Sau khi về nước, Thẩm Mặc cấp tốc chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.
Thẩm Kỳ không nỡ để cậu rời xa mình nhưng đành phải nhịn xuống để bé con có thể đi thực hiện ước mơ của mình.
Anh giúp Thẩm Mặc quay một video ca hát rồi gửi cho bên nhà sản xuất.
Phía bên chương trình thấy người này là do chủ tịch đích thân gửi đến nên chắc chắn có hát tệ tới đâu cũng sẽ cho qua nhưng sự thật là bọn họ đều bị giọng hát này làm cho thổn thức một hồi, còn có nhan sắc kia, nếu ở trong đám thí sinh thì cũng là số 1 số 2.
Bọn họ đều cho rằng người này là người tình bí ẩn của chủ tịch, nói một người đàn ông 27 tuổi thành công như vậy, làm sao có thể còn độc thân, chỉ là ngài ấy giấu quá kĩ mà thôi.
Bên nhà sản xuất cũng báo cho đạo diễn khi quay chương trình phải chú ý tới thí sinh này một chút.
Đạo diễn Vương toát mồ hôi hột nhìn tập tài liệu, vốn dĩ đã có một vị tổ tông tới đây làm ông đau hết cả đầu rồi, hiện tại lại thêm một người nữa, mong là hai người có thể hòa thuận một chút nếu không sợ rằng ông sẽ không biết phải xử lí như thế nào mới tốt.
Buổi tối cách ngày chương trình bắt đầu khởi quay một ngày, Thẩm Kỳ tham lam đòi lấy ngọt ngào từ bé mèo con của mình, cũng không phải do suốt mấy tháng tới không thể gặp, mà là do sẽ không có nhiều cơ hội để ăn đậu hũ nữa nên hôm nay anh muốn nhiều hơn mọi lần, hại Thẩm Mặc bị trêu đùa tới khóc sưng cả mắt.
Hai người cũng chưa làm tới bước cuối kia nhưng ngoài chuyện đó ra thì cái gì cũng đã làm qua, lần đâu tiên ở hôm sinh nhật Thẩm Kỳ cậu còn ngại muốn chết, cũng bởi là lần đầu nên còn bị anh trêu đùa tới run rẩy chân tay, hiện tại dù đã quen hơn rồi nhưng vẫn không chống lại được sự quyến rũ của Thầm Kỳ, bị anh lừa gạt hết lần này tới lần khác, rõ ràng bảo chỉ thêm một chút nữa thôi mà đã lại hơn một tiếng rồi, cậu hết dùng tay lại tới miệng, mệt mỏi vô cùng.
” Anh…!tha cho em đi mà”.
Thẩm Mặc nức nở thành tiếng.
Thẩm Kỳ th ở dốc, anh lại nhớ tới giấc mơ trước kia, mơ thấy nhóc con nằm dưới thân khóc lóc cầu xin anh tha cho mà càng thêm hưng phấn.
Thẩm Kỳ âm thanh khàn đặc vô cùng quyến rũ nói ngay bên tai Thẩm Mặc, tay anh cũng không thảnh thơi mà vuốt v e khắp người Thẩm Mặc khiến cậu vô thức lại lần nữa trực tiếp tới rồi.
” Gọi chồng ơi, gọi rồi anh sẽ tha cho”.
Thẩm Mặc hai tay đã mỏi nhừ, không chịu nổi nữa, cậu nức nở nhìn vật trong tay như đang nói với nó ” Tại sao mi mãi vẫn chưa chịu ra?”.
Thẩm Kỳ nhấc bồng cậu lên ngồi trên đùi, cái mông nhỏ bị vật bên dưới cạ lên khiến Thẩm Mặc hơi sợ hãi muốn đứng lên.
Thẩm Kỳ hôn lấy đôi môi hồng xinh kia ” Mau gọi đi, gọi xong liền tha cho em, ngoan, gọi một tiếng thôi”.
Thẩm Mặc biết không thoát được rồi, cậu nũng nịu gọi một tiếng ” Chồng ơi~”.
Thẩm Kỳ cảm giác như cả người được tiêm máu gà, anh đẩy cậu nằm úp xuống, cả người đè lên trên trầm giọng nói lẫn với tiếng thở nặng nề ” Ơi, chồng đây, ngoan, em cứ nằm đó, còn lại để anh tự thân vận động, rất nhanh thôi sẽ kết thúc rồi”.
Thẩm Mặc biết mình lại bị lừa rồi, chỉ đành nghe theo anh nằm im để thứ kia cạ lên mông nhỏ của cậu.
Tại sao trước kia cậu lại không nghĩ tới anh trai mà cậu sợ hãi cùng kính nể lại có mặt bi3n thái như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mặc tỉnh dậy trong trạng thái bị ôm lấy từ phía sau.
Cậu cảm thấy hơi khát nước và đói nên muốn rời giường đi xuống, lại phát hiện bản thân không mặc gì, Thẩm Mặc da mặt mỏng, trong lúc k1ch tình thì sẽ không cảm thấy xấu hổ cho lắm, nhưng những lúc như này thì cậu đều xấu hổ tới mức mặt và tai đều đỏ lên.
Thẩm Mặc muốn xuống giường để mặc quần áo, vừa mới bước một chân xuống đã ngã khuỵu xuống dưới sàn, cũng may Thẩm Kỳ có đặt thảm lông quanh giường nên cũng không bị đau.
Thẩm Kỳ từ từ mở mắt, anh nhìn thấy đúng lúc Thẩm Mặc ngã xuống liền tỉnh cả ngủ lao tới đỡ cậu dậy.
Anh bế cậu nằm lên giường, Thẩm Mặc xấu hổ lấy tay che đi bộ phận khó nói bị lộ ra.
Thẩm Kỳ cười dịu dàng trêu chọc cậu tới nghiện ” Có chỗ nào trên người em mà anh không thấy nữa đâu”.
Thẩm Mặc dùng hai tay bóp lấy đôi môi của anh ” Không cho anh nói, không được trêu chọc em”.
Thẩm Kỳ mổ lên má cậu mấy cái ” Được, đều nghe theo lời chồng nhỏ của anh”, anh lấy giúp cậu bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm đánh răng.
Thẩm Mặc mặc quần áo vào, cậu dụi mắt, ngáp mấy cái suy nghĩ xem có nên ngủ tiếp không, nhưng nhớ ra còn phải tới sân bay để di chuyển tới nơi quay chương trình, thành phố nơi chương trình lựa chọn là một thành phố gần biển ở phía nam, bởi thời tiết ở phía nam tương đối ấm áp, mùa này thì rất mát mẻ thuận tiện cho việc quay chương trình, không giống thành phố cậu ở hiện tại, tuyết cũng đã rơi một lớp rồi.
Thẩm Kỳ đi ra, anh kêu cậu đi đánh răng rửa mặt, còn bản thân thì xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Gần đây anh đã học tập nấu ăn để Thẩm Mặc đỡ vất vả hơn, tuy tay nghề còn vụng về nhưng chất lượng làm ra khá ổn, nếu luyện thêm thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi tới sân bay, Thẩm Mặc hơi hoang mang vì đây là lần đầu tiên cậu tự mình đi xa như vậy, mặc dù Thẩm Kỳ đã tuyển cho cậu một trợ lý kiêm vệ sĩ đi cùng nhưng dù sao không tránh khỏi việc sẽ nhớ nhà.
Thẩm Mặc hơi buồn ôm lấy Thẩm Kỳ ” Em sẽ nhớ anh lắm, anh nhớ phải tới thăm em đó”.
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu cười cười rồi kéo cậu đi tới cổng an ninh, Thẩm Mặc ngơ ngác như con nai tơ ” Anh không về sao ạ?”.
Thẩm Kỳ vui vẻ nói ” Vừa hay phía bên thành phố đó đang có một dự án đang triển khai nên anh tới đó để giám sát một thời gian, ai bảo chồng nhỏ của anh không nỡ rời xa chồng lớn đây”.
Thẩm Mặc nghe vậy thì vui mừng tới nỗi nhảy cẫng lên ” Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá rồi”.