Tử Kì Truyện
chương 1
-GIẾT…….GIẾT…..GIẾT
Một đội quân hùng mạnh , mạnh mẽ tiến lên đi đến đâu liền thắng đến đó, mọi người dân sợ hãi trốn chạy
2 ngày sau
Vương triều Lãnh quốc năm thứ 17 liền biến mất thay vào đó là 1 vương triều khác đứng dậy, hùng dũng và mạnh mẽ xây dựng 1 vương quốc mới
Đông quốc vương triều
Ngày lập vương
Nàng thân áo giáp cùng các triều thần, quân lính ra đón tiếp hắn, quỳ gối xuống, ánh mặt trời chói chang gay gắt chiếu thẳng vào mắt khiến nàng nhíu mày, mồ hôi chảy ra thấm ướt áo khiến nàng khó chịu.
Bỗng nhiên, tiếng Hải công công vang lên
– Đông Minh vương đến
Chờ đợi nãy giờ, ruốt cuộc thì hắn cũng đến, ngước mắt lên nhìn thân ảnh ấy dần bước đến, cố gắng che đi nhu tình cùng bi thương trong ánh mắt khi nhìn thấy 1 thân ảnh nhỏ bé bên cạnh hắn, nhìn 2 người xứng đôi ấy dần bước lên đại điện, trong lòng liền có chút chua xót
Vù
1 hắc y nhân bay đến, tay cầm 1 thanh kiếm, chỉ thẳng vào Đông Minh, Tử Kì nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm phóng lên
Keng, keng, keng
Nhìn ánh mắt có chút quen thuộc, Tử Kì ngẩn người, ngạc nhiên, đưa ánh mắt nhìn về phía Đông Minh, thấy ánh mắt hắn lạnh băng ôm người con gái bên cạnh an ủi lại nhìn hắc y nhân có chút khó xử, Tử Kì liền dụ hắc y nhân ra ngoài hoàng cung, ở phía dưới, mọi người có chút kinh ngạc nhưng vẫn cứ tiếp tục cử hành đại lễ ấy” ta tin tưởng vào năng lực của nàng”
Bên ngoài
-đại sư huynh, tại sao huynh lại ở đây, tại sao ám sát hắn, huynh….mau đi đi
Tử Kì vội lên tiếng, sau đó liền thấy hắc y nhân gỡ bỏ khăn che mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn Tử Kì, nói
-Tử Kì, mau đi thôi, ta và muội cùng đi, đừng theo hắn nữa, muội trả ơn cho hắn như vậy là đủ rồi, muội cũng biết là hắn không yêu muội mà
-chỉ cần ta yêu huynh ấy là đủ, không cần huynh ấy đáp lại, ta không thể theo huynh được, huynh mau đi đi, nhanh lên nếu không liền có người đuổi theo
-muội nghĩ kĩ lại đi hắn là ai, là 1 tên hoàng đế, ngay từ xưa, hoàng đế đã vô tình muội đi theo hắn, thì còn gì là hạnh phúc nữa, ngoan theo ta, ta sẽ cho muội hạnh phúc
-đại sư huynh, muội yêu huynh ấy là chuyện của muội, huynh không cần quan tâm, chuyện hắn có vô tình hay không muội tự mình chịu được, huynh đi đi, đừng tìm muội nữa
– Muội điên rồi
Hắc y nhân nắm chặt lấy vai nàng, nhìn khuôn mặt của Tử Kì, hắn ôm chặt nàng vào lòng
-Tử Kì, muội đi theo ta đi, ta không thể nào bỏ lại muội được, ta….yêu muội, đi với ta đi, ta sẽ mang lại hạh phúc cho muội
Gạt tay hắn ra, Tử Kì cố tránh ánh mắt ấy
-Hạo Luân, ta….ta thật sự không yêu huynh, ta thực xin lỗi, huynh mau đi đi, đừng tìm ta nữa, tìm 1 người có thể khiến huynh hạnh phúc, nào mau đi đi
Đẩy lùi Hạo Luân ra, Tử Kì xoay lưng bước đi
Xoạt
Bàn tay bị nắm chặt lại, thân thể bỗng nhiên lao vào 1 vòng ngực rắn chca81
-Tử Kì, đừng bỏ ta, ta thực …yêu muội mà, đừng đi…..có được không
Quay người lại, đầy vòng tay ấy ra
-ta không xứng đáng được huynh yêu
Nói rồi nàng bước đi thật, đằng sau Hạo Luân nhìn thân ảnh Tử Kì rời đi, tay nắm chắc thanh kiếm
-Tử Kì, chờ huynh
Nói rồi, hắn bước về phái khu rừng
Nhìn Hạo Luân rời đi, giọng nàng nghẹn ngào
” huynh, muội thực xin lỗi, huynh…đừng tìm muội nữa”
Tử Kì giơ thanh kiếm lên hướng về phía cánh tay
Xoẹt
Thanh kiếm sắc bén lướt sâu vô da thịt của nàng, máu đỏ thấm đậm chiếc áo, nhịn đau Tử Kì phi thân bay về phía hoàng cung, không để ý đằng sau, 1 bóng dáng màu vàng đứng nhíu mày
~~~
Trong đại điện không 1 bóng người, có lẽ buổi lễ đã kết thúc, thở dài…..ruốt cuộc cũng xong rồi
-Tử tướng quân
1 nô tỳ bỗng xuất hiện, cất tiếng nói
-chuyện gì
-hoàng thượng truyền gặp ngài
Ngạc nhiên cánh tay truyền đến đau nhức, nàng lên tiếng
-dẫn đường
Bước chân trở nên vội vàng, trong lòng có chút lo lắng
Két
Cánh cửa nặng nể mở ra
Hai thân ảnh ở phía trước quấn quýt lấy nhau, màu vàng chói mắt hình như khiến Tử Kì khó chịu, lòng chua xót, cảm thấy cổ họng đắng đắng muốn khóc nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể khóc được, quỳ xuống hành lễ sau đó liền hỏi
-hoàng thượng, không biết người có chuyện gì
Hai người ở phía trước bỗng dừng lại,một thân ảnh nhỏ bé vội vàng bước tới, cầm chặt cánh tay bị thương của nàng khiến nó rách ra
-tỷ tỷ, người đừng đa lễ….A máu, nhìn bàn tay đầy máu của mình, Tử Lam nhếch môi, giả vẻ sợ hãi, lại nói
-tỷ tỷ, người làm sao vậy, máu chảy nhiều như vậy, ngươi không biết chiếu cố bản thân mình ư, người đâu, truyền thái y
-hoàng hậu, khiến người lo lắng rồi, thần không sao
Tử Kì vội lên tiếng, muội muội này khiến nàng kinh hãi, vội rút cánh tay ra, lui ra đằng sau vài bước
-Tử Lam nàng lại đây đi
Tiếng trầm ấm của nam tử ấy vang lên phá vỡ không khí ngượng ngịu lúc này, Đông Minh nhìn thân ảnh nhỏ bé bước đến tuy mỉm cười nhưng lòng lạnh lẽo, cầm lấy khăn tay, tay ôn nhu nắm lấy bàn tay của nàng ta mà lau, nhẹ giọng nói
-Tay nàng thật bẩn
-thần thiếp…..thần thiếp vô ý rồi
Trong lòng lại dâng lên 1 niếm chua xót ” thật bẩn”
Vụt
Chiếc khăn đầy mau rơi xuống trước mặt Tử Kì, cánh tay lại càng ngày chảy máu nhiều hơn
-thích khách đâu
Ngẩn người, cố lấn áp sợ hãi, Tử Kì lên tiếng
-thần vô dụng, đã để thích khách trốn thoát
Tay Đông minh nắm chặt lại kêu răng rắc, nhìn cánh tay nàng chảy máu, hắn ghé sát tai Tử Lam nói gì đó, sau đó chỉ thấy nàng ta củng mọi người trong phòng rời đi
Két
Cánh cửa khép lại, không khí lúc này càng trở nên nặng nề, chẳng ai nói với ai câu nào, hắn quay lưng lại phía nàng nghĩ về hình ảnh lúc ban nãy, hít thật âu, Đông Minh kiềm chế cơn tức giận, hắn nhẹ giọng nói
-Từ Kì, lại đây
Nhìn bóng dáng ấy, nàng nói
-thần không giám
-trẫm ra lệnh cho người bước lại đây
Nhận thấy hắn tức giận, Tử Kì bước đến đứng phía sau lưng hắn, hắn liền quay lại bế nàng đặt xuống giường, nàng vội vàng ngồi dậy, mặc kệ vết thương đứng lên
-trẫm ra lệnh cho ngươi ngồi xuống
Tử Kì vội vàng đáp
-hoàng thượng thật không phải phép
-lệnh của trãm ngươi giám cãi, ngồi xuống
Run người ngồi xuống, nhìn hắn cầm hộp thuốc cùng mãnh lạu trắng đến, nàng cố gắng nép sát vào thành giường
-đưa tay đây
Nhìn thấy Tử Kì không phản ứng, hít thật sâu kiềm chế tức giận, cầm lấy tay nàng ngồi xuống
-vết thương này, do ai làm
-do thần không cẩn thận bị thích khách da93 thương, sau đó hắn liền chạy mất
Cầm hộp thuốc mở ra, nhẹ nhàng bôi vào vết thương, bàn tay hắn nhẹ nhàng thoa lớp thuốc khiến nàng phản ứng không kịp
” chẳng phải hắn nói máu nàng bẩn sao”
Vội thoát ra khỏi bàn tay ấy, Tử Kì vội quỳ xuống nói
-hoàng thượng, chuyện vết thương này, về phủ, thần ắt có thể làm được
Nhìn bàn tay trống không của mình, hắn nói
-về phủ không bằng ngươi tự rút cạn máu của mình đi, rõ ràng ngươi biết khoảng cách từ chỗ ta đến phủ ngươi, ngươi muốn chết sao
-hoàng thượng, thân thể hay tình trạng của thần, thần đều nắm bắt được, thần….xin cáo lui
Định quay người bước đi, liền nghe thấy âm thanh hắn rống lên tức giận
-đứng lại
Đông Minh tức giận kéo tay Tử Kì ép vào tường, tay cầm mảnh lụa trong tay băng bó lại vết thương,giọng hắn lại vang lên
-Tử Kì lúc ta cứu ngươi 1 mạng, ngươi có nhớ mình đã nói gì với ta không
-mang ơn suốt đời, trung thành tuyệt đối, mạng của thần chính là của người
-tốt rất tốt, người đi theo ta đã được bao nhiêu năm rồi
– 5 năm
Tay băng bó cánh tay cho nàng xong, hắn xoay người nhìn ra bên ngoài, đằng sau Tử Kì nhìn bóng dáng đằng trước” nam nhân này , lòng thật khó đoán, ta chưa bao giờ thấu hiểu được hắn
-5 năm đúng, 5 năm qua ngươi làm rất tốt, ngươi giúp trẫm có ngôi vị này, ngươi bảo vệ biên cương, ngươi đào tạo binh lính, dẫn đầu cướp ngôi, nhưng hôm nay… ngươi làm trẫm thất vọng rồi, ngươi phản bội trẫm
-phản bội….thần…không biết người đang nói về cái gì
-thích khách
Cả người run rẩy, Tử Kì kinh hãi”chẳng lẽ, hắn đã thấy gì rồi”cố lấn áp sợ hãi, nàng trả lời
-thần đã nói rõ ràng với người về hắn, hắn đã trốn r……
-câm miệng lại
Tay Đông Minh cầm chặt cằm của Tử Kì, hét lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn gằn giọng nói tiếp
-nói thích khách là ai
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, có chút chột dạ cùng run sợ, vẫn cố bao che cho Hạo Luân, Tử Kì nói
-thần không biết
-không biết, hay là ngươi không muốn nói, hay cho ngươi Tử Kì, ngươi lại giám thả hắn đi, ngươi giám thả Hạo Luân đi, ngươi biết ngươi phạm phải tội gì không?
” Hạo Luân, hóa ra hắn đã biết ngay từ đâu”
Quỳ xuống, Tử Kì trả lời
-nếu người đã biết, xin cứ xử phạt
Hắn nhìn nàng đày tức giận nói
-ngươi giám phản trẫm mà thả hắn đi, hắn muốn giết ta, hẳn là vì ta đã đưa ngươi đi, ngươi còn không biết điều mà giết hắn đi
-hoàng thượng, nếu người muốn giết huynh ấy, được, giết ta trước đi
Trừng mắt nhìn nàng, hắn cười
-hahahahaha, ngươi phản rồi, ngươi phản bội trẫm thật rồi, vậy mà ngươi lại bao che cho hắn
-hoàng thượng nếu thần phản bội người, có lẽ giờ thần đã đi chung với huynh ấy rồi, không còn đứng đây để đối thoại với người nữa
-ngươi giám rời đi ư, ta liền giết cả 2 ngươi
-………….
Căn phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường, giọt mồ hôi trên trán rơi thẳng xuống
-sao ngươi không nói gì nữa, hả
-……..
-hắn há chẳng phải muốn ngươi rời đi sao,hảo, ta lại càng muốn xem, hắn đem ngươi đi thế nào, người đâu
Két
Cánh cửa lại 1 lần nữa mở ra, Hải công công vội bước vào
-hoàng thượng
-phong Tử Kì tướng quân làm Tử quý phi, thưởng Tử Thanh cung, tối nay thị tẩm, còn lại, ngươi nên phải làm như thế nào rồi chứ
Nhìn lén sang Tử Kì, Hải công công vội đáp
-vâng, thần xin phép cáo lui
Két
Cánh cửa lại 1 lần nữa đóng lại
Thân thể nàng xụi lơ trên mặt đất, hắn , Đ ông Minh lại giam nàng bằng cách này ư
-sao, ngươi có ý kiến gì?
-hoàng thượng, xin ngươi lấy lại lời nói, ta vốn dĩ không xứng
– sao, ngươi muốn giữ thân cho hắn sao, đừng mơ, lời nói của trẫm sẽ mãi không bao giờ thu hồi, ngươi đâu, chuẩn bị kiệu đưa Tử quý phi về cung
Vừa nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi
Trong phòng, vài cung nữ đỡ Tử Kì dậy, dìu ra ngoài hướng kiệu mà đi
-bỏ ra, ta tự đi
Tử Kì, 1 thân áo giáp cô độc bước đi” cả đời này vốn dĩ chẳng muốn chôn thân mình trong cái hoàng cung này, vốn chẳng muốn chung “phu quân” với người phụ nữ khác, vốn chẳng muốn thổ lộ lòng mình, muốn chôn chặt cả đời vậy mà……”
Người tính chẳng bằng trời tính
Hahahahahahahahahahaha
Tiếng cười bi thương của Tử Kì vang vọng trong hậu cung, tiếng cười như xe lòng mọi người
” đời người phụ nữ, chẳng biết mình sẽ trôi về đâu”
Ngồi trong kiệu, Tử Kì nhắm mắt lại, có lẽ vết thương do chính mình gây ra này, tón quá nhiều máu, thấy đầu nặng trĩu, không còn ý thức gỉ cả, Tử Kì ngất xỉu
-nương nương, nương nương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!