Tử Dương - Chương 419: Thị uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Tử Dương


Chương 419: Thị uy



Dịch giả: argetlam7420

“Việc đó sao có thể làm được?” Bồ Hùng nghe vậy trố mắt ngạc nhiên.

“Sao lại không được chứ?” Mạc Vấn nói, phàm là người thực sự có bản lĩnh, không cần biết bình thường hiền lành khiêm tốn thế nào, nhưng sâu trong lòng ai cũng đều có một sự kiêu ngạo tự tin nhất định, Bồ Hùng thà giết chết con trai mình chứ không muốn liên lụy đến Mạc Vấn, hành động này làm hắn rất là cảm động, từ lúc đó hắn đã hạ quyết tâm phải giúp đỡ Bồ Kiên thật tốt.

Mạc Vấn nói xong, lại một lần nữa cúi người nói với Bồ Kiên, “Con à, con tuyệt đối không được ghi hận cha con, cha của con lúc trước làm thế chính là vì không muốn liên lụy ta, bản thân cha con cũng đã định sẽ chết theo con rồi, cha con nghĩa bạc vân thiên, con là con nhất định phải noi theo.”

Bồ Kiên nghe Mạc Vấn nói thế liền ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn về phía cha mình, lúc trước Bồ Hùng bóp cổ nó xong đã nói những lời nào nó cũng nghe được, biết cha mình làm vậy là bất đắc dĩ, liền bò tới chỗ cha kêu khóc. Bồ Hùng nghe tiếng con trai thì không kìm được cảm xúc nữa, ôm lấy con vừa khóc vừa xin lỗi.

Nhưng vào lúc này, Mạc Vấn bỗng nhiên nhận ra được khí tức của Ngao Viêm đã bắt đầu di chuyển, liền nhảy lên mái nhà nhìn về phía đông, chỉ thấy Ngao Viêm đang di chuyển về hướng nơi này, theo sau là mười mấy vị tăng nhân đạo sĩ, cũng đều là cao thủ Tử khí có thể bay lượn.

“Bồ huynh, mau chuẩn bị hành lý rời khỏi đây.” Mạc Vấn nói vọng xuống dưới.

Cả nhà Bồ gia trước đó đã chỉnh đốn xong hành lý, nghe Mạc Vấn nói lập tức trở về phòng mang đồ đạc.

“Mau biến thân thành dơi, chở bọn họ bay lên không trung chờ ta.” Mạc Vấn ra lệnh cho lão Ngũ, hắn làm thế vì để bảo đảm tuyệt đối an toàn, nếu chẳng may có biến cố gì thì cả nhà Bồ Hùng cũng có thể nhanh chóng rút lui.

“Chị dâu với cháu nhà hãy nhắm mắt lại.” Lão Ngũ nói với Cẩu thị cùng Bồ Kiên.

Hai người nghe vậy gật đầu nhắm mắt lại. Lão Ngũ đưa cho Mạc Vấn cây hiếu bổng, Mạc Vấn lắc đầu tỏ ý không cần, lão Ngũ liền thu lại, xé áo biến thân thành dơi, “Được rồi, mọi người mau lên đây, đừng sợ, ngồi trên lưng ta rất vững vàng, không lo rơi đâu.”

Ba người đều đã từng thấy qua lão Ngũ biến hóa thành dơi, cho nên chỉ hơi hiếu kỳ chứ cũng không sợ, Mạc Vấn hạ xuống trợ giúp ba người leo lên lưng dơi, vì bảo vệ vạn nhất, hắn liền kiếm dây thứng buộc chung ba người và lão Ngũ lại với nhau.

“Chân nhân nhất định phải cẩn thận.” Bồ Hùng nói xong rồi đưa cho Mạc Vấn một thanh trường kiếm.

Mạc Vấn nhận lấy trường kiếm gật đầu với Bồ Hùng, sau đó xuất ra linh khí giúp lão Ngũ nhanh chóng bay lên, “Bay lên bầu trời chờ ta.”

Lão Ngũ cõng ba người bay cao, Mạc Vấn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhảy lên mái nhà chờ đợi đám người Ngao Viêm đến.

Ngao Viêm cùng đám tăng đạo trông thấy một con dơi khổng lồ bay lên không, cho là đám người Mạc Vấn muốn chạy trốn, liền càng vội vã bay tới nơi này. Mạc Vấn chỉ đứng lặng yên chờ đợi, lúc này khí tức của Ngao Bính vừa xuất hiện ở bầu trời phía nam, gã đã hóa thành rồng ẩn mình trong mây.

Chẳng bao lâu sau, Ngao Viêm cùng đám tăng đạo đã tới Bồ phủ.

“Bản Vương đã tiết lộ thiên cơ cho các ngươi, chuyện còn lại giao cho các ngươi quyết định.” Ngao Viêm nói xong liền biến thân thành Xích Long uốn lượn bay lên không. Mạc Vấn thấy vậy hừ lạnh một câu: “Kẻ đã vứt vũ khí bỏ chạy mà cũng dám huênh hoang phách lối. “, nói xong hắn dùng linh khí ném cây đồng giản về phía Ngao Viêm, “Mang binh khí của ngươi đi đi.”

Ngao Viêm đương nhiên nghe được lời Mạc Vấn, biết nếu đến lấy binh khí liền sẽ mất mặt, nhưng mất mặt cũng không thể bỏ binh khí lại được, bất đắc dĩ gã chỉ đành quay lại bắt lấy đồng giản rồi bay về phía Nam hội quân với Ngao Bính.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Khu Tử, chư vị Chân nhân, Pháp sư lần này tới có gì dạy bảo?” Mạc Vấn quyết định “đánh phủ đầu”, chủ động hỏi trước.

Mạc Vấn vừa dứt lời, mười mấy vị tăng đạo trố mắt nhìn nhau, không ai dám ra đối đáp. Trông dáng điệu của Mạc Vấn u tỏ rõ là muốn động thủ đánh nhau, Mạc Vấn là người thế nào chứ, tu vi cao thâm bậc nhất, lại ra tay tàn nhẫn, người như vậy mấy ai dám trêu chọc?

“Giờ đang là tận thế, chư vị xuống núi đánh đuổi người Hồ công lao to lớn, giúp đỡ người Hán bảo vệ xã tắc, bần đạo đối với chư vị rất là kính nể, lúc trước hai tên Xích Long kia ỷ vào bản thân là Long Tộc tới đây gây hấn, đã bị bần đạo xuất thủ ngăn lại. Bồ Hùng chính là bằng hữu thân thiết của bần đạo, bần đạo quyết không cho phép người nào tổn thương đến gia đình anh ta.” Mạc Vấn lên tiếng.

Lời này của Mạc Vấn mặc dù nói rất lễ phép, nhưng ý đồ uy hiếp cũng rất rõ ràng, đại ý là: “Người nhà này ta nhất định phải bảo vệ, ngay cả Long Tộc cũng đều không đánh lại ta, các ngươi muốn động thủ ư? Xem lại mình đi đã.”

Mạc Vấn nói xong, một đám tăng đạo im lặng không nói, không ai ngu ngốc mà đưa đầu ra làm kẻ thí mạng cả.

Nếu đối phương không dám lên, Mạc Vấn cũng chẳng tội gì phải gây hấn giết người, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, “Chư vị đều là người tu hành, chắc hẳn cũng biết tận thế đã giáng xuống, bao giờ thiên địa mở lại không ai biết được, người nào mới thực sự là chân mệnh thiên tử cũng chẳng thể biết, mỗi người đều có một chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu, chư vị làm việc gì bần đạo cũng sẽ không can dự, nhưng bần đạo làm việc cũng hy vọng chư vị đừng ngăn cản ta.”

Mạc Vấn nói xong, mọi người lại bắt đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, Mạc Vấn nói lời này không khác nào thừa nhận hắn sẽ bảo vệ một người Hồ lên làm Đế Vương, hy vọng hai bên không nên công kích lẫn nhau. Nếu người Mạc Vấn ủng hộ là người Hán, bọn họ tuyệt đối sẽ không dị nghị gì, nhưng vấn đề là Mạc Vấn bảo vệ một người Hồ, rất dễ khiến cho quần hùng bất mãn, bởi vì khó khăn lắm mới có thể quét sạch người Hồ, đuổi chúng về thảo nguyên, mà nay hắn lại đưa người Hồ lên làm Hoàng Đế, đây là chuyện không thể chấp nhận được.

“A Di Đà Phật, bần tăng là Quảng Tế, tự là Lâm Không, dám hỏi Mạc Chân nhân vì sao phải bảo vệ một người Hồ ngoại tộc ngồi lên giang sơn người Hán ta?” Một tăng nhân trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi tiến lên đặt câu hỏi.

“Ngài có thể quy y một giáo phái ngoại tộc thì bần đạo vì sao lại không thể bảo vệ một người ngoại tộc lên làm vua?” Mạc Vấn mỉm cười hỏi ngược lại.

“Bần tăng mặc dù thờ phụng Phật tổ nhưng vẫn không quên nguồn gốc của mình, chưa từng làm chuyện gì bất lợi đối với người Hán.” Lâm Không lên tiếng biện bạch.

“Bần đạo cũng là thuận theo thiên ý mà thôi, ta không thích tăng nhân, mời ngài lui ra, thay người khác mà nói chuyện.” Mạc Vấn nhíu mày khoát tay.

“Chân nhân pháp thuật cao thâm, thiên hạ đều biết, nhưng chân nhân tính tình hẹp hòi cũng là thiên hạ đều biết, nếu chân nhân vẫn muốn bảo vệ người Hồ ngày sau làm Đế Vương, thì giang sơn xã tắc chẳng phải sẽ lại bị ngoại tộc xâm chiếm, muôn dân trăm họ chẳng phải sẽ lại bị ngoại tộc ức hiếp hay sao?” Lâm Không trả lời lại một cách mỉa mai.

Mạc Vấn bình sinh sợ nhất là dây dưa với tăng nhân, vốn định ra tay đánh cho lão phải im miệng, nhưng hắn hít sâu một hơi rồi bỏ ý định động thủ đi, “Vậy các ngươi sớm chiều quỳ bái trước Phật tổ không phải người ngoại tộc hay sao?”

“Phật Tổ là vô thượng Thiên Nhân, là người có đại trí tuệ, có ý nguyện cao cả…”

“Ngươi có biết thế nào là thiên đạo không? Trên đời này sao có thể có ai là “vô thượng thiên nhân”? Nếu chỉ có một người làm chủ, khi làm việc khó tránh khỏi xuất hiện sai sót, giống như Đạo gia ta có Tam Thanh cùng nhau làm chủ mới là chính đạo, ba bên cùng thương nghị, định ra quy tắc, như vậy mới có thể bền vững lâu dài. Ngươi mau cút xuống cho ta, nếu còn nói thêm nữa thì đứng trách ta vô tình.” Mạc Vấn giận dữ xua tay.

“Từ xưa đến nay, có triều đại nào không phải một người làm chủ đâu…”

“Lâm Không đại sư, ngươi còn không im miệng lại, bần đạo sẽ đánh ngươi đó, ngươi có nô tính, nhưng chúng ta không có.” Trong đám người có mấy vị đạo nhân chán ghét nhìn Lâm Không, xua tay bảo gã về chỗ.

Phe đạo nhân nói thế lập tức khiến phe tăng ni bất bình, mười mấy người chia làm hai phe tăng – đạo, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, quay sang khẩu chiến lẫn nhau.

“Lão gia, các người đang làm gì thế, đến cùng có định đánh hay không?” Lão Ngũ khó hiểu hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy phía Đông và phía Bắc đang có một số lượng lớn tăng ni đạo nhân tụ tập về phía này, trên trong thành đường phố quân đội cũng đã bắt đầu được điều động.

“Nếu chư vị không còn gì chỉ bảo nữa, bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, ta xin phép cáo từ.” Mạc Vấn nhìn mọi người nói.

Lúc này hai bên tăng đạo đang cãi vã kịch liệt, đối với Mạc Vấn nói làm như không nghe thấy.

Mạc Vấn thấy vậy mỉm cười, những người này tuy cãi vã nhưng thật ra là đều đang trốn tránh không muốn phải ra mặt, nếu không cãi nhau nữa thì phải quay lại nói chính sự, nói chính sự thì không thể không đánh nhau.

“Đồ vẽ bùa chú của bần đạo trước đây không lâu đã bị Nam Hải Long Tộc dùng Nhị Muội Chân Hỏa thiêu hủy, có vị đạo trưởng nào cho bần đạo mượn dùng một chút không?” Mạc Vấn giả bộ khổ sở hỏi.

Mạc Vấn vừa nói ra, trong đám người lập tức có người dùng linh khí chuyển tới vài lá bùa, Mạc Vấn giơ tay nhận lấy một tờ trong đó, trầm ngâm một lát rồi cắn ngón trỏ vẽ một tấm Tinh tú phù chú, chân ngôn đọc xong, một con Chu Tước toàn thân rực lửa xuất hiện.

Dùng máu biến ra Thần Thú uy lực cường đại hơn so với Thần Thú tầm thường nhiều, con Chu Tước này hình thể to lớn, tỏa ra ngọn lửa nóng rát, đôi mắt ánh lên kim quang, sau khi hiện hình liền ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thị uy.

“Bần đạo đã tu luyện được pháp môn tu hành nội đan, kim đan đã thành, trong cơ thể ta hiện giờ linh khí mênh mông, cuồn cuộn không hết.” Mạc Vấn lệnh cho Chu Tước lượn quanh trên bầu trời, nếu không định động thủ thì cũng chỉ còn cách phô diễn thực lực thị uy, lần này phải để cho mọi người thấy thực lực bản thân hắn cường đại mức nào, chỉ có như vậy mới có thể chấn nhiếp nhân tâm.

Những tăng nhân đạo sĩ này đều đã phải trải qua nhiều trận chiến, hiện tại linh khí chỉ còn dư lại rất ít, hành động này của Mạc Vấn không khác nào người giàu đang vung tiền trước mặt kẻ nghèo không xu dính túi, sau khi thiên địa đóng lại đã không còn ai có thể đủ linh khí gọi ra Thần Thú nữa, mà Mạc Vấn lại có thể dùng linh khí bản thân ngưng tụ thành Thần Thú, tu vi hắn tinh thâm, linh khí hắn mênh mông cỡ nào không cần nói cũng biết.

Hành động này của Mạc Vấn làm cho trong lòng mọi người không khỏi khiếp sợ, ai cũng thầm kêu may mắn lúc trước đã không lao lên vây công Mạc Vấn, có những lúc số lượng dù nhiều đến mấy cũng không thể bù được khoảng cách về thực lực.

“Ngao Viêm nghe cho rõ đây, bần đạo cùng với quý biển trưởng công chúa Ngao Chước là quen biết cũ, ta không muốn đánh nhau với các ngươi, mong Nam Hải không được tới tìm gia đình bằng hữu ta gây phiền toái nữa.” Mạc Vấn nói xong, con Chu Tước liền phun ra một ngọn lửa khổng lồ thị uy.

Ngao Viêm đương nhiên sẽ không trả lời, lần này đi ra ngoài coi như là mất hết mặt mũi.

Mạc Vấn nói xong thì hạ lệnh cho Chu Tước bay về phía Hoàng Cung, lại quay sang đám người nói, “Chư vị đánh đuổi giặc Hồ bảo vệ nhân dân, công đức vô lượng. Nhưng chư vị chớ nên vội vàng đem linh khí dùng hết, thiên địa đã đóng lại, đám dị loại đã phát hiện ra, theo như bần đạo thấy, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ đồng loạt quấy nhiễu làm ác, chư vị hàng yêu trừ ma nên cẩn thận.”

“Đa tạ chân nhân đã nhắc nhở.” Bộ phận người trong Đạo Môn chắp tay cảm tạ.

“Chư vị đã vất vả rồi, bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người không thể ở lâu, vậy ta xin đi trước. Thiên đạo như thế nào chúng ta không biết được, mấy chục năm sau thiên hạ sẽ ra sao chúng ta cũng không thể đoán trước, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn hướng mọi người chắp tay cáo biệt, xong hắn bay đến chỗ lão Ngũ, gặp mặt gia đình Bồ Hùng.

“Lão gia, thật là bá đạo a!” Lão Ngũ hưng phấn nói.

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, kiểu phách lối thị uy này chỉ là biện pháp bất đắc dĩ, không thị uy thì sẽ phải động thủ, hắn bản tính vốn ôn hòa, không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, có thể không phải giết người là tốt nhất.

Lúc trước phía dưới xảy ra chuyện gì Bồ Hùng đều nhìn thấy hết, gã biết rõ Mạc Vấn đã phải khó khăn đến bực nào, đợi Mạc Vấn ngồi vào chỗ của mình lập tức lên tiếng cảm tạ, “Chân nhân…”

“Là huynh đệ đừng nói những thứ này.” Mạc Vấn giơ tay ngắt lời Bồ Hùng, xong lại hướng lão Ngũ nói, “Đi thôi.”

Lão Ngũ nhận lệnh vỗ cánh bay về hướng Tây, Mạc Vấn cũng lệnh cho Chu Tước tự nổ tung trên bầu trời Hoàng Cung, để lại một ngọn lửa khổng lồ thị uy lần cuối.

Thị uy bản chất không phải là ngông cuồng hay muốn chiến tranh, mà là thể hiện thiện chí hòa bình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN