Tử Kì Truyện - chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tử Kì Truyện


chương 3


Gió lạnh lùa vào phòng qua khe cửa khiến Tử Kì run người, cái lạnh thấm vào da thịt, xuyên qua lớp vải mỏng manh trên người. Tử Kì hít ngụm khí lạnh, mắt từ từ mở ra “ thật là không thể chịu được nữa”
Trăng ngoài khe cửa kia chính là đồ vật chiếu sáng duy nhất trong phòng, cái ánh sáng trắng đó cô đơn lẻ bóng đến lạ thường….cô đơn như chính nàng. Tử Kì ngồi dậy, đặt đôi chân trần xuống dưới đất hướng cửa sổ mà bước đi. Cả người dựa vào bức tường bên cạnh nhìn trăng tròn mà mỉm cười. Ánh mắt di chuyển đến cây kiếm ở bên cạnh, đưa bàn tay đầy vết chai cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve….. ánh mắt đầy bi thương.
Gâu
Một tiếng động liền làm nàng bừng tỉnh, tầm mắt di chuyển sang phía con vật ngoài kia, một bộ lông trắng muốt, bộ dạng nhỏ nhắn nhìn Tử Kì với anh mắt long lanh kia, đây chính là buộc nàng phải ra ngoài rồi
Mở cửa, Tử Kì bước vội vàng đến bên chú “cún” ngoài kia, nhẹ ngồi xuống, đưa tay vuốt vuốt bộ lông trắng muốt kia, nàng nhỏ nhẹ nói chuyện
-Tiểu bạch cẩu , ngươi chính là muốn ta thu nhận sao
Bạch cẩu nhìn nàng ư ử, dụi bộ lông vào tay nàng rồi chạy xung quanh. Tử Kì bật cười nhưng liền nhận ra gì đó, giơ cái chân nhỏ nhắn lên, mắt trùng xuống, nhẹ rút vội mảnh đá nhỏ găm vào chân bạch cẩu, vài giọt máu đỏ rơi trên sân, nàng ôm nó vào lòng, vui vẻ đùa giỡn
-ta đã cứu ngươi, bạch cẩu…từ giờ ngươi chính là tỳ nam của ta
Nói rồi, nàng ôm nó bước vào phòng, khép lại cánh cửa, ôm bạch cẩu ngủ, chó nhỏ dụi dụi mắt nhìn kĩ người trước mắt, mắt to tròn kia một lúc sau liền ngủ gục bên cạnh.
~~~
Uyển nhi đem chậu nước nóng bước vào phòng liền thấy nương nương nhà mình đang ngơ ngác ngồi trước gương
-Nô tỳ bái kiến nương nương.
Tử Kì quay lại nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt, liền cho đứng dậy, giúp nàng trang điểm.
-Muội tên là gì?
-Nô tỳ là Uyển Hương, nương nương cứ gọi nô tỳ là Uyển nhi.
-Uyển nhi…thật sự cảm ơn muội, cảm ơn muội đã chăm sóc ta.
-Không cần cảm ơn nô tỳ, nương nương.
Tử Kì mỉm cười, xoa xoa bộ lông bạch cẩu, nhìn lại gương mặt mình trong chiếc gương đồng kia, thay cung trang, truyền người đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
-Nô tỳ bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Cử chỉ hơi vụng về làm những phi tần đằng kia vụng cười trộm, tỏ vẻ khinh thường, Nhã Linh( thái hoàng thái hậu) nhìn nàng dịu dàng, vội miễn lễ, cho người dìu đến chỗ ngồi
-Tử nhi, ai gia nghe nói ngươi bị thương, đã khỏe chưa?
Tử Kì nhìn người trước mặt, khuôn mặt tuy đã lão nhưng những nét đẹp vẫn còn giữ vững, ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười hiền hậu ấy liền đem đến cho nàng một hảo cảm, vội đáp lại
-Nhọc công người đã lo, nô tỳ đã khỏe, thật cảm ơn người đã quan tâm
-Hảo, hảo.
Cuộc nói chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường, đối với Tử Kì lại có chút nhàm chán, tay chân khó chịu, nhớ lúc trước nàng hay luyện tập đao kiếm, chứ không rảnh rổi như lúc này đây, giá như…Ngạo Minh không trói buộc ta bằng cách này.
Đến gần trưa, Tử Kì quay trở về Tử Thanh cung, liền lúc đó Bạch Cẩu chạy ra, dúi dúi bộ lông vào Tử Kì, cúi người ôm nó vào lòng, Tử Kì bảo Uyển Hương dọn cơm. Uyển Hương nhanh chóng đem lên dọn sẵn ra phòng, đứng một bên chờ Tử Kì, Tử Kì trở lại với một bộ y phục đơn giản, tự tay gắp đồ ăn cho Bạch Cẩu, sau đó ngồi xuống
-Uyển nhi, ngồi xuống ăn với ta.
Dằng co mãi, Uyển Hương mới phá lệ ngồi xuống, lần đầu tiên trong đời, chính là không có tôi-tớ, không có địa vị,chỉ có tình cảm tỷ muội, cảm xúc dồn nén, Uyển Hương dạt dào xúc động, vừa ăn, vừa khen ngợi Tử Kì.
-Uyển Hương, muội nghĩ,ta có nên làm phi tần không
Uyển Hương không nghĩ ngợi mà trả lời
-Đương nhiên là không rồi, nô tỳ nghĩ người vẫn là nên làm tướng quân thì hơn,người là người thuộc về võ chứ không phải thuộc về nơi thâm cung hiểm độc này, người có thể cầm kiếm chỉ huy mọi quân sĩ, cầm đao giết quân địch, người bảo vệ nhân dân, người lập chiến công hiển hách….nô tỳ vẫn không hiểu tại sao hoàng thượng lại lập người thành phi tần của ngài ấy, trong khi ngài ấy đâu có yêu ngài, nương nương ngài vẫn nên là tướng quân thì hơn.
Ánh mắt Tử Kì nhìn xa xăm
-Uyển Hương……Tử tướng quân từ bây giờ đã biến mất trên Thế Gian này rồi, nàng ấy chính là đã biến mất.
~~~
Ngồi trên ghế gỗ ôm bạch cẩu vuốt ve ngắm nhìn hoa lá rơi, nghe thấy phía xa xa là tiếng quân đội tập duyệt,lòng trở nên bi thương, bỗng trở nên buồn bực
Một bóng đen thoáng qua, xuất hiện trước mắt, Hạo Luân yêu thương nhìn Tử Kì, Tử Kì ngạc hiên nhìn xung quanh, lôi Hạo Luân vào phòng, vội hỏi
-Huynh chưa đi sao?
Hạo Luân ôm Tử Kì vào lòng, mùi hương quen thuộc thoảng qua đâu đây, nhu tình nói
-Không có muội, ta không đi được.
Phiền lòng đẩy Hạo Luân ra, mở cửa sổ, chỉ ra ngoài
-Ngươi mau đi đi, ta không còn là sư muội của ngươi nữa.
Buồn bực nhìn Tử Kì, lòng đau xót nhìn cánh tay nàng bị thương, cầm lấy bàn tay, đặt một lọ thuốc vào,ôm Tử Kì nhẹ nói
-Cho dù muội không muốn nhận ta nhưng ta vẫn muốn nhận muội, vết thương ấy nên thoa thuốc này vào, sẽ mau lành thôi.
Nhìn bóng người đang bước vào, Hạo Luân nhìn Tử Kì một lần nữa rồi sau đó phi thân bay đi.
Cầm lọ thuốc trên tay nhìn bóng người đã rời xa, lòng nặng trĩu” nàng chính là đang tạo nghiệp ư”
Rầm
Ngạo Minh đạp cửa bước vào, Hải Mặc đằng sau khẽ đóng cánh cửa lại, nhìn Tử Kì đầy lo lắng
-Là ai vừa đến?
Tử Kì giật mình quay lại liền vội hành lễ
-Hoàng thượng, không có ai đến cả.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN