Tu La Giới Chí Tôn - Chương 190: Khí Tức Bỉ Yêu Vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tu La Giới Chí Tôn


Chương 190: Khí Tức Bỉ Yêu Vương


Vút…
Sợi dây màu đỏ mắt nhìn thấy giống như là một sợi roi cở ngón cái, hơi mãnh mai, nhưng khi nó đi qua không gian lặp tức nơi đó giống như bị sụp đổ.

Mắt thấy sợi roi màu đỏ kia đánh tới.

Trung niên âm lãnh đôi mắt lóe hung quang, hắn khí màu đen trên người lặp tức bộc phát bao trùm lấy cơ thể hắn bên trong chỉ chừa ra một cặp mắt màu đỏ, với hay thanh đao hình thù kỳ dị trong tay lặp tức vung lên chặn lại công kích của sợi roi màu đỏ kia đánh tới.
Chát…!Chát…!leng keng…
hai người kịch chiến không ngừng phát ra những tia lửa,chỉ trong thời gian uốn cạn chung trà hai người đã giao chiến hơn nghìn hiệp.
Sát khí mỏi lúc một nhiều hơn, bởi vì đây là sinh tử chém giết, ngươi không tử thì ta vong.

Sau khi một cú va chạm mạnh khiến hai người tạm thời tách nhau ra, gương mặt tứ dực ngân lang nhếch lên nụ cười lạnh.
– Vừa bước vào Vũ Tú Cảnh lại muốn giết Ngân mổ.

Ta nói hôm nay ngươi phải nằm lại đây thôi.
– Tứ Dực…!Mở…
Lời vừa dứt phía sau lưng thân ảnh của Ngân Lang trong thân thể của con người lại mọc ra bốn cái cánh dơi màu bạc, khí tức của hắn ùng ùng kéo lên Từ Huyền Yêu thoáng cái đã đại viên mãng, đều khiến đôi đồng tử trung niên âm lãnh đang đối chiến với ngân lang không ngừng co rụt lại là không dừng lại ở Huyền Yêu.
– Khí tức của Bỉ Yêu Vương…!ngươi…!ngươi…!phong ấn thực lực.
Tứ dực ngân lang đôi mắt lạnh lùng, lúc này hắn củng không muốn nhiều lời với trung niên đối diện này nửa, khẻ động thân hình nhẹ một cái mắt thường nhìn thấy đột nhiên hắn đứng yên tại chổ thế nhưng da đầu trung niên âm lãnh đối chiến lại tê gần, bởi vì hắn nhận ra đó chỉ là tàn ảnh do tốc độ khủng bố của người kia để lại.
Trong đầu chỉ còn ý niệm bỏ chạy nhưng làm sao ngân lang có thể cho hắn cơ hội này.
Chỉ thấy trên không trung khi ngân lang xuất hiện đã ở phía sau của người này, trong tay hắn vẩn còn cầm một trái tim còn đang đập, hắn nhẹ bóp một cái máu tươi tràng ra cơ thể của trung niên âm lãnh lúc này mới rơi xuống phía dưới, tròng mắt vẩn trừng lớn mang theo một sự khiếp sợ, hắn cho dù chết củng không ngờ đến bản thân lại bị chết nhanh như vậy ngay cả nguyên thần củng không kịp xuất ra tẩu thoát bởi ở trong một cái nháy mắt vừa rồi khi ngân lang xuyên qua người hắn nguyên thằng hắn củng đã bị chấn cho vở vụng.
Khẻ vung nhẹ cánh tay đôi mắt Ngân Lang trung niên khẻ liếc về xâu trong vòng xoáy gương mặt âm trầm như nước, sau đó hắn lại lắc người bay về hướng ngọn núi thứ tư.
Truyện tương tự củng xuất hiện ở hai ngọn núi mà hai nử tử kia chọn làm nơi chuẩn bị giết huyền yêu cướp thú anh, không ngờ sau khi giao chiến vài hiệp họ lại bị những Huyền Yêu này đánh cho không ngốc đầu lên được, nhưng chỉ có một người bị Độc giác Hà Ngưu đang ở núi thứ bảy Chiến Cuồn Giáo đánh chết, người còn lại ở ngọn núi thứ tám Tán Bàng Tông sao khi giao chiến kịch liệt với Huyền yêu Tứ Đồng Oa thì quả quyết chọn tự bạo cơ thể giữ lấy Nguyên thần mà chạy vào trong một cái xoáy màu đen trên bầu trời.
củng giống như tứ dực ngân lang những huyền yêu này đều tự phong ấn tu vi bản thân chờ đến thời đểm thích hợp lại giải khai phong ấn xem như là một đòn bất ngờ khiến cho đối thủ không kịp trở tay, nhờ vậy mà đạt được hiệu quả cao nhất trong cuộc chiến.

sau khi hạ sat đối phượng lại tiếp tục trở về ngọn núi mà họ tọa chấn.
Thế nhưng những cái xoáy màu đen trên bầu trời lại đi ra càng lúc càng nhiều người, tu vi cao thâm củng đã đến không ích, cho đến khi hơn một ngày thời gian.
Trên đỉnh núi, Ngân Lang trung niên đôi đồng tử co rụt lại bởi vì từ bên trong vòng xoáy lớn truyền ra vài tiếng nói sang sản vô cùng bá đạo.
– Khô Lâu lão bất tử…!việc gì mà đã lâu như vậy còn chưa có chổ đặt chân trên đại địa,ngươi còn muốn bọn ta ở ngoài tinh không đến khi nào,bộ ngươi muốn chúng ta đánh nhau với đám Thánh Quang kia ở ngoài này luôn sao?ngươi…!ngươi…!ngươi…

Một thân thể khổng lồ to lớn dị thường tới vài trăm mét từ trong cái hố đen hắn chỉ có thể đưa ra được một bàn tay to lớn thô gáp,sau đó mạnh mẽ xé một cái lặp tứ cái vòng xoáy kia bất chợt to lớn hơn gắp mười lần,người kia mới có thể bước vào trong.
Thân thể này với gương mặt vô cùng bậm chợn với hai cái sừng dê trên đầu, gương mặt người nhưng chỉ có một mắt ở giữa.
– Độc Nhãn Quỷ Dương…!Vũ Ngân cảnh.
Tứ dực ngân lang cặp mắt nheo lại,tiếp tục nhìn lên vòng xoáy hắn có thể cảm giác được còn có vài luồn khí tức không thua kém quái vật vừa bước vào kia.
Rất nhanh lại có vài đạo thân ảnh xuất hiện,hai trung niên hai lão bà lưng còng một trung niên mỹ phụ,cùng với hai nử tử dung mạo xinh đẹp nhưng gương mặt lạnh băng không biểu tình.
– Ồ bao nhiêu năm chìm trong vô định vậy mà vẩn còn có hậu nhân sinh sống, Viễn Lạc Tinh thời viễn cổ quả thật là một vị diện đáng sợ mà.
Một lão bà lưng còng với hai cánh tay dài ngoằn sắp chạm đất cái mũi dài ra nhìn rất dị,sau khi đi ra từ vòng xoáy màu đen kia lão bà này hít xâu một hơi đôi mắt lóe lên khàn khàn mở miệng.
Những người còn lại thần sắc củng có chút kinh ngạt, vốn dĩ bọn họ nghĩ vùng đất này đã bị phong ấn lâu như vậy vốn đã không còn sinh cơ, vì đại chiến với thánh Quang Giới theo ước định mà đến đây trước một bước, đặt chân lên đại địa có chổ đứng chân chiếm lấy tiên cơ.
Cùng với những gì bọn họ được biết về nơi này nếu mai mắn có thể tìm được vài loại truyền thừ từ thời viễn cổ để lại thì càng tốt,thật không ngờ nơi đây lại sinh cơ bừng bừng như thế vã lại…
Đôi mắt bà lão lại lóe u quang nhìn xuống 13 ngọn núi đang có mười ba thân ảnh ủy ngạn đang ở đó, rõ ràng là thần thú hộ tông…
Cả sáu người nhìn nhau một cái trong cặp mắt của đối phương họ đều nhìn ra ẩn ẩn một sự kích động.
– Khí tức của Tuế Nguyệt lưu, trả trách sao bao nhiêu năm tháng như vậy nơi này vẩn còn giữ vẻ nguyên sơ của vị diện.
Rầm…
Đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ kinh thiên,có thể nhìn thấy một thân ảnh toàn thân hắc khí nhưng bên trong chỉ có một bộ xương khô thế nhưng lúc này vài đoạn xương sường cùng một bên của cánh tay thân ảnh kia đã bị gãy mất,hình ảnh khá chật vật rơi thẳng xuống dưới đất tạo ra một cái hố thật sâu,còn có thể thấy được dưới cái hố kia từng tia ánh sáng màu xanh đang xen ngan dọc.
– Khô Lâu Lão Quỹ…!hắn làm gì mà chật vật như vậy?
Mỹ phụ trung niên trong sáu người kinh ngạt mở miệng, tất cả sáu người bọn họ tuy đến từ những nơi khác nhau của Hắc ám giới nhưng về tu vi cùng thân phận trên cơ bản là như nhau.chuyến đi lần này đối với họ xem như là hộ đạo cho đám tiểu bối phía dưới của tông môn mình chứ nói về chiến đấu với Thánh Qang trên cơ bản chỉ giống như luận bàn bình thường chưa đến nổi không chết không thôi.
Bênh Thánh Quang củng vậy bởi vì cùng cấp độ với với nhau cả hai giới đều muốn yên ổn của đại cuộc hiện tại cho nên mới có ước định nghìn năm giao chiến một lần và chọn một vị diện nào đó để cho đám đệ tử phía dưới giao chiến,ngoài việc tránh đại chiến cấp độ giới vực ra lần này còn là một chuyến ma luyện sinh tử của các đệ tử của bọn họ.
Thế nhưng bây giờ trước mắt đám người này, một người hộ Đạo cường giả vũ ngân cảnh lại bị đánh khảm xâu vào trong lòng đất bộ dạng chật vật thế kia làm sao không khiến bọn họ kinh ngạt cho được.
Chỉ thấy trên bầu trời tiếp tục có một thân ảnh khác nhanh chóng phi hành về hướng ngọn núi Minh Đạo Tông sao khi đặt chân được trên đỉnh núi người này lặp tức phung ra một ngụm máu tươi sắc mặt tái nhợt.

Cảnh tượng này tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của sáu người vừa đến, đôi mắt của mỏi người đầu tiên là kinh nghi sau đó là hoảng hốt rồi đến vui mừng.
– Tinh Tử Vị Diện…!quả nhiên vẩn còn sống.
Nử tử xinh đẹp vận bộ trường sa màu đen, da trắng như tuyết, trên tráng có điểm một cái hoa văn gương mặt như băng sơn vạn năm khẻ lên tiếng.
– Trả trách bộ xương vô sỹ kia lại liều mạng tới như vậy…
Độc Nhãn Quỷ Dương âm thanh ầm ầm như sấm lại vang lên.
– Mẹ Kiếp…!đánh với Thánh Quang ta còn chưa thấy hắn liều mạng như vậy thì ra là muốn một mình chiếm đoạt đạo cơ của Tinh Tử.
Người này vẻ ngoài xấu xí thô kệt, nhưng có lẻ tâm tư khá đơn thuần, những người kia đều biết Khô Lâu Lão Quỹ liều mạng như vậy là vì cái gì nhưng đều trầm mặt có chút né tránh nhưng hắn thì không ngại mà vạch tẹt nói thẳng ra.
Lúc này lão bà lưng còng mới lại lên tiếng.
– Đạo cơ tinh tử chỉ có một, chúng ta tính luôn lão quỷ kia thì có đến bảy người, như vậy đi lão ẩu ta nguyện ý không tranh đoạt đạo cơ trên người tên kia nhưng ta muốn pháp khí trên tay hắn.
Lời này vừa nói ra những người còn lại lặp tức rơi vào trầm mặt, Lời bà lão này nói không sai vào đâu như vậy nếu tất cả cùng ra tay thì đạo cơ kia sẽ thuộc về người nào?
Nử tử xinh đẹp còn lại vận trên người một bộ hắc bào, trên đầu có một cái ô sa hình con quạ môi ngọc khẻ lên tiếng.
– Không cần nghỉ ngợi nhiều như vậy trước hết chúng ta hợp sức đánh chết người kia, sau đó về phần dành được bảo vật gì thì phải xem năng lực của người dó.
– hahaha rất hợp với ý của ta.
Trung niên nhân trong đám người vóc người cao gầy gương mặt có chút nhợt nhạt như ở nơi u tối lâu năm, đôi mắt hắn lại chỉ có một màu đen không có tròng trắng, người này được người ta gọi là Hắc Đồng Ngã Dạ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN