Tự Họa Vô Lai
Chương 17: Trúng độc
Mặt trăng đã vươn lên cao, những ngôi sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm huyền ảo. Cơn gió lạnh thổi qua làm cây lá khẽ lay động, Băng Lam vẫn nhắm mắt chìm sâu trong giấc ngủ. Cảm nhận được cái lạnh nàng nhíu mi khó chịu ôm người, Tử Bạch nằm bên giường đã ngắm nàng ngủ được một lúc. Nhìn thấy biểu hiện của nàng, hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên cơ thể nàng tránh làm Băng Lam thức giấc.
Mi nàng run run nhẹ mở mắt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là gương mặt “yêu nghiệt” của Tử Bạch. Hai má có chút ửng hồng, nàng cắn môi nhíu mi nhìn hắn.
“Ngươi nhìn ta làm gì, đồ háo sắc.”
Tử Bạch mỉm cười đứng dậy vươn vai.
“Dung mạo như tiên lại không cho người khác ngắm, nàng là đồ ích kỉ.”
Mi trái nàng giật giật như đang nhẫn nhịn, đây chính là vừa đấm vừa xoa như trong truyền thuyết sao?? Không thèm chấp nhất với hắn, Băng Lam từ từ ngồi dậy cũng vươn vai một cái rồi rời khỏi giường. Ngủ một giấc, nàng như lấy lại được một ít sức lực nên bây giờ vẫn có thể di chuyển bình thường. Nhưng muốn hoàn toàn khoẻ mạnh, chắc phải đến ngày mai.
Nàng ngồi bên bàn từ tốn uống trà,
“Nàng là Băng Lam, người đã ngăn chặn vụ nổ đèn Khổng Minh (đèn trời) ở Hoả quốc phải không?”
Giọng nói của Tử Bạch du dương bên tai nàng, một giây… hai giây… Băng Lam đã mất ba giây để tiêu hoá lời của hắn.
“Phụt ~~”
Bây giờ nàng mới phản ứng, ngụm trà vừa mới nhấp môi nàng liền phun ra.
Tử Bạch mỉm cười ngồi bên cạnh nàng, xem biểu hiện của nàng như vậy xem ra hắn nói đúng rồi.
“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy??”
Băng Lam nhanh phục hồi trạng thái ban đầu, bình tĩnh đặt ly trà xuống.
“Nàng che mắt, thời điểm nàng xuất hiện thì Băng lam liền biến mất. Đi theo nàng có bốn người họ Bội. Con rắn xanh còn được gọi là Bích Độc Xà là sủng vật của nàng, võ công không tầm thường.”
Tử Bạch vừa nói lại vừa rót trà uống.
“Đáng khen cho người điều tra ra những thông tin đó.”
Phát hiện rồi thì cũng chả sao, nàng mỉm cười hờ hững nói.
Tử Bạch nhấp một ngụm trà, lần đầu tiên hắn ôn nhu nói:
“Yên tâm, ta rất kín miệng.”
Băng Lam không quan tâm rót lại ly trà khác.
“Ta phải trở về, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Hắn vẽ lên một nụ cười ân cần nói khiến cho Băng Lam cũng phải say.
“Yêu quái, mau hiện hình.”
Băng Lam cười trừ đưa tay về phía hắn thủ thế.
Tử Bạch mỉm cười đứng dậy, xoa nhẹ đầu nàng một cái rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Gì chứ!! Băng Lam hai má đỏ bừng, nàng ôm đầu nằm trên bàn.
“Cái này là bí kĩ thả thính trong truyền thuyết đây rồi.”
Sau một vài phút bối rối, nàng đã ổn định tinh thần uống nốt ly trà kia.
“Chủ nhân, chúng em vào nhé.”
Bội Châu và Bội Thanh khẽ lên tiếng rồi nhẹ đẩy cửa vào.
Bội Thanh bưng khay đồ ăn đến chỗ nàng, đặt từng món xuống.
“Ngài ấy nói người đã tỉnh dậy, chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng cho người dùng nên em đã cố gắng làm nhanh nhất có thể.”
Băng Lam nhíu mi.
“Ngài ấy??”
“Là nhiếp chính vương ạ.”
Bội Thanh mỉm cười nói lại đưa đôi đũa cho nàng.
Băng Lam mỉm cười nhớ đến Tử Bạch rồi cầm lấy đôi đũa ngọc, nàng gấp từng món ăn trông rất ngon lành. Bội Châu mỉm cười hạnh phúc, chỉ đứng một bên nhìn như sắp khóc.
Vài chục phút trôi qua.
“Oa…”
Băng Lam thoả mãn vươn vai một cái, quả nhiên đồ ăn của Bội Thanh là ngon nhất. Ăn xong cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống hơn.
“Chủ nhân, em đưa người đi tắm.”
Bội Châu vui vẻ đi đến.
“Ừ.”
Băng Lam đứng dậy đi cùng Bội Châu, Bội Thanh thì ở lại lấy y phục và trang sức cho nàng. Nàng nhắm mắt ngâm mình trong hồ nước ở một căn phòng lớn, hương trầm lại phất phảng trong phòng rất thoải mái.
Những cánh hoa hồng lênh đênh trên mặt nước, một thân trắng nõn ngâm mình trong nước. Mái tóc đen như thác đổ nổi trên mặt nước. Nàng đứng dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi hồ cho Bội Thanh thay y phục.
Trở về phòng, Băng Lam mang y phục màu lục đậm thêu khóm hải đường đỏ. Mái tóc ẩm ướt xoã xuống. Bội Châu rót cho nàng một ly trà ấm rồi nói:
“Bội Hà và Bội Ngọc vẫn chưa trở về, em có một chút lo lắng.”
Băng Lam nhấp miếng trà liền dừng lại, nhíu mi nhìn Bội Châu.
“Hai người đó đã đi lâu rồi sao??”
Bội Châu gật đầu cắn môi.
“Em đi ra ngoài chờ hai người họ xem.”
Băng Lam chớp mi có chút hoài nghi nói.
“Dạ.”
Bội Châu nhận lệnh đi ra ngoài.
Nàng chợt nhớ đến Sát Chi Mộng rồi mỉm cười gian xảo.
“Ta quên một chuyện rất quan trọng rồi.”
Nói xong lại nhíu mi quan sát trong phòng tìm nó. À đây rồi, sinh vật nhỏ bé khúm núm núp ở một góc tường.
“Bội Thanh, em mang nó lại đây.”
Băng Lam chỉ tay nói.
Bội Thanh cau mày mang Sát Chi Mộng đặt lên bàn.
“Nó là thứ làm người như vậy à.”
Bội Thanh liếc mắt nhìn nó lạnh lùng hỏi.
Băng Lam gật đầu nhìn nó, xem ra đã bị yểm chú thuật khống chế. Nàng hạ mi phát ra sát khí nhìn nó. Sát Chi Mộng run rẩy, nó kêu lên một tiếng “chi…” rồi cúi đầu thoát khỏi ánh mắt của Băng Lam.
“Không phải lúc đầu còn điên cuồng lắm mà, sát khí mạnh lắm mà.”
Băng Lam nhếch miệng lãnh khốc.
“A Thanh!!”
Nó từ trong nhẫn xuất hiện, nhìn thấy Sát Chi Mộng liền nhe nanh tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Băng Lam chóng cằm hạ mi trông điềm tĩnh lại đáng sợ lạ thường. A Thanh hào hứng đưa ánh mắt gian xảo đầy sát khí nhìn Sát Chi Mộng, nó không thể cử động chỉ ở một chỗ giương ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Băng Lam mỉm cười từ từ đưa tay lại gần nó.
“Rầm!! chủ nhân…”
Bội Châu đẩy mạnh cửa phòng, mang theo Bội Hà và Bội Ngọc. Bội Thanh kinh ngạc lại nhanh đi đến đỡ lấy Bội Ngọc.
“Chủ… chủ nhân hai tỷ ấy trúng độc!!”
Bội Châu như sắp khóc lại đưa Bội Hà nằm lên giường.
Bội Hà và Bội Ngọc không còn ý thức, sắc mặt trắng bệch không còn một tý huyết. Cơ thể lại lạnh như xác chết, Băng Lam nhanh đứng dậy đến xem hai người họ.
“Em… em vừa ra khỏi thành lại đi thêm một khúc nữa đã… đã thấy hai tỷ ấy nằm dưới đất.”
Bội Châu như không cầm được nước mắt lại rất lo lắng nhìn hai người họ.
Nhìn bên ngoài, có vẻ như máu ngưng chảy nhưng mạch vẫn đập nhưng rất yếu. Không hề bị thương tích gì nên chắc trúng khí độc. Băng Lam nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng, cố gắng xác định loại độc.
Đột nhiên Bội Hà và Bội Ngọc ngồi bật dậy, đôi mắt đỏ thẫm khát máu nhìn nàng.
“Gào…”
Cả hai điên loạn nhào đến Băng Lam.
Nàng nhanh tránh sang một bên đầy sự hoài nghi, nhìn biểu hiện của hai người đó nàng đột nhiên nhớ đến một thứ.
Băng Lam nhanh lùi lại, dùng ánh mắt sắt bén nhìn hai người họ.
“Ầm…”
Một băng lao xuất hiện giam cầm Bội Hà và Bội Ngọc.
“Gào… gừ!!”
Hai nàng lùi lại, chỉ kêu gào điên cuồng.
Bội Châu và Bội Thanh chỉ đứng yên một chỗ đau xót nhìn, đầu tiên là chủ nhân bây giờ lại đến hai người họ.
Sắc mặt nàng trở nên nhợt nhạt, có lẽ vì nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Băng Lam cắn môi đến gần băng lao, hai người họ lại nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng đưa ngón tay bị thương lúc sáng đến gần băng lao.
Mùi máu phất phảng đến mũi.
“Gào…”
Bội Hà đưa cánh tay vồ đến.
Khát máu!! liên kết lại các biểu hiện của hai người đó… Hấp Huyết Quỷ!! Băng Lam nhướng mắt nghĩ đến loại độc đó nhưng liền bị dập tắt. Không thể nào, Hấp Huyết Quỷ là một loại khí độc bị thất truyền từ hàng ngàn năm trước. Hấp Huyết Quỷ không phải muốn dùng là dùng, nhưng đây là loại độc tự nhiên còn phát từ thứ gì vẫn là?? có thể do bị thất truyền quá lâu nên trong sách của ông không hề giải thích rõ ràng, chỉ ghi vài câu qua loa.
Tạm thời cứ nhốt hai nàng ở bên trong băng lao, còn chuyện giải độc e rằng rất khó khăn.
“Cứ để hai nàng ấy ở đây. Hai em đừng quá lo lắng đã có ta giải quyết, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Băng Lam ngồi bên bàn nói cho hai người kia yên lòng.
Bội Châu và Bội Thanh gật đầu tuy có chút lo lắng nhưng nghe nàng nói nên cũng yên lòng. Băng Lam thu A Thanh và Sát Chi Mộng vào nhẫn.
“Tội ngươi ta xử sau, A Thanh coi chừng nó.”
Nàng thật sự không biết phải làm thuốc giải như thế nào nên cũng có một chút lo lắng.
Đến khuya mà phòng nàng vẫn sáng đèn, Băng Lam lại nằm trên giường mở to mắt suy nghĩ. Nghĩ đến cách giải độc, nguyên nhân trúng Hấp Huyết Quỷ, bí ẩn ở ngọn núi đó,… vừa mới thoát ra khỏi mộng cảnh lại gặp thêm rắc rối. Sợ rằng, đêm nay nàng ngủ không yên rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!