Tự Họa Vô Lai - Chương 38: Thế chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Tự Họa Vô Lai


Chương 38: Thế chiến


Chiếc xe ngựa gỗ cỡ lớn dừng bên ngoài bìa rừng âm u. Người trên xe ngựa lần lượt bước xuống để người kéo xe trở về.

Băng Lam và Tư Bạch chỉ mang theo Bội Thanh, Bội Ngọc và La Phùng, La Phan. Nàng để lại hai người kia vì họ phải quản lí việc được giao.

Đứng từ bên ngoài nhìn vào cánh rừng sương mù, không khí ẩm thấp hôi tanh khó chịu.

Tử Bạch đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn bạc “Từ bây giờ nên cẩn thận hơn, sương mù ở đây có khí độc, yêu quái cũng không ít nhất định không được để lạc nhau.”

Nhẫn bạc này có tác dụng bảo vệ người đeo khỏi khí độc nhưng không sử dụng được lâu vì nó hấp thụ khí độc.

Tất cả đeo nhẫn vào tay rồi quyết định đi vào rừng. Vừa đặt chân vào đi vài bước quay đầu lại thì không thấy lối ra, hai tỷ muội họ Bội nắm chặt lấy tay áo của Băng Lam.

Từ khi bước vào nàng và hắn đã cảm nhận được ánh mắt hung dữ của các sinh vật núp trong bụi rậm. Cả hai nhìn nhau rồi đi tiếp, không muốn đá động gì đến nó.

“Chúng ta đang đi về hướng nào vậy?” Là Phùng nhìn thực vật rậm rạp xung quanh, đâu đâu cũng là cây cỏ.

“Cứ đi vào giữa rừng đã.” Tử Bạch dùng kiếm chặt bớt những cành cây nhánh lá cản đường trả lời.

“Hình như chúng ta đã đi qua chỗ này rồi.” Bội Hà giật giật tay áo nàng, cau mày liếc mắt nhìn vết cắt.

“Đúng vậy a, lại có cảm giác như bị ai đó theo dõi.” Bội Thanh nuốt nước bọt nhìn dáo dác đề phòng.

“Là trận pháp, sợ rằng chúng ta khó mà thoát ra.” Tử Bạch ngồi khụy xuống xem dấu vết hắn để lại.

“Vậy thì phá trận.” Băng Lam hừ lạnh, dựa vào tình trạng của A Thanh thì rất nguy cấp, nhất định phải cứu nó.

“Loài người thấp kém, mau biến khỏi lãnh địa của ta.” Chất giọng khàn đặc như của một lão bà vang lên trong khu rừng.

“Yêu mụ bà bà, hôm nay ta đến đây nhờ bà cứu lấy sủng vật của ta, hoàn toàn không có ác ý.” Miệng nói nhưng nàng vẫn dùng mắt dò tìm vị trí của giọng nói đó.

“Hahaha muốn nhờ ta giúp đỡ, vậy xem các ngươi có bản lĩnh không đã.” Tiếng nói đó lại vang lên rồi hoàn toàn biến mất.

“Trận pháp không dễ phá đâu, để ta thử vậy.” Tử Bạch tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Băng Lam đi lại gần hắn liếc mắt dặn dò “Cẩn thận, ta ở đây bảo vệ người.” Nàng thủ thế đề phòng những ánh mắt thèm khát đỏ như máu ở trong bụi rậm.

“Nàng lo cho ta sao.” Hắn mỉm cười trêu gẹo nàng rồi nhắm mắt tiến vào mộng cảnh phá trận pháp.

Bội Thanh che miệng cười nhìn mấy người khác trao đổi ý nhưng không quên quan sát xung quanh.

“Người yên tâm đi, chủ nhân rất giỏi trong việc phá trận pháp.” La Phan cười nói, hoàn toàn tin tưởng hắn.

“Không đứng đắn.” Băng Lam tùy ý nói thầm với hắn rồi tập trung trở lại, tránh để lũ yêu thú tấn công bất ngờ.

Con sói xám kiềm không được gầm gừ tiến lại gần nhưng các con khác thì vẫn đứng ở ngoài nhìn chằm chằm, chờ đợi thời cơ tấn công.

Băng Lam cầm lấy thanh huyết kiếm bước ra quay đầu nhìn bốn người kia “Để ta xử lý chúng, các ngươi canh chừng cho hắn.”

Nói xong nàng nắm chặt thanh kiếm xông lên. Xoay người chém một nhát về phía con sói rồi nhảy lên chém thêm một nhát.

Con sói phản ứng nhạy bén nhảy sang phải hú to lên. Chất dịch nhầy từ răng nó nhỏ giọt ăn mòn đất. Rồi phóng lên như chớp vồ lấy con mồi.

Nàng cúi người xuống, đâm kiếm thẳng vào bụng nó rồi thả tay ra, ngay lập tức đóng băng con sói.

Rút thanh kiếm ra nàng liếc nhìn đám sói còn lại rồi tạo ra vòng lửa bao quanh bọn họ. Tiếp tục đập nát con sói bị đóng băng kia để đe dọa đàn sói.

“Sư phụ, vị tỷ tỷ này rất kì lạ.” Nam nhân chừng mười tuổi nhìn xuống hồ nước nhỏ phản chiếu cảnh ở đó. Quay lại nói với một bà lão tóc trắng ngồi trên ghế lông, có rất nhiều yêu thú còn non bên bà.

“Dật nhi, không được phá phách.” Yêu lão vuốt lông con cáo nhỏ trên đùi. Tuy nhiên bà rất hứng thú với cô nương nhỏ kia, khí tức rất lạ.

“Sư phụ, hình như nam nhân hắc y kia sắp phá được trận rồi, hồ nước ngày càng rung động.” Dật kinh ngạc chạy lại chỗ yêu lão, không phải chúng ta sẽ bị bắt đi chứ.

“Con dẫn họ đến đây.” Yêu lão đẩy con cáo nhỏ xuống đi vào trong căn nhà gỗ cũ kỹ.

Dật gãi đầu khó hiểu, tại sao lại dẫn kẻ xâm nhập đến chỗ ở của chúng ta chứ. Ôm lấy con cáo nhỏ, huýt sáo một cái liền thấy một con Trung Khuyển chạy đến đưa hắn đến chỗ của bọn họ.

Trung Khuyển là loài ăn thịt nhưng rất hiền, dễ thuần hóa làm sủng vật.

“Cẩn thận, có yêu thú tiến đến gần.” Băng Lam tiến lên một bước thủ thế.

“Đừng phá trận pháp a.” Dật từ xa thấy nhìn thấy nàng liền hét to nói.

Xác định không phải kẻ thù nàng thu kiếm tránh sang một bên để Dật cưỡi Trung Khuyển đến gần.

“Đừng phá trận pháp nữa, ta dẫn các người đến chỗ sư phụ.” Dật nhìn nàng, lo lắng trận pháp sẽ bị phá thì con người lại xông vào đây săn bắt yêu thú.

Nàng xem thái độ của người này rất chân thành nên gật đầu đồng ý, quay người đến gần Tử Bạch gọi hắn tỉnh mộng.

Chỗ của yêu mụ.

Dật chải chuốt cho đám yêu thú nhỏ cùng Bội Thanh và Bội Hà, còn La Phùng và La phan thì đứng một bên nhìn vào nhà bên trong.

Yêu mụ nhìn A Thanh nằm thoi thóp trên bàn trầm tư, sau đó lại xem xét viên đá màu vàng trên đầu nó.

“Con Bích Độc Xà này ăn qua nhiều đan dược ảnh hưởng đến phong ấn ở bên trong n. Nhưng mà…” Bà cau mày, ngập ngừng nói.

“Ruốt cuộc nó từ đâu ra, tại sao lại mang phong ấn của Xà tộc.”

“Xà tộc? Bà xác định là phong ấn của Xà tộc?” Tử Bạch kinh ngạc hỏi lại.

“Đích thị là của Xà tộc, hơn nữa nó còn mang cả dòng máu hoàng tộc.”

Yêu mụ cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Băng Lam biết chút ít về Xà tộc nhưng hơn hết phải tìm cách giải phong ấn.

“Đương nhiên phải tìm Xà tộc giải giúp, chuyện này quá sức của ta. Nhưng mà Xà tộc sau trận thế chiến hàng ngàn năm về trước đã quy ẩn, bây giờ muốn tìm lãnh thổ Xà tộc không phải chuyện dễ.” Bà thở dài.

“Không phải trận thế chiến đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?” Hắn nhớ không lầm thì phụ hoàng cũng từng nói đến trận thế chiến.

“Haha trận thế chiến này được cho là truyền thuyết cũng phải thôi. Hàng ngàn năm trước, khi mà Tinh Phiến đại lục còn chưa hình thành. Đã xảy ra một cuộc đại chiến giữa nhân tộc, long tộc, xà tộc và các yêu tộc khác. Cuộc thế chiến kéo dài cho đến khi có một nhóm gồm nhân tộc, long tộc, xà tộc và cả các bộ tộc khác ở phe trung lập ngăn cản cuộc đại chiến không hồi kết này và mang lại hòa bình. Đồng thời họ đã lập ra Tinh Phiến đại lục, phân chia lãnh thổ, thành lập một liên minh giữa các tộc đem lại sự hưng thịnh. Nhưng có một số tộc biến mất từ đó đến bây giờ chưa rõ thông tin.” Yêu mụ cười khẩy nói tiếp.

“Trong nhóm đó có một nhân tộc thiên tài kiệt xuất, nổi trội vượt bậc các tộc khác là Hạ Triết. Cũng là người dẫn đầu nhóm, những người còn lại cũng không kém đều là tinh anh trong tinh anh của tộc họ.”

Băng Lam giật mình đột nhiên nhớ đến ông nội. Ông cũng tên là Hạ Triết, có lẽ chỉ là trùng hợp chăng “Vậy phải tìm Xà tộc như thế nào.”

“Hồng Liên quán! Chỉ cần trả giá tương ứng cái gì cũng có thể biết.”

Yêu mụ đặt A Thanh vào giỏ thảo mộc “Tạm thời cứ để nó cho ta chăm sóc, các người nên đi mua thông tin ở Hồng Liên quán tại Kim quốc, mấy Hồng Liên quán ở chỗ khác chỉ là chi nhánh.”

Băng Lam nhìn sang hắn hỏi ý rồi đa tạ Yêu mụ “Vậy làm phiền yêu mụ mấy ngày sau, ta sẽ lập tức xuất phát.”

“Đợi đã, ta có yêu cầu.” Yêu mụ quay trở lại ghế ngồi, nhắm mắt mệt mỏi “Ta đã sống quá lâu rồi, người phải mang theo đồ nhi của ta dạy dỗ hắn về bên ngoài để hắn tiếp tục bảo vệ khu rừng này.”

Băng Lam đứng quay lưng về phía Yêu mụ điềm tỉnh hỏi “Vì sao bà lại giao cho ta.”

“Haha có cái gì mà qua được mắt ta, nó đi theo ngươi chắc chắn học được rất nhiều thứ. Ngươi và Dật đều giống nhau, nó bị chính mẹ vứt bỏ ở đây.” Ngay từ đầu bà đã cảm nhận được nàng là bán yêu.

“Được.” Nàng mỉm cười cùng hắn bước ra khỏi căn nhà nhỏ. Đến gần chỗ Dật xoa đầu “Từ nay đệ đi cùng ta ra thế giới bên ngoài, chúng ta là bán yêu nhưng cũng là con người.”

“Nhưng sư phụ…” Dật ngỡ ngàng nhìn nàng lại quay đầu nhìn vào căn nhà.

“Đây là ý của sư phụ đệ, nếu đệ không muốn tỷ sẽ không ép đệ.” Băng Lam khoanh tay để Dật lựa chọn.

Dật đứng dậy đi đến gần cửa nhà quỳ xuống, dập đầu “Đồ nhi tạ ơn sư phục nuôi dưỡng, đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi và trở nên mạnh mẽ để bảo vệ sư phụ và khu rừng này.”

Kiên định đứng dậy cùng đoàn người của nàng rời khỏi rừng Âm Sương.

Yêu mụ vẫn nhắm mắt ngồi bên trong nhưng khóe mắt có gì đó cay nồng.

Hạ Cung trai.

Băng Lam và Tử Bạch ở trong phòng bàn luận kế hoạch để mấy người kia ở ngoài sắp xếp cho Dật.

“Ta không thể cùng nàng đến Kim quốc, lần này ta nhất định phải giải quyết Thái Hậu.” Hắn nghiêm tục nhìn nàng căn dặn.

“Kim quốc là nơi tập trung nhiều luyện dược sư, luyện khí sư. Ở đấy động võ trước là sai trước, phải hạn chế sinh sự đấy. Hồng chủ là nam nhân bí hiểm, cái giá của thông tin về Xà tộc chắc chắn rất cao. Nàng đã chuẩn bị gì chưa?”

Nàng gật đầu thư thản rót trà “Ngươi yên tâm, ta tự có cách của mình. Cứ chuyên tâm làm việc của mình đi.”

“Còn nữa…”

“Được rồi được rồi, chỉ là đi giao dịch thôi mà. Ngươi đừng cằn nhằn thế mãi, nghe chán chết mất thôi.” Nàng cắt lời hắn, đuổi hắn về rồi nghỉ ngơi ngày mai xuất phát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN