỡi, Lương Kỷ Khiên thật không là gì so với Tiêu Khiết, chắc đã bị Tiêu Khiết chế nhạo sỉ nhục không ít lời, mới đâm ra tức tối mà ra tay nặng đến vậy. Lúc mới đến thoáng thấy Lương Kỷ Khiên bộ dạng có vẻ xanh xao, lại để ý thấy cánh tay hắn băng vết thương, Bạch Dĩ Hiên đoán rằng với kỹ năng dùng dao găm cận chiến thành thạo như Tiêu Khiết, ít nhiều cũng đã cho hắn vài nhát.

Như vậy Lương Kỷ Khiên hiện tại không giao đấu gì với hắn được, mà hắn cũng chẳng phải đối thủ. Bạch Dĩ Hiên nhìn quanh, đám thủ hạ này có khoảng hơn chục tên, tay cầm chắc khẩu súng, thuộc hạ của Bạch gia đương nhiên kỹ năng không tồi. Bạch Dĩ Hiên dù có thể tay không hạ vài tên tước súng, nhưng tình trạng thoi thóp của Tiêu Khiết hiện giờ thì anh không thể xuất thủ. Lương Kỷ Khiên thấy ánh mắt anh lộ rõ vẻ suy tính mà hắn đã cực kì quen thuộc mới cười nhạt:

— Cậu là đang tính kế thoát thân, rồi tìm đường giết tôi sao?

— Là tìm đường giết mày rồi mới thoát thân. — Bạch Dĩ Hiên cười lạnh. — Nếu tự cho mình quân tử, vậy một sống một còn.

Nét mặt của Bạch Dĩ Hiên vẫn luôn oai nghi như thế, một chút sợ hãi hay do dự cũng không có, khiến nụ cười trên môi Lương Kỷ Khiên trở nên khó coi hẳn đi. Hắn từ từ đứng dậy, vỗ tay vài tiếng vẻ tán dương, lắc đầu nói:

— Một sống một còn. Tôi cũng rất muốn biết xem, giữa dã hổ và mãnh sư, ai mới đích thực là chúa sơn lâm!

Thoạt đầu Bạch Dĩ Hiên còn tưởng hắn đang giễu oai tự cho mình là “mãnh sư”, “dã hổ”, nhưng cảm nhận có hơi khí của một người, anh quay phắt lại đề phòng thì bắt gặp ánh mắt xám như tro than mà hừng hực lửa cháy của một người.

Chương Du Thần.

“Dã hổ” đấu với “mãnh sư”, ai mới là “chúa sơn lâm” ý thế này sao? Mặc dù không thấy ngạc nhiên khi Chương Du Thần xuất hiện ở đây, Bạch Dĩ Hiên vẫn có chút gì đó cuồn cuộn thành một mớ hỗn tạp trong lòng. Đôi mắt xanh sâu lạnh lùng của Bạch Dĩ Hiên cứ thế mà nhìn thẳng vào đôi mắt xám đen lạnh lẽo của Chương Du Thần, hai người khí thế cao ngạo, uy phong, trên gương mặt một chút nao núng cũng không có.

— Đã lâu không gặp. — Chương Du Thần cong môi vẽ một nụ cười nhạt nhếch.

— Đã lâu không gặp. — Bạch Dĩ Hiên cũng chỉ cười nhẹ tiếp lời.

Anh vừa dứt lời, Chương Du Thần ánh nhìn đằng đằng sát khí lao vụt đến một cách bất ngờ, Bạch Dĩ Hiên vốn cảnh giác cao nên đã kịp trở mình, một chân anh lấy đà dịch người lách qua, tránh đòn đánh dùng tám phần sức mạnh kia của Chương Du Thần. Tuy nhiên, Chương Du Thần đã ra tay, ắt sẽ không có nương tay. Thân thủ của Bạch Dĩ Hiên hiện giờ vốn nửa phần là Chương Du Thần dạy cho căn bản thuở trước, nên đường đi nước bước của anh, Chương Du Thần vô cùng quen thuộc. Cú đánh phóng ra vừa nãy không để hụt, Chương Du Thần cúi người chuyển chân xoay sang, một tay chế trụ vai phải của Bạch Dĩ Hiên, nắm đấm kia trực tiếp nện vào phần lưng của anh.

Tiếng răng rắc vỡ nhỏ vang lên, Bạch Dĩ Hiên cùng Chương Du Thần giờ lại đứng tách người ra như vị trí ban đầu. Bạch Dĩ Hiên rõ ràng mới bị Chương Du Thần cho một đấm không nhẹ, nếu là người thường ắt đã gãy hết sống lưng, thế mà mặt anh vẫn không biến sắc, chỉ cười nhạt nhẽo đặt tay kìm lại vết thương nơi thắt lưng, nhỏ giọng nhưng vẫn đủ cho Chương Du Thần nghe:

— Tám phần sức mạnh. Không tệ.

— Tám phần sức mạnh. Không tệ.

Chương Du Thần lạnh nhạt nói lại lời anh, tay phải xoa xoa bả vai cánh tay trái giờ đã tê rần, quả thật dùng tám phần sức mạnh. Đương xứng là đối thủ Chương Du Thần, thực lực ắt không kém. Vừa nãy khi Chương Du Thần khom người tiến qua thụi một cú vào giữa sống lưng Bạch Dĩ Hiên, Bạch Dĩ Hiên đã lách người vô cùng mau lẹ nên cú đấm ấy phát vào thắt lưng anh. Một tay bị Chương Du Thần chế trụ kia ngoan ngoãn không cử động, nhưng tay còn lại thì uyển chuyển quặp ra sau, bắt lấy khuỷu vai của Chương Du Thần. Lúc Chương Du Thần ra một đấm, cũng là lúc Bạch Dĩ Hiên dùng hết lực tay ghì xuống. Hai tiếng răng rắc ban nãy vang lên, là tiếng xương đồng loạt rạn ở eo lưng Bạch Dĩ Hiên và ở bả vai Chương Du Thần. Nhưng vết thương này với người khác có thể sẽ khiến họ đau đớn tột độ, với những kẻ đã tắm xác địch, uống máu người như Bạch Dĩ Hiên và Chương Du Thần, nó vẫn chẳng thấm thía gì. Dù sao cũng chỉ mới “tám phần sức mạnh”.

Lúc này Chương Du Thần mới rút ra một cây súng bạc, nom đã sản xuất tận hơn mười năm trước. Cây súng dù kiểu dáng đã cũ nhưng vẫn còn sáng loáng, chỗ họng súng vẫn còn vệt máu khô dính lên, khiến cây súng đó thêm phần nguy hiểm. Khoảnh khắc Bạch Dĩ Hiên thấy cây súng này, nét mặt sa sầm lại rõ rệt. Nhìn biểu hiện của Bạch Dĩ Hiên không ngoài dự đoán của mình, Chương Du Thần nâng môi cười khó đoán:

— Nhớ cây súng này không? Là cây súng đầu tiên tôi tặng cậu. Cũng nhờ cây súng này mà cậu có thể yên vị ngồi lên ngôi Lão đại, đầy thuyết phục. — Giọng điệu châm biếm rõ mồn một trong từng lời của Chương Du Thần. Lẳng lặng nhìn Bạch Dĩ Hiên nét mặt dù đã tối đi nhưng vẫn không chuyển dời nét kiêu ngạo, Chương Du Thần mới hắng giọng, rít từng chữ qua kẽ răng. — Là cây súng đầu tiên giúp cậu lần- đầu- giết- người, giết- cả một- gia- tộc.

Bạch Dĩ Hiên chung quy lặng im không nói lời nào, ánh mắt vẫn cuộn trào như sóng trực diện nhìn thẳng vào Chương Du Thần đang vân vê khẩu súng mà anh tưởng đã mất nó từ lâu, tay chợt gắt gao siết chặt lại.

— Muốn làm gì? — Bạch Dĩ Hiêu cau mày hỏi, giọng nói tuy lãnh đạm nhưng vẫn không giấu nổi bất an.

— Cậu lo sợ sao? — Chương Du Thần cười hằn. — Rằng tôi sẽ lặp lại hành động như cậu khi đó, trả món nợ máu này? Với Chu Tử Đằng?

Nghe đến cái tên “Chu Tử Đằng”, tim Bạch Dĩ Hiên như chệch đi một nhịp. Lương Kỷ Khiên ngồi ở trên xem tình cảnh này, không khỏi ngao ngán lắc đầu, quả nhiên vừa nghe thấy tên ả ta, bầu không khí đã khác hẳn.

Bạch Dĩ Hiên đứng im bất động, Chương Du Thần thản nhiên bước tới vài bước gần anh, nâng khẩu súng lên chĩa vào trán anh, ánh mắt chứa những phẫn hận mà lại vô cùng phức tạp. Một cái chau mày sợ sệt Bạch Dĩ Hiên cũng không có, như đã sẵn sàng cho việc này.

— Có thể. — Chương Du Thần nở một nụ cười u ám, chưa bao giờ hắn cười nhiều đến vậy. Hả hê? Hay chỉ là một nụ cười khổ đơn thuần? — Nợ máu phải trả bằng máu. Những gì cậu đã lấy đi của tôi, tôi muốn cậu nếm thử xem vị nó như thế nào.

Đáp lại lời của Chương Du Thần, Bạch Dĩ Hiên nở một nụ cười bất đắc dĩ, tư thế vẫn đứng im không động đậy, mặc cho Chương Du Thần tùy ý định đoạt, anh khẽ giọng:

— Chương Du Thần, xin lỗi.

Lần này đến lượt Chương Du Thần im lặng không đáp trả. Mắt hắn vằn những tia máu, tay cầm khẩu súng siết chặt hơn đến độ gân xanh cũng nổi lên, hắn nhẹ nhàng bóp cò.

“Tách” một tiếng. Cả không gian lặng ngắt như tờ, đến cả Lương Kỷ Khiên cũng ngồi không yên mà nhanh chóng nhoài người tới.

Khẩu súng không có đạn. Nó rỗng tuếch, hết như đôi mắt Chương Du Thần lúc này. Tiêu Khiết nằm mọp trên nền nhà với chằng chịt những thương tích không khỏi rùng mình, anh cứ ngỡ Chương Du Thần sẽ giết Bạch thiếu thật. Rồi anh đột nhiên bất giác nhớ lại, một chi tiết vô cùng quan trọng xẹt ngang qua đầu óc đang choáng váng như búa bổ của Tiêu Khiết, khiến dây thần kinh anh như bị căng ra hết mức.

Trước khi tiếp ngôi Lão đại, Hội đồng giáo chủ còn hoài nghi một Bạch Dĩ Hiên chưa giết người lần nào liệu có lăn lộn nổi trong Hắc đạo không, nên đã làm một cuộc “đánh giá năng lực”. Mục tiêu lần này là giải quyết một tiểu gia tộc đang mập mờ những hành vi tạo phản trong thế giới ngầm. Bạch thiếu chủ đã lĩnh mệnh thủ tiêu êm gọn cả gia tộc đó với chứng cớ phản loạn đầy đủ, coi như đã ghi công không thẹn với vị trí cao quí mà cha để lại. Lúc đó ai nấy cũng đều dự lễ đăng quang của Bạch Dĩ Hiên, thực lòng khen ngợi Bạch thiếu chủ quả đúng như “hổ phụ sanh hổ tử”, oai phong lẫm liệt hệt như Bạch Kỳ Sơ. Chỉ một thời gian ngắn đã giải quyết nhanh lẹ gia tộc phản bội, không thể không phủ nhận tài trí của anh.

Ấy vậy mà không một ai thèm nhớ đến tên gia tộc bị cho là “phản loạn” ấy, đều hoàn toàn coi cái chết một nhà năm người mà Bạch thiếu chủ đã diệt sạch tận gốc là điều đáng để ăn mừng. Không hề đếm xỉa đến gia tộc ấy.

Đó là gia tộc nhà họ Úc.

Tiêu Khiết lén nhìn về phía Chương Du Thần đã thu hồi khẩu súng, như đã sáng tỏ điều gì mà không khỏi run người, hằng cầu mong đây chủ là sự trùng hợp.

Cô gái trong quyển nhật kí đó nói, cô ta tên… Úc Tịch Sa… Úc gia…

Chương Du Thần nghe hai tiếng “xin lỗi” mà Bạch Dĩ Hiên phải nhăn mày mấy cái mới nói ra được, liền bật cười thành tiếng:

— Tôi cũng muốn cúi người xin lỗi cậu một cái, sau khi thanh toán xong món nợ này.

— Chương Du Thần, cô ấy vô tội…

Không đợi Bạch Dĩ Hiên nói thêm, Chương Du Thần mặt hằm hằm lao đến, túm chặt áo của Bạch Dĩ Hiên, gào lên như muốn dùng tiếng thét này mà xé xác anh:

— Vô tội? Vây cô ấy thì không vô tội sao? Cậu nghĩ tôi không nỡ giết cậu!? Cậu nghĩ tôi không dám giết cô ta!? — Nói đoạn, Chương Du Thần thẳng tay cho Bạch Dĩ Hiên ăn vài cú đấm, Bạch Dĩ Hiến rõ là đau phải “hự” vài tiếng ho khan, nhưng ngoài linh hoạt tránh né ra, Bạch Dĩ Hiên tuyệt nhiên không đánh trả.

— Chương Du Thần, xin lỗi…

Lúc Bạch Dĩ Hiên vừa nói ra câu này, Chương Du Thần cũng đã ngừng đấm. Bạch Dĩ Hiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, không nói không rằng gắng gượng hồi lâu, cuối cùng vẫn loạng choạng ngã khuỵu xuống. Thuốc Giả Thuật Nham đưa đang bắt đầu hết tác dụng, cơn đau ở thắt lưng bị bầm tím một mảng truyền đến, chưa kể vừa rồi bị Chương Du Thần xả giận đánh tới tấp, anh không có phản kháng lại, thành ra cả thân người đau nhức khắp nơi. Cơn đau từng đợt từng đợt ập tới, khiến Bạch Dĩ Hiên mất dần ý thức, không chống chọi được lâu, anh xụi lơ vào cánh tay của Chương Du Thần.

Chương Du Thần mắt nhìn vào hư vô, tay đưa ra đỡ Bạch Dĩ Hiên không rút lại cũng không đẩy ra. Chỉ nhìn xa xăm bằng đôi mắt vô định. Không gian thoáng chốc lâm vào trầm mặc, bức bối tột cùng. Tiêu Khiết thập phần lo lắng cho Bạch Dĩ Hiên, chỉ hận mình bất lực ngay cả trở người cũng không được, lòng thầm cầu mong Chương Du Thần không hạ thủ với Bạch thiếu chủ đã ngất đi lúc này. Lương Kỷ Khiên cũng sốt ruột tột độ, tay đan vào nhau rịn đầy mồ hôi, không biết tiếp theo Chương Du Thần sẽ làm gì.

Phải mấy phút ngột ngạt trôi qua, Chương Du Thần như đã thấu điều gì đó. Anh chậm rãi cất từng câu băng lãnh với Lương Kỷ Khiên, bảy phần là uy lệnh, ánh mắt kiên định không đổi sắc, tay kia giữ Bạch Dĩ Hiên đã hoàn toàn ngất lịm đi mà nghiêm giọng:

— Lương Kỷ Khiên. Có cách nào điều khiển ký ức của cậu ta không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN