Tử Dương - Chương 9: Ngàn dặm tìm vợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tử Dương


Chương 9: Ngàn dặm tìm vợ



Dịch giả: argetlam7420

Mỗi khi đi được một đoạn đường, Mạc Vấn lại cùng lão Ngũ ghé vào cửa hàng gần đó hỏi han hành tung của quân Triệu, để bảo đảm họ không đi sai hướng.

Vào buổi trưa, hai người đến một quán ăn ở phía bắc thành nghỉ ngơi, mua hai bát cháo nóng ăn kèm với bánh ngô mình đem theo.

Mạc Vấn biết rõ đạo lý “miệng ăn như núi lở” (ý nói chỉ ăn mà không kiếm ăn thì rất nhanh ăn hết), cho nên khi đi đường đều rất tiết kiệm, lần này nghỉ ngơi cũng chỉ là để có thể trò chuyện với ông chủ quán mặt mũi chất phác. Ông chủ quán quanh năm suốt tháng bán hàng trên đường này, đương nhiên tin tức nhanh nhạy, hiểu biết sâu rộng.

“Vị đại ca cho hỏi, mấy ngày trước ngài có từng thấy một toán binh lính người Hồ chở lương thực và phụ nữ chiếm được đi ngang qua đây không?” Mạc Vấn mở miệng hỏi ông chủ quán năm nay khoảng ba mươi.

“Có nhìn thấy, từ mấy hôm trước rồi, bọn họ đi về hướng bắc. Tiểu huynh đệ, ngươi từ nơi nào đến?” Chủ quán hỏi.

“Phía nam.” Mạc Vấn đáp qua loa.

“Ngươi là từ nước Tấn tới phải không?” Chủ quán lại hỏi.

“Đại ca sao lại hỏi thế?” Mạc Vấn nghe thấy sợ toát mồ hôi lạnh, hắn cùng với lão Ngũ lúc này đã đi sâu vào hang hổ, khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.

” Triều đình nước Triệu đã sớm ban phát cáo thị, không cho phép nói chữ ‘Hồ’, người Hồ phải gọi là quốc nhân.” Chủ sạp khoanh tay giậm chân, mùa đông ban ngày giá rét, đến trưa cũng thế.

“Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, thực không dám giấu giếm, chủ tớ bọn ta…anh em bọn ta hai người đúng là người Tấn, nhưng chúng ta cũng không phải là lẻn vào, mà là có người đưa cho chúng ta danh thiếp vào thành.” Mạc Vấn lo đối phương tố cáo, vội vàng lên tiếng giải thích.

Chủ quán cũng không nói nhiều, nghe vậy gật đầu một cái, không mở miệng hỏi nữa.

“Hai người chúng ta mới tới đất này, dốt nát không hiểu chuyện, đại ca tốt bụng có thể có đôi lời căn dặn bọn ta không?” Mạc Vấn hỏi.

“Ngàn vạn lần đừng để lộ ra là mình có tiền của, tránh bị quốc nhân giành mua mất. Nếu quốc nhân nhìn trúng đồ của ngươi có thể tùy ý cướp đi, người Hán không được phản kháng.” Chủ quán hảo tâm nói.

“Chúng ta gặp rủi ro mới đến đây, tiền của đâu ra?” Mạc Vấn lại lần nữa khẩn trương.

“Cái này còn không phải tiền của?” Chủ quán chỉ túi quần áo hai người đang mang, trong túi tất cả đều là lương khô.

Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, bấy giờ nhà bình thường mỗi ngày chỉ có hai bữa cháo loãng, nhiều lương khô thế này đúng là không phải người nghèo có thể mang.

“Đa tạ đại ca đã nhắc nhở.” Mạc Vấn đứng lên đưa ba đồng tiền lẻ cho chủ quán.

“Đa tạ tiểu huynh đệ, sau này gặp phải quốc nhân tránh được thì nên tránh, không tránh được thì phải cúi đầu nhường đường, tránh gặp nhiều phiền toái.” Chủ quán nhận lấy ba đồng tiền lẻ, cháo chỉ cần hai đồng, một đồng kia là Mạc Vấn thưởng cho hắn.

Mạc Vấn chắp tay từ biệt chủ quán, cùng lão Ngũ vác túi lên chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện hỏi “Xin hỏi đại ca, ở nước Triệu nếu như muốn mua một người con gái cần phải mất bao nhiêu tiền?”

“Nếu như là cô gái trẻ tuổi cần ba lượng bạc trắng, người giá trẻ con thì vài chục đồng, tuỳ theo mỗi người mà giá khác nhau.” Chủ sạp trả lời.

“Đa tạ đại ca chỉ bảo.” Mạc Vấn mang lão Ngũ rời quán ăn.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ hỏi, sau khi rời quán Mạc Vấn một mực thở dài.

“Ngay lập tức mua một thớt ngựa cũng cần xấp xỉ mười lượng bạc trắng, trong thời loạn con người như cỏ rác, còn không bằng súc vật.” Mạc Vấn lắc đầu nói, con gái trẻ mà giá rẻ như vậy nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lão Ngũ cũng chỉ có thể đi theo thở dài.

Càng lên phía bắc càng khó kiếm được tin tức, bởi vì ngã ba nhiều, ở lối rẽ không có ai để hỏi thăm, chỉ có thể chọn một ngã rẽ trong đó tiến lên. Nếu đến được thành trì có người hoặc là gặp thôn dân đi qua thì dừng lại hỏi han. Nếu như thôn dân cũng không nhìn thấy binh lính áp giải xe ngựa cùng đàn bà, hai người chỉ có thể vòng trở lại ngã ba lúc trước. Cứ đi đi về về liên tục như vậy mất cả trăm dặm đường, nếu là đi bộ phải tốn tới mấy ngày.

Mạc Vấn lúc trước rất ít khi khổ cực như vậy, đi được một đoạn lòng bàn chân phồng rộp lên, đau như bị kim châm. Lão Ngũ xót xa nhìn hắn, đề nghị mua con ngựa thay đi bộ, bất quá đề nghị này bị Mạc Vấn lắc đầu cự tuyệt. Dân chúng nước Triệu cuộc sống kém hơn nước Tấn nhiều, trên đường người cưỡi ngựa cực kỳ hiếm thấy. Hai người trước mắt ăn mặc không hề làm ai chú ý, một khi cưỡi ngựa sẽ khiến mọi người xoi mói bàn tán, ngoài ra hắn cũng lo lắng ngựa sẽ bị người Hồ cướp đi. Người Hồ không thèm nói lý lẽ mấy ngày liên tiếp hắn đã thấy qua, hắn tận mắt thấy được người Hồ ở cửa tiệm cùng quán ăn của người Hán ăn cái gì cũng không trả tiền.

Nửa tháng sau hai người cạn kiệt lương khô, chỉ có thể mua lương khô dọc đường rồi lại tiếp tục tìm kiếm. Do lúc trước ở nhà dưỡng thương cùng chịu tang mẹ mất quá nhiều thời gian, lại mất hơn nửa tháng đi nhầm đường, việc hỏi thăm tin tức càng ngày càng khó. Cũng may là Lâm Nhược Trần ngày đó mặc quần áo đỏ nên làm dân chúng ở ven đường có chút ấn tượng đối với nàng, mặc dù lãng phí không ít ngày giờ, hai người từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ.

Thế nhưng về sau lại xuất hiện biến cố, dọc đường dân chúng mặc dù có nhớ đã từng trông thấy binh lính người Hồ, nhưng chưa từng thấy qua những cô gái bị bắt làm tù binh kia.

“Lão gia, hai toà thành cách nhau không tới mười dặm, làm sao người toà thành trước còn nhìn thấy phu nhân, đến nơi này phu nhân đã không thấy tăm hơi?” Lão Ngũ hướng Mạc Vấn hỏi.

“Nơi đây đông người, người Hồ cũng sẽ không ăn thịt người ở chỗ này, chắc là nàng đã đổi quần áo. Để ngươi theo ta bôn ba khắp nơi, vất vả cho ngươi rồi.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ, vẻ mặt hơi áy náy. Hơn nửa tháng nay hai người trải qua bao nhiêu gian khổ, đi đường khổ cực không nói đã đành, lại thêm thân ở đất lạ không rõ địa lý, nhiều không thấy nơi nghỉ chân phải ngủ ngoài trời hoang vu, sau một thời gian hai người đã gầy đi rất nhiều.

“Lão gia ngươi lời nói này không đúng, ta là người làm, phải đi theo ngươi, chúng ta vẫn tiếp tục tìm sao?” Lão Ngũ ngồi ở bên đường nhìn người đi đường qua lại.

“Tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói, dọc đường khổ cực cũng không thể làm hắn thay đổi chủ ý.

“Lão gia, ta có chuyện một mực không nghĩ ra.” Lão Ngũ lắc lắc đầu.

“Ngươi có phải muốn hỏi tại sao ta nhất định phải tìm được nàng không?” Mạc Vấn cười khổ mở miệng, khoảng thời gian này hắn cũng thường xuyên hỏi chính mình vấn đề đó. Hắn nghĩ đáp án là hai người đã là vợ chồng son, đã bái đường thành thân, trong ngực hắn còn có một lọn tóc của Lâm Nhược Trần, tương tự trong tay Lâm Nhược Trần cũng có tóc của hắn. Đây là song phương cam kết với nhau, Khổng Mạnh nói mọi người phải biết giữ chữ tín, không thể nuốt lời.

“Không phải cái này, ta muốn hỏi phu thê người ta động phòng đều rất yên tĩnh, người cùng phu nhân tại sao lúc động phòng hết thổi sáo rồi lại đánh đàn thế?” Lão Ngũ toét miệng cười hỏi.

“Hai người lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi ngại ngùng lúng túng, đánh đàn thổi sáo là để quen thuộc với nhau hơn.” Mạc Vấn thành thật trả lời.

“Lão gia, người cùng phu nhân còn chưa có làm cái gì đó chứ?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

“Ban ngày ban mặt sao dám làm chuyện tế nhị đó?” Mạc Vấn do dự một chút rồi đáp lại.

” Người có học các người cũng thật lắm quy củ, đổi lại là ta cũng mặc kệ cái gì ban ngày ban đêm, giờ thì tốt rồi, để cho người khác đoạt trước.” Lão Ngũ mặt đầy vẻ không cam lòng.

Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ mặc dù kế thừa tổ tiên tính trung nghĩa nhưng cũng không phải loại hiền lành gì, mấy chuyện nhìn lén nha hoàn tắm hắn làm cũng không chỉ một lần.

“Lão gia, hiện tại làm gì?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn sắc mặt khó coi, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Mạc Vấn đứng thẳng người đi về hướng đông, “Đi tiếp đến thôn trấn đằng kia hỏi thăm một chút.”

Trấn cũng không lớn, không lâu sau hai người đã nghe ngóng được tin tức, người Hồ đại bộ phận nhân mã đã mang theo lương thảo đi hướng bắc, còn dư lại hơn mười người mang theo đàn bà con gái tới phía đông trấn chiếm mấy chục hộ dân nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau lại mang những cô gái kia đi tới một chợ người ở phía đông, cách nơi này tám mươi dặm, phụ nữ người Hồ cướp được phần lớn sẽ đưa đến nơi đó bày bán.

“Đại nương, người có từng thấy qua một người cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ?” Mạc Vấn hỏi một cụ bà có nhà bị quan binh chiếm giữ.

“Áo đỏ thì không thấy nhưng có một cô nương mặc quần đỏ, mặt mày còn rất đẹp đẽ đã từng ở trong nhà của ta.” Bà lão nhớ lại nói.

“Nàng cũng bị quân lính mang đi chợ người sao?” Mạc Vấn vội vàng hỏi. Hiện nay cũng có người chỉ mặc áo váy đỏ, nhưng lại không có ai chỉ mặc quần đỏ đấy, cho nên hắn chắc chắn lão nhân nói người này chính là Lâm Nhược Trần.

“Chúng ta lúc ấy đều bị đuổi đi, đến khi chúng ta trở lại quân lính cùng những cô nương kia đã không có ở đây rồi.” Bà lão lắc đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy thở dài hồi lâu, hướng bà lão chắp tay “Đa tạ đại nương.”

“Các ngươi có quan hệ thế nào với nàng?” Bà lão hiền hòa mà hỏi.

“Đại nương đã hỏi, vãn bối cũng không dám giấu, chúng ta là người nước Tấn, vị này là đệ đệ của ta, cô gái mặc quần đỏ đó là thê tử của ta, trước đó vài ngày đã bị người Hồ bắt làm nô lệ, chúng ta là tới tìm nàng.” Mạc Vấn nói.

“Ài, người Hồ đáng chết, người Hồ đáng hận, đúng rồi, các ngươi tới thật đúng lúc, ngươi chờ một lát.” Bà lão nói xong xoay người đi vào trong phòng, chốc lát sau trong phòng truyền đến tiếng ồn ào, nghe thanh âm dường như hai ông bà đang cãi nhau chuyện gì đó.

Mạc Vấn cùng lão Ngũ chờ bên ngoài mà trố mắt nhìn nhau, không hiểu bà lão muốn làm gì, cũng không biết có nên vào khuyên can hay không.

Chốc lát sau bà lão từ trong phòng chạy ra, cầm trong tay một cái túi nhỏ nhét vào tay Mạc Vấn “Cái này ta nhặt được dưới gầm giường, chắc là đồ vật của vợ ngươi, nay đưa cho ngươi a.”

Mạc Vấn nghi ngờ mở cái túi ra, phát hiện bên trong có một cây trâm cài tóc, thấy cây trâm cài tóc này tức thì Mạc Vấn xúc động muốn khóc, đây chính là cây trâm ngày đó cắm trên tóc Lâm Nhược Trần để cố định tấm khăn đội đầu cô dâu.

Ngay lúc Mạc Vấn đang đau thương không dứt, một lão già mập lùn đi ra khỏi phòng, cầm trong tay một cây chổi con quét giường hét lớn với bà lão: “Làm sao bà biết kia là đồ đạc của bọn hắn, tôi phải đánh bà mới được.”

“Xin cụ đừng giận, cái này đúng là vật của vợ vãn bối, hôm nay nhận từ tay đại nương mang về, chúng ta nguyện trả ba lượng bạc.” Mạc Vấn biết tại sao lão giả lại trách tội bà lão.

Mạc Vấn nói xong, lập tức lão Ngũ từ trong ngực móc ra ngân lượng đưa tới, lần này đến phiên lão già ngẩn cả người, cây trâm cài tóc này chỉ có trâm hoa là bằng bạc, những chỗ khác đều bằng đồng, căn bản không đáng giá ba lượng bạc trắng.

Lão già đương nhiên sẽ không từ chối, ba lượng bạc trắng đối với nhà nông mà nói là một gia tài không nhỏ.

Hai người từ biệt bà lão, chủ tớ vất vả hướng đông mà đi. Lúc đi Mạc Vấn đã không còn hy vọng xa vời có thể ở chợ người gặp được Lâm Nhược Trần, bởi vì Lâm Nhược Trần quá xinh đẹp, một khi đến chợ người ắt sẽ bị người mua đi rất nhanh. Hắn chỉ hy vọng có thể tìm được người đã mua nàng đi, bỏ ra số tiền lớn đem Lâm Nhược Trần chuộc ra.

Ban ngày nấn ná ở lại trấn, đến tối trăng lên hai người suốt đêm đi tám mươi dặm, sáng sớm hôm sau Mạc Vấn cùng lão Ngũ người ướt đẫm sương lạnh rốt cuộc cũng nhìn thấy chợ người…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN