13.
Tôi kéo Đường Hân tới một quán ăn khuya.
Vừa tới liền gọi một vại bia, làm cho cô nàng kinh hãi.
“Gia Gia, cậu làm gì thế? Sao, tâm tình không tốt?”
Tôi gật đầu với cô ấy.
“Đúng thế, gần đây tớ mới biết được một chuyện, đã lâu rồi chưa được ngủ ngon.”
…
40 phút sau, tôi nằm trong lòng Đường Hân khóc tới tê tâm liệt phế.
“Hân Hân, cậu biết không? Tớ thích một người không thể thích…”
Đường Hân vỗ nhẹ sau lưng tôi: “Sao lại không thể? Cậu đẹp như vậy, ai mà không thích cậu chứ?”
Tôi vừa khóc vừa hít mũi.
“Là thật đó… không thể…”
“Tớ nói với cậu chuyện này nhé, đây là chuyện tớ đã giấu rất nhiều năm…”
“Thật ra tớ vẫn luôn thích Kỷ Dữ Hoài, hu hu hu hu…”
Bàn tay đang vỗ vai tôi đột nhiên dừng lại.
Đường Hân kéo vai tôi đẩy ra khỏi ngực cô ấy, vẻ mặt kinh hãi: “Cái gì cơ? Cậu nói thật?”
“Đúng thế,” Tôi trề môi, “Nhưng mà, cậu biết anh ấy vì sao vẫn luôn không có bạn gái không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì… bởi vì anh ấy căn bản không thích con gái… hu hu hu hu…”
Biểu tình của Đường Hân hẳn là không khác gì so với tôi lúc biết chuyện.
Ngũ quan bị cả kinh tới mức phóng đại lên.
“Này… tin được không đấy?”
Tôi dùng sức gật đầu: “Vô cùng chuẩn xác, anh ấy nói mà.”
Đường Hân vốn là có đôi mắt rất lớn, giờ phút này còn trợn lớn hơn.
Tôi biết, cô ấy nhất định cũng rất khó tin tưởng sự thật này, cho nên ôm lấy người, tiếp tục khóc lớn.
Nhưng giây tiếp theo, sau lưng truyền tới một thanh âm.
“Anh nói mấy lời này lúc nào?”
…?
Đường Hân với tôi cùng quay đầu, Kỷ Dữ Hoài đang đứng ngay sau lưng tôi.
“Em nghe tôi không thích con gái ở đâu ra?”
…
Xong con ong rồi.
Kỷ Dữ Hoài kéo ghế đối diện ra ngồi xuống, xoa xoa tay, biểu tình phức tạp.
“Anh là bị bọn họ giới thiệu đối tượng quá phiền, nên thuận miệng bịa chuyện.”
“Vẫn luôn không có bạn gái, cũng không phải do nguyên nhân đó.”
“Chỉ là bởi vì người anh thích, lại không thích anh.”
Tôi vất vả lắm mới ngừng được cảm xúc khổ sở, sau khi nghe được mấy lời này, lại bùng nổ lần nữa.
Nước mắt sắp không thể khống chế.
Kỷ Dữ Hoài lại nhìn về phía tôi: “Có điều vừa rồi cô ấy lại nói, thật ra cô ấy thích anh.”
Nước mắt đã sắp tràn qua bờ mi lại bị tôi nghẹn trở về.
Cái gì?
Vừa mới.
Nói thích anh?
Người này… không phải là…
Tôi kinh ngạc quay đầu qua, đối diện với tầm mắt của anh.
“Lời em nói là thật sao? Hình Tư Gia?”
14.
Đúng là một vở hề kịch.
Thì ra Kỷ Dữ Hoài vẫn luôn thích tôi.
Ngày tốt nghiệp đó, anh còn chuẩn bị riêng một bó hoa hồng đỏ lớn, muốn chụp ảnh chung xong thì sẽ tỏ tình với tôi trước mặt mọi người.
Nhưng lại không khéo là.
Anh nghe được câu nói không thích anh từ chính miệng tôi phát ra.
Ấm ức tủi thân tới mức muốn khóc.
Anh tức giận ném luôn cả hoa đi, nghẹn nước mắt cả đêm mới không khóc ra.
Tôi có chút xấu hổ.
“Cái đó… cũng là em thuận miệng bịa chuyện thôi, anh tin chứ?”
Khóe miệng Kỷ Dữ Hoài xụ xuống: “Một câu bịa chuyện thuận miệng của em khiến anh thương tâm hai năm liền.”
Tôi thấy bộ dáng đáng thương đó của anh, rất muốn tiến lên ôm lấy anh.
Đường Hân hiểu chuyện đã sớm rời đi.
Tôi dứt khoát đi qua, ngồi xuống cạnh anh, nương theo men say xoa mặt anh.
“Xin lỗi anh, lúc ấy em chỉ là cảm thấy, anh chắc chắn sẽ không thích em.”
Anh nắm lấy tay tôi, từ mặt anh trượt xuống, m ơn trớn cằm, hầu kết, cuối cùng là hạ xuống trước ngực trái của anh.”
“Từ đầu tới cuối, anh chỉ thích mình em.”
“Bây giờ quý trọng vẫn chưa muộn, được không?”
Tôi nhẹ gật đầu.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay đỡ lấy gáy tôi, hôn tới.
Bị hơi thở của anh bao phủ, đại não tôi nháy mắt trống rỗng.
Cho tới khi anh khẽ cắn môi tôi: “Nghiêm túc chút.”
…
Ngày hôm sau, tôi mang theo cái mỏ sưng phù đi làm.
Đồng nghiệp quan tâm hỏi tôi: “Tiểu Hình, cô xảy ra chuyện gì vậy? Bị bỏng à?”
Tôi khẽ lén lút liếc Kỷ Dữ Hoài một cái, mỉm cười: “Bị chó cắn.”
Đồng nghiệp lập tức hiểu ý cười cười.
“Yêu đương rồi nha, không tệ không tệ, lúc nào nhớ ra mắt mọi người đấy.”
Kỷ Dữ Hoài cũng không nổi giận, đắc ý nhướng mày với tôi, ngâm nga bài hát đi vào văn phòng.
Không lâu sau, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn của Kỷ Dữ Hoài.
[Nói anh là chó?]
[Qua đây cho anh hôn một cái, anh sẽ tha thứ cho em.]
… Anh tốt nhất đừng tha thứ cho em.
Tôi cất điện thoại sang một bên, giả vờ không thấy.
Kết quả không được mấy phút, mệnh lệnh người kia lại truyền tới.
Đồng nghiệp gõ cái bàn của tôi: “Tiểu Hình, Kỷ tổng tìm cô có việc.”
Tôi lễ phép gật đầu, “Được, tôi qua đây.”
Đáng ghét! Đây là cường quyền áp bách sao!
Vào văn phòng, tôi phát hiện Kỷ Dữ Hoài không ngồi ở trên ghế.
Tôi đang định xoay người, vừa nhìn liền thấy người này đang trốn phía sau cửa.
Cánh tay dài duỗi ra kéo tôi vào trong lòng anh, còn không quên khóa cửa lại.
Tôi sợ tới mức duỗi tay đẩy ng ực anh: “Anh làm gì đấy? Đang ở công ty mà!”
Kỷ Dữ Hoài chỉ cười: “Ở công ty là không thể hôn vợ sao?”
A a a!
Ai là vợ anh hả!
Tôi cưỡng chế cảm xúc bực bội thẹn thùng trong lòng lại, lời lẽ chính nghĩa: “Công ty có quy định, không cho phép yêu đương công sở.”
Kỷ Dữ Hoài không thèm để ý tới tôi, cúi người muốn hôn.
“Từ giờ trở đi, không còn quy định đó nữa.”
…
Má nó chứ, lúc đi vào thì quần áo chỉnh chỉnh tề tề.
Sau khi ra thì trông cứ lộn xộn thế nào ý.
15.
Từ sau lần đó, Kỷ Dữ Hoài có thể nói là càng ngày càng to gan lớn mật.
Lúc làm việc, anh cứ thỉnh thoảng lại phải nhắn cho tôi rất nhiều tin nhảm!
[Xem văn kiện cả sáng, mệt mỏi quá, vào đây anh ôm một cái, anh muốn nạp điện.]
[Anh sắp xếp vị trí kia cho em không tệ chứ, giương mắt là có thể thấy rồi.]
[Tại sao không nhắn lại cho anh? Có phải em hết yêu anh rồi không?]
[Vừa mới ăn kẹo cao su, muốn hôn em.]
[Không để ý tới anh, anh sẽ ra đó nói trực tiếp với em.]
…
Má!
Hôm nay tôi đã đi vào văn phòng anh ba lần, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi đã trở nên khác lạ.
Giống như là thương hại cho cô nhân viên bé bỏng đang bị sếp đàn áp trong công việc.
Vất vả lắm mới được nghỉ một lát, điện thoại lại tiếp tục vang lên, tôi không nhịn được nữa.
Lạch cạch gõ chữ, nghiến răng:
[Sao trong đầu anh lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp hôn hít là sao? Có thể chờ tới lúc tan làm rồi nói có được không?]
Kỷ Dữ Hoài lại ấm ức đáp lại: “Có phải em hết thích anh rồi đúng không? ()]
Tôi đang muốn trả lời lại, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Sao bên trên bức ảnh đại diện của anh lại có ghi chú ~ [Tổng giám đốc Kỷ Dữ Hoài] vậy?
…?
A a a a a!
Sao lại nhắn vào group công ty rồi!
Vốn dĩ lúc này thu hồi là còn kịp.
Nhưng muốn chết chính là, tên ngốc Kỷ Dữ Hoài này còn không ý thức được điểm không đúng.
Anh vẫn còn đang liên tục nhắn.
[Bảo bảo, chúng ta đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt mà, sao em có thể nhanh ghét bỏ anh như vậy chứ?]
Cứu mạng tôi!!!!!!
Tôi lập tức đứng bật dậy.
Không màng tới ánh mắt kinh ngạc lẫn hóng chuyện của những đồng nghiệp xung quanh, tôi nhanh như chớp vọt vào văn phòng Kỷ Dữ Hoài.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt ấm ức nhắn tin.
Bởi vì tôi đột nhiên xông vào, anh có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thấy là tôi, anh lại cong môi cười.
“Bảo bảo, anh biết trong lòng em có anh.”
Nói xong còn mở rộng tay muốn ôm.
Tôi hai ba bước đi qua, một tay kéo rèm lên, bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
“Kỷ Dữ Hoài, anh yêu đương có thể có đầu óc chút được không?”
Anh bị tôi mắng tới mức ngẩn ra.
“Sao… xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi đi lên, cầm điện thoại dí tới trước mặt anh.
“Anh nhìn đi, hai chúng ta đang làm cái gì?”
…
Kỷ Dữ Hoài lâm vào trầm mê ngắn ngủi, rất nhanh đã khôi phục.
Tôi giơ điện thoại trong tay, hung hăng trừng anh.
Giây tiếp theo đã bị người này ôm ngang lên.
Một đợt choáng váng làm tôi không kịp trở tay.
Sau khi phản ứng lại, người cũng đã ở trong ngực anh.
Hơi thở của Kỷ Dữ Hoài mang theo hương bạc hà, phả lên cổ tôi, có chút ngứa.
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao anh chính là muốn tất cả mọi người biết, anh yêu em nhất.”
Sau đó, anh hôn một cái lên cổ tôi, cười nói:
“Có muốn nếm thử vị bạc hà không?”
…
Không phải là tôi không phản kháng.
Có phản kháng nhưng mà không đáng kể mà!
Chờ tôi mê mê hoặc hoặc bị anh buông ra, toàn bộ khoang miệng đều ngập tràn hương vị bạc hà.
Đúng là đã nếm đủ rồi.
Kỷ Dữ Hoài chưa đã thèm li3m li3m môi.
“Có muốn tô lại son không?”
Ta trừng mắt liếc anh một cái.
Lại móc từ trong túi ra thỏi son tùy thân, tô lại son môi.
Lúc đi ra ngoài, tôi là bị Kỷ Dữ Hoài dắt tay đi ra.
Mới vừa mở cửa, bên ngoài liền đổ ập tới đám đồng nghiệp chưa kịp chạy trốn.
Sắc mặc bọn họ hoảng loạn, rất có cảm giác khẩn trương khi nghe lén người khác rồi bị bắt.
Em gái đi đầu cười với tôi: “Chị Tư Gia…”
Tôi cũng cười với con bé: “Ừ ừ…”
Kỷ Dữ Hoài không để ý tới họ, nắm tay tôi đi tới chỗ trung tâm.
Sau đó liền giơ bàn tay đan xen mười ngón của chúng tôi lên cao.
“Mọi người hẳn là đã thấy được một số chuyện rồi đi, tôi cũng chính thức thông báo với mọi người, mọi chuyện đều là thật. Tôi và Hình Tư Gia đồng chí đang yêu đương, nhưng sẽ không ảnh hưởng tới công việc. Hy vọng sau này mọi người vẫn có thể tiếp tục nỗ lực làm việc.”
Đám người yên tĩnh một lát, liền ồn ào nổ tung.
“Tôi đã sớm cảm thấy kỳ quái mà, mỗi lần Tiểu Hình vào văn phòng của Kỷ tổng, Kỷ tổng đều kéo rèm xuống, vừa ra liền kéo lên, quả nhiên là không đúng!”
“Khó trách Kỷ tổng sẽ thăng chức cho Tiểu Hình! Còn đá cửa nhà vệ sinh nữa!”
“Hơn nữa trước kia tôi phát hiện ra, lúc Kỷ tổng đi làm rất hay nhìn ra bên ngoài, tôi còn tưởng anh ấy đang giám sát chúng ta làm việc cơ đấy, không nghĩ tới là đang nhìn bà chủ nha!”
“Kỷ tổng yêu đương vui vẻ! Lúc nào kết hôn nhớ cho công ty nghỉ một ngày được không?”
Trong một góc, chỉ có biểu tình của trưởng phòng phức tạp không thôi.
Hắn giống như đang nghi hoặc, lại như rối rắm cái gì đó.
Tôi nghẹn cười, sự hiểu lầm kia, vẫn là để Kỷ Dữ Hoài tự mình đi giải thích với hắn đi.
…
Các đồng nghiệp vẫn còn ồn ào.
Kỷ Dữ Hoài trước sau đều duy trì nụ cười mỉm: “Được, cảm ơn mọi người.”
Tôi cũng thản nhiên tiếp nhận lời chúc phúc của đồng nghiệp.
Dù sao, có thể ở bên anh, cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Đây chính là chuyện lớn vui vẻ nhất của tôi.
(END)