Thẩm Kỳ quay lại sảnh tiệc không tìm thấy Thẩm Mặc thì sốt ruột đi tìm, giữa đường đột nhiên bị một người chặn lại.
Hàm Vận Vận to gan chặn đường Thẩm Kỳ chất vấn ” Thẩm tổng, anh không cảm thấy có lỗi sao?”.
Thẩm Kỳ xác định bản thân không hề quen biết cái người này cho nên anh đẩy cô ta ra rồi đi tiếp, Hàm Vận Vận đuổi theo nói một lèo ” Anh thích chị Lệ Sa, tại tranh thủ lúc chị ấy du học mà tìm về bên người một cái tình nhân có một chút dung mạo giống chị ấy bao nuôi làm thú vui, anh không cảm thấy có lỗi với chị ấy sao?”.
Thẩm Kỳ nhíu chặt mày tức giận, anh hoàn toàn không có một chút khái niệm nào với cái người tên là Lệ Sa kia, Lệ gia, chẳng lẽ nào là cô gái nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn nhà họ Lệ, chẳng biết sao lại có người thêu dệt ra câu chuyện vô lý kia nhưng dám gọi Thẩm Mặc là tình nhân mà anh bao nuôi thì không thể chấp nhận được ” Cô tên là gì?”.
Cô ta thấy anh hỏi tên mình thì tưởng rằng Thẩm Kỳ chú ý đến mình, thẹn thùng nói ” Hàm Vận Vận”.
Thẩm Kỳ quen biết và nhớ mặt rất nhiều người, theo anh thì dường như không có thế gia nào có người họ Hàm, xem ra là ai đó trà trộn vào đây, anh lập tức gọi cho bảo vệ kéo cô ta ra ngoài khiến Hàm Vận Vận không lường trước được mà mất mặt trước rất nhiều người.
Sự việc gây ồn ào nên Thẩm Hà nhìn thấy Thẩm Kỳ đang sốt ruột đi tìm người mà ai cũng biết là ai đó.
Cậu ta đi tới kể cho Thẩm Kỳ chuyện khi nãy xảy ra ” Cậu ấy bảo ra xe nghỉ ngơi một lúc, hình như cô ta nói điều gì làm tâm trạng cậu ấy không ổn cho lắm, anh mau đi xem đi, chuyện ở đây cứ giao cho em và anh hai”.
Thẩm Kỳ nghe thấy Thẩm Mặc chịu ủy khuất thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu, anh vỗ lên vai Thẩm Hà tỏ ý trông cậy rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mặc tuy không tin vào lời nói của cô gái kia nhưng những lời nói đó vẫn khiến cậu bị tổn thương, cậu nghĩ tới những chuyện trước bản thân chưa từng dám nghĩ tới, tại sao anh cả lại đột nhiên đối xử với cậu tốt như vậy khi quay về nhà cũ, phải chăng cậu đúng là có nét giống ai đó mà ấy thích hay chăng, hay là việc nếu Thẩm Kỳ thật sự phải lấy chị Mộng Nhiên thì cậu sẽ ra sao, hoặc là nếu cậu và Thẩm Kỳ thật sự đến với nhau thì cậu cũng không thể giúp anh sinh con nối dõi được, cũng có thể một ngày nào đó anh chán cậu rồi tìm tới người mới,…
Thẩm Mặc nghĩ một hồi liền biến thành nghĩ linh tinh, cậu khóc không thành tiếng, dù cho có cố nén lại thì nước mắt vẫn cứ ồ ạt chảy ra như mưa thấm ướt cả áo.
Thẩm Mặc trong hình ảnh bị nước mắt làm nhòa đi cậu vẫn nhận ra thân ảnh Thẩm Kỳ đang tới gần, Thẩm Mặc nhớ rằng đã hứa với anh rằng sẽ không lén lút khóc một mình nữa nên vội vàng lấy chăn mỏng để trong xe đắp chùm lên cả đầu.
Thẩm Kỳ chạy ra bãi đỗ xe, nhanh chóng tìm được xe của nhà họ Thẩm, anh thấy bóng Thẩm Mặc đang ngồi ở hàng ghế sau nên mở cửa ở bên đối diện chui vào xe, anh thở hồng hộc vì chạy thật nhanh từ trong nhà chính Kỳ gia ra tới đây.
Thẩm Mặc nửa nằm ngồi trên ghế đắp một cái chăn mỏng che kín cả mặt giống như đang ngủ.
Thẩm Kỳ nhẹ giọng hỏi cậu ” Bảo bối, anh đây rồi, em có sao không?”.
Thẩm Mặc không đáp lời lại, Thẩm Kỳ nghĩ có lẽ bé con sáng nay dậy sớm đi máy bay, trưa không ngủ, tối còn phải cùng anh tham gia tiệc nên cậu mệt quá nên ngủ quên mất.
Anh khẽ chạm lên vai cậu vuốt v e nhưng lại cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ, Thẩm Kỳ nghĩ tới điều gì mà tim chợt như thắt lại, anh im lặng cố gắng lắng nghe âm thanh, phát hiện có tiếng nức nở vô cùng bé phát ra từ bên dưới tấm chăn.
Thẩm Kỳ vội vã lật chăn ra, Thẩm Mặc vốn đang cố nén cơn khóc lại bị phát hiện thì vội lấy tay che mặt lại tránh khỏi vòng tay của Thẩm Kỳ, dù vậy vẫn không thoát được mà bị Thẩm Kỳ kéo tới ngồi trên đùi đối diện mặt với anh.
Thẩm Mặc khóc nhiều nên không nhịn được sụt xịt một cái, biết đã không thể giấu được nên cậu vùi mặt vào hõm vai của anh mà che đi khuôn mặt khóc tới đỏ bừng của mình.
Thẩm Kỳ đau lòng không thôi, không biết chuyện gì có thể khiến cho bé con của anh khóc thảm như vậy ” Ngoan, không khóc nữa, nói cho anh nghe có chuyện gì?”.
Thẩm Mặc không muốn nói nhưng lại cũng muốn nói, đằng nào cũng vậy không bằng nói một lần giải quyết luôn, giọng cậu nức nở đầy ủy khuất ” Anh…Em nghĩ hay là chúng ta chia tay đi”.
Thẩm Kỳ nghe vậy thì hốt hoảng kèm sợ hãi, cuộc đời anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy ” Sao vậy bảo bối? em đừng nghĩ linh tinh, mau nói cho anh xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thẩm Mặc bị Thẩm Kỳ ép cho phải ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cậu lại òa lên khóc, nức nở đứt quãng nói ” Em cảm thấy…!bản thân không xứng với anh, yêu em…!anh sẽ bị người ta dị nghị, em còn không thể giúp anh…sinh con, lỡ như một ngày…!anh chán em rồi, vậy thì em sẽ không biết sống thế nào nữa…Òa…”.
Thẩm Mặc càng nghĩ tới càng không ngừng run rẩy khóc lớn, lúc này Thẩm Kỳ liền cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi ửng đỏ của cậu, ngăn cho Thẩm Mặc lại khóc tiếp.
Hai người hôn tới khi Thẩm Mặc dần bình tĩnh lại thì Thẩm Kỳ mới thả cậu ra, anh ôm lấy bé con của mình sát vào lòng rồi cũng chảy ra một giọt lệ ” Em không được nghĩ như vậy, anh yêu em bằng cả sinh mạng này, anh không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ cần em nghĩ như thế nào, anh cũng có thể không cần con cái, nhưng anh cần em ở bên anh suốt cuộc đời này, anh không thể sống thiếu em, Mặc Mặc à”.
Thẩm Mặc bị lời anh nói làm cho cảm động, trái tim đập mạnh liên hồi như muốn cắn nuốt hết phần lí trí của cậu.
Thẩm Kỳ thở dài một hơi ” Vốn dĩ anh định dành nó cho một dịp đặc biệt nhưng có lẽ hôm nay không thể không dùng tới nó rồi”.
Anh lấy ra một chiếc hộp nhung cất ở một ngăn kéo trong xe, quỳ xuống trên sàn xe chật hẹp trước mặt Thẩm Mặc, mở ra chiếc hộp, đeo chiếc nhẫn tinh xảo lên ngón áp út của cậu.
” Nếu em sợ những điều đó vậy thì hãy để anh chứng minh cho em bằng thực tế, Mặc Mặc…gả cho anh nhé?”.
Thẩm Mặc sửng sốt vô cùng, lí trí của cậu không còn hoạt động nữa, mọi cảm xúc lúc này nói cho cậu biết rằng cậu phải giữ lấy anh cho riêng mình, cậu không thể để anh cho người khác, càng không thể sống mà không có anh được.
Thẩm Mặc mếu máo mà gật đầu đồng ý.
Thẩm Kỳ lập tức lao tới hôn lấy cậu, không cho Thẩm Mặc có cơ hội nuốt lời, anh ôm chặt người trong lòng rồi thì thầm vào tai cậu ” Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn có được không?”.
Thẩm Kỳ không thể để Thẩm Quân vượt mặt được, muốn có vợ là phải tranh thủ càng sớm càng tốt.
Thẩm Mặc cảm thấy như vậy là quá vội rồi nhưng cậu cũng cảm thấy rất hạnh phúc ” Được ạ”.
Mọi cảm xúc tiêu cực kia đều được giải tỏa khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu theo thói quen ” Anh đưa em về nhé?”.
Thẩm Mặc cũng rất buồn ngủ rồi nên đáp lại ” Dạ” một tiếng.
Có lẽ vì cảm xúc quá hỗn loạn nên nhất thời Thẩm Mặc không để ý tới việc ngày mai đi đăng ký kết hôn là quan trọng như thế nào.
Thẩm Mặc ngồi ghế sau nhìn Thẩm Kỳ lái xe phía trước, cậu nhìn chăm chú tới mức hơi buồn ngủ rồi ngủ quên lúc nào không biết.