Tự Họa Vô Lai
Chương 20: Bí mật điều tra
Khí hậu Thuỷ quốc rất mát mẻ, một buổi sáng trong lành với những tia nắng dịu. Băng Lam ngồi cùng xe ngựa với Tử Bạch, nàng lười nhát nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tử Bạch ngồi đối diện nàng chỉ cách nhau một cái bàn, bên dưới được lót tấm nệm lớn màu vàng.
Chiếc xe ngựa ở sau là bốn người Bội Châu và La Phùng, La Phan. Đặc biệt không khí ở đó rất sôi nổi, nói chuyện với nhau như đã biết từ lâu.
Tử Bạch chớp nhẹ mắt lại lật qua một trang sách, trông rất chú tâm. Băng Lam lại khoanh tay nhìn ra ngoài lại nhíu mi mỏi mắt.
“Đừng nhìn ra ngoài lâu như vậy, không tốt đâu.”
Hắn vừa lật tiếp một trang sách vừa nói.
Băng Lam thả màn xuống, lại nhíu mi nhìn hắn tò mò cuốn sách hắn đang xem lại nhắm mắt bỏ qua.
“A!!”
Ngồi xe ngựa quả thật rất khó khăn, nàng vừa nhắm mắt lại đã bị đập đầu vào thành xe. Băng Lam đưa tay ôm đầu khẽ cúi xuống chịu đựng.
Tử Bạch lại mỉm cười nhìn nàng.
“Không sao chứ!!”
Nàng nghe thấy liền lắc đầu.
“Không… a!!”
Lại bị đập đầu nữa, Băng Lam cắn môi ôm đầu.
“Lại đây!!”
Hắn đặt cuốn sách xuống lại nói có vẻ đang xót cho nàng. Băng Lam ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không cần, ta… a!!”
Nàng nhắm mắt nhẫn nhịn sự nhục nhã này vì đây là ngoài thành Thuỷ quốc và đang lên núi đương nhiên đường sẽ không bằng phẳng.
“Lại đây, ta chắn cho nàng.”
Tử Bạch nghiêng đầu nhìn nàng nói, nàng thật sự không biết vì sao hắn không giống nàng. Hay do nàng mới ngồi xe ngựa, Băng Lam thở dài đứng dậy hạ thấp đầu đến chỗ hắn ngồi.
Tử Bạch đưa tay ôm vai nàng lại nhẹ nhàng để đầu nàng tựa vào vai hắn. Băng Lam nhíu mi định thoát khỏi vòng tay lại bị hắn ôm chặt.
“Như vậy sẽ không bị đập đầu, nàng nên nghỉ ngơi một chút đi đường còn dài.”
Nàng cũng chẳng hơi đâu nói với hắn, lại nhắm mắt ngoan ngoãn tựa vai hắn.
Quả thật đi bằng xe ngựa chậm hơn cả tốc độ đi bằng kinh công, tuy vậy lại rất tốn sức. Thân hắn ngồi thẳng để nàng tựa vào, lại mỉm cười nhìn nàng.
“Tối qua ngủ không ngon sao, vậy thì tiếp tục ngủ đi.”
Tử Bạch ân cần nói.
Băng Lam gật đầu lười nhác nói.
“Còn nhiều việc cần phải xử lí nên ta không ngủ được.”
Ở cạnh hắn nàng cảm thấy rất bình yên nên cũng lặng lẽ thiếp đi. Tử Bạch im lặng muốn nàng ngủ ngon rồi cũng nhắm mắt.
Khi lên núi thì xe ngựa càng chuyển động mạnh hơn, Tử Bạch một tay ôm chặt nàng lại nhẹ nhàng tránh làm nàng thức giấc. Hắn cười khổ cúi xuống nhìn Băng Lam, từ khi nào nàng lại có thêm một tính này.
Hai xe ngựa theo lối đường mòn dẫn lên núi, nhưng xung quanh cây cối um tùm rất hoang dã. Một lúc sau, hai xe ngựa đều dừng lại nơi mà Bội Hà và Bội Ngọc trốn. Ở phía dưới là một ngôi làng lớn, có đông người qua lại thật khác với cảnh Bội Hà đã nhìn thấy.
Xe ngựa bên kia người đều đã xuống hết, còn nàng và hắn vẫn chưa bước ra. Tử Bạch không nỡ đánh thức nàng nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi Băng Lam.
“Dậy đi, đã đến nơi rồi!!”
Nàng khẽ nhíu mi rồi hé mắt ra nhìn hắn như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tử Bạch mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng.
“Xuống thôi, ngủ là ngủ như chết luôn à.”
Băng Lam bĩu môi tức giận.
“Là ai nói ta nghỉ ngơi chứ!! Hứ.”
Nàng nói xong liền lấy lại tính kiêu ngạo xuống trước hắn.
Nàng đứng ở một vách núi khá cao nhìn xuống xem xét ngôi làng, chỉ là một ngôi làng bình thường thôi. Tử Bạch cho xe ngựa chạy xuống làng rồi ung dung đi đến bên cạnh nàng.
“Sao vậy??”
Băng Lam lắc đầu quay người đi xuống làng.
“Không có gì, chỉ là bình thường đến kì lạ.”
Nàng mang y phục màu lục đậm như hoà vào cây cối trong rừng. Hắn lại một thân hắc phục mang mặt nạ bạc đi sau nàng.
Còn sáu người kia hiếu kì chỉ trỏ xung quanh, Bội Hà nhíu mi nhìn xung quanh. Thật kì lạ quang cảnh rất yên bình hoàn toàn khác với tối hôm đó. Đi vào ngôi làng, hai bên đường rất nhiều nhà, gian hàng. Người dân qua lại tấp nập, lúc lâu lại có người gật đầu chào tỏ vẻ hiếu khách.
“A!! Khách quán kìa.”
Đi lòng vòng một hồi lâu cũng chỉ tìm một khách quán nghỉ ngơi.
Bội Châu chỉ tay về một khách quán nhỏ.
“Cuối cùng cũng tìm được một khách quán.”
Băng Lam gật đầu cùng Tử Bạch bước vào.
La Phùng và La Phan ở bên ngoài mang hành lý vào cùng Bội Hà và Bội Thanh.
“Hoan nghênh khách quan, các ngài muốn đặt phòng nào ạ.”
Chủ quán đứng ở quầy quản lí cúi đầu tỏ thiện cảm nói.
“Cho ta tám phòng tốt nhất.”
Tử Bạch lạnh lùng nói rồi đặt một túi lớn kim tệ lên quầy. Chủ quán thấy túi kim tệ mắt như phát sáng gật đầu lia lịa.
“A Cửu mau dẫn khách về phòng!!”
“Dạ!!”
Từ đằng sau nhà, một đứa nhóc chừng mười một tuổi chạy lên.
Đứa nhóc tươi cười đưa tay lên lầu.
“Khách quan, mời.”
Băng Lam gật đầu đi lên, Tử Bạch đi sau nàng vẻ lạnh lùng. Khách quán này dường như không có khách, trên lầu chỉ vỏn vẹn mười phòng.
Hai phòng đầu là tốt nhất cho Băng Lam và Tử Bạch ở, còn các phòng sau cho sáu người kia. Sắp xếp phòng xong A Cửu cúi chào Băng Lam lại nhìn bọn họ với đôi mắt không rõ cảm xúc. Có chút lưu luyến đan lẫn với lo lắng.
A Cửu thở dài quay người bỏ đi.
“Khoan đã!!”
Băng Lam lên tiếng nói lại đi đến gần A Cửu.
Nàng lấy túi kim tệ nhỏ chừng nắm tay, tuy đã dùng khăn che mặt nhưng A Cửu vẫn cảm nhận được vẻ ôn nhu của nàng “Cầm lấy đi, coi như ta thưởng cho ngươi.”Tử Bạch khoanh tay lại khó hiểu, nàng thật sự là con người như thế nào.
Bội Châu cười cười xem ra tâm trạng chủ nhân rất tốt lại kéo mấy người kia về phòng sắp xếp hành lí.
A Cửu ngây thơ nhận lấy túi kim tệ lại mở ra “Aaaa tỷ tỷ cho nhiều kim tệ vậy, đệ không thể đếm hết.”
Nàng mỉm cười xoa đầu A Cửu “Được rồi, mau đi đi.”
“Dạ!!” A Cửu gật đầu mỉm cười chạy đi.
Băng Lam quay người định vào phòng lại nhìn thấy Tử Bạch đứng bên cạnh “Ý gì đây.”
Hắn mỉm cười lắc đầu “Nàng đột nhiên như vậy làm ta thấy lo lắng.”
Băng Lam nhíu mi “Vớ vẩn!!” nói xong nàng đẩy cửa phòng rồi đóng cửa lại.
Tử Bạch cũng quay đầu chuẩn bị bước đi.
“Két ~~” nàng mở cửa đưa đầu ra đe doạ nói “Ta cấm ngươi tự tiện vào phòng ta.”
“Rầm!!” nàng nhanh đóng cửa lại.
Hắn lại thở dài lắc đầu trở về phòng… tính cách thật thất thường.
Băng Lam ngồi bên cạnh cửa số không phải là ngắm cảnh núi rừng mà là đang khảo sát tình hình. “A Thanh!!” nàng lên tiếng gọi.
A Thanh từ trong nhẫn xuất hiện lại mang theo Sát Chi Mộng ở trên đầu. “Ngươi đâu cần phải canh chừng nó như vậy.” Băng Lam nghiêng đầu đưa tay cho nó bò lên.
Con Sát Chi Mộng này vừa thấy nàng liền run rẩy bám chặt A Thanh. “Đừng nói là hai ngươi đã trở thành bạn rồi nhá.” Nàng nhíu mi hoài nghi nói.
A Thanh ngẩng cao đầu kiêu ngạo, thứ như Sát Chi Mộng chỉ xứng làm người hầu cho nó. “Không đùa nữa, ta có nhiệm vụ cho ngươi.” Băng Lam nghiêm túc nói lại nhìn ra cửa sổ.
“Đi xem xét các khu vực gần làng có gì bất thường không.” Nàng hạ mi có chút bất an. A Thanh gật đầu mang theo Sát Chi Mộng bò ra cửa sổ.
“Chủ nhân.” Bội Hà đứng bên ngoài lên tiếng gọi.
Băng Lam nhìn ra cửa nói “Vào đi.”
“Két ~~” Bội Hà đẩy cửa đi vào.
“Trưởng làng vẫn chưa tìm ra, em có hỏi dân làng nhưng họ không biết gì cả.” Bội Hà cắn môi khó hiểu.
Băng Lam đặt tay lên bàn gõ nhẹ “Vậy cứ từ từ mà điều tra.”
Bội Hà gật đầu lại bặm môi nói “Có ngài ấy sợ rằng hành động sẽ rất khó khăn.”
Nàng nghiêm túc nhìn Bội Hà “Phải hành động cẩn thận, đừng lộ liễu quá.”
Ở phòng Tử Bạch.
“Ngôi làng này thật sự không có gì bất thường. Số người mất tích cũng không tìm thấy.” La Phùng vừa đi điều tra nhưng không có thông tin gì.
Tử Bạch cũng ngồi cạnh cửa sổ như Băng Lam lạnh lùng nói “Tiếp tục điều tra, tránh làm nàng phát hiện.”
La Phan đứng bên cạnh tiếp lời “Hấp Huyết Quỷ cũng không có.” La Phan cũng vừa đi quanh rừng tìm kiếm.
Tử Bạch nhíu mi suy nghĩ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!