Tu La Khuynh Thành - Phần 111: Tiến Cung (III)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Tu La Khuynh Thành


Phần 111: Tiến Cung (III)


– Thái Hậu! Người là muốn thảo dân uống rượu?? -Tử Nguyệt căng thẳng.
– Sao! Không dám uống!! -Thái Hậu.
– Tử Nguyệt! Đây là ban thưởng của Thái Hậu! Rượu Bạch đế lưu ly tịnh. Cả Đế đô cũng chỉ có vài bình! Thái hậu là đang khen tặng ngươi đấy! -Bích phi đỡ lời.
“Thì ra là khen tặng! Cứ tưởng như trong phim, ban rượu độc giết mình! Toát cả mồ hôi hột! Nhưng cũng cần đề phòng!” -Tử Nguyệt suy tính.
– Tạ ơn Thái Hậu khen thưởng! Thảo dân quả thật hồng phúc khó tìm! -Tử Nguyệt một lần nữa quỳ rối, chấp tay trước mặt. Nhân cơ hội vạt áo che tầm mắt liền bỏ một viên đan dược trừ độc của cậu tự bào chế, bỏ vào miệng.
– Ai gia lần này thật sự coi trọng ngươi! Mau nhận đi! -Thái Hậu cười nhưng không buông sự tôn nghiêm trên nét mặt.
Tử Nguyệt đứng dậy cần ly rượu mà căng thẳng uống hết. Dòng nước mát lạnh chạy dài từ khoang miệng đến dạ tử, sau khi chảy xuống những nơi mà rượu tiếp xúc dần dần ấm lên. Vị của nó ngọt thanh, độ cồn vừa phải, kèm theo một ít chua và đắng. Đến cuối cùng hương vị động lại là ngọt mát làm người thưởng thức không thể cưỡng lại được.
Trong lúc đang cảm nhận hương vị của rượu thì cơ thể cậu có dấu hiệu kì lạ. Cơ thể trở nên nhẹ nhàng, ma lực chạy khắp cơ thể. Cơ thể liên tục cảm nhận sự mát mẻ rồi đến ấm áp giống như mùi vị của ly rượu vừa uống.
“Có độc sao???” -Tử Nguyệt cơ thể không tự chủ rơi vào hoang mang.
“Đây là Bạch đế lưu ly tửu! Một loại rượu vừa ngon vừa bổ! Đặc biệt là đối với người có ma lực. Thúc đẩy việc thăng tiến. Đúng là loài người các ngươi ngày càng lợi hại!” -Hoàng Nguyệt thèm mà chả giữ liêm sĩ.
“Thần kì vậy sao???” -Tử Nguyệt dần bình tĩnh.
“Tất nhiên rồi! Chỉ nói đến việc tìm nguyên liệu cũng đã hao mất 4-5 năm! Quá trình ủ rượu cũng cần gần 100 năm mà thành công thì lại chỉ một nửa! Ngươi nghỉ có công hiệu không??” -Hoàng Nguyệt.
“Hiện tại ta đang gần tiến đến cảnh giới ngũ giai kì!” -Vừa vui vừa bất ngờ.
– Thái Hậu vạn phúc! Vạn Thạch vạn thịnh! Tạ ơn Thái Hậu ban thưởng! -Tử Nguyệt cúi người tạ ơn.
– Được rồi! Nào… cho ta xem những món đồ còn lại! -Thái Hậu tò mò những khay vãi đỏ.
– Tuân chỉ! Đây là của Hoàng quý phi, Bạch liên hoa tai. Của Quý phi là Bạch Ngọc vòng. Tứ phi là Bạch ngân vòng… – Cứ như thế 20 món được cậu thuyết trình, tất nhiên là nhận lại những ánh mắt ngưỡng mộ.
– Bổn cung sẽ có thêm phần thưởng cho ngươi! Bổn cung sẽ thương lượng với Hoàng đế phong ngươi là Kim Sư! Chuyên việc cung cấp trang sức cho hậu cung. Được tự do ra vào Hoàng cung! Ngươi thấy thế nào?? -Thái Hậu tâm đắc.
– Tạ ơn Thái Hậu! Thái hậu vạn tuế! -Tử Nguyệt quỳ xuống đáp lễ!
“Có câu đừng cúi đầu vương miệng sẽ rơi! Chưa có vương miệng thì đừng ngại cúi đầu!” -Tử Nguyệt âm thầm suy tính.
Từ bên ngoài một người Thái giám chạy đến.
– Bẩm Thái Hậu! Công chúa cầu kiến!!
– Cho nó vào đi! -Thái Hậu.
– Thái Hậu! Người không nhớ Hoàng nhi sao?? -Làm nũng.
– Con bé ngốc này!! Đến đây! Ngồi cùng Ai gia! -Thái Hậu.
Trưởng Tôn Công chúa nhanh chóng tiến đến ngồi cùng Thái Hậu trên thượng toạ vị. Nhìn thấy Tử Nguyệt ở dưới, cô ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Nhìn thấy trang sức được trưng bày một lần nữa cô ta biến đổi sắc thái.
– Thái Hậu! Hoàng nhi cũng muốn một cái!! -Cô ta làm nũng toả vẻ đáng yêu.
– Được! Ta sẽ cho con! Ngoài những vậy cấp phi trở lên toàn bộ cho con tuỳ ý lựa chọn.
Thấy đôi hoa tay Bạch Liên Hoa trước mắt bị cung nữ đem rời đi làm lòng cô ta như lửa đốt.
– Thái Hậu! Hoàng nhi… Hoàng nhi muốn đôi hoa tai đó! -Cô ta chỉ về phía đôi hoa tai đang rời đi.
– Hoàng nhi ngoan! Đấy là đồ của Hoàng quý phi. Con chọn cái khác có được không! -Thái Hậu dịu dàng.
– Nhưng Hoàng nhi… chỉ thích cái đó! Hoàng nhi… không muốn thứ khác! -Nghẹn ngào.
– Hoàng nhi! Ngoan… hay là ta sẽ cho người làm một các khác cho con! -Thái Hậu an ủi.
– Hoàng nhi!! Đã biết… Hoàng nhi tạ ơn Thái Hậu. Hoàng nhi… thấy không được khoẻ, Hoàng nhi… hồi cung!! -Mắt đẫm lệ, giọng nói yếu ớt, làm lòng người cảm thấy thương yêu, ả đứng dậy chuẩn bị rời đi.
– Ngươi đâu! Mang đôi hoa tai ấy đến đây!
Đôi hoa tai được người đưa đi sắp ra khỏi điện thì bị gọi lại. Hiện tại đặt trước mặt của vị công chúa đang yêu cần sở hữu nó.
– Thái Hậu! Người… cho con thật sao!! -Cô công chúa vẻ mặt hạnh phúc, khuôn miệng tươi cười trong đôi mắt đẫm lệ.
“Ta phỉ nhổ vào mặt ả ta! Đúng là một con rang con được nuôi dạy thiếu giáo dục!” -Tử Nguyệt bên nhoài mặt lạnh bên trong khinh bỉ.
– Việc này không ai được nhắc lại! Có nghe rõ chưa!! -Thái Hậu thị uy, phía sao là cô Công chúa đang vui mừng cầm trên tay đôi hoa tai ngấm nghía.
– Dạ! Thái Hậu! -Toàn bộ đồng thanh.
– Tử Nguyệt ta cần ngươi tạo ra một món đồ khác cho chức vị Hoàng Quý phi. -Thái hậu.
– Tuân chỉ! Thái Hậu! -Tử Nguyệt.
– Khỏi bẩm Thái Hậu! Vĩnh Thế Quận Vương cầu kiến! -Âm thanh của một tên Thái giám bên ngoài điện.
Nghe đến cái tên của hắn ta, cô Công chúa bỏ mặt chiếc hoa tai trên tay mà hướng mắt ra cửa điện. Sau khi được sự cho phép của Thái Hậu. Một Quận vương tuấn tú bước vào. Thu hút toàn bộ ánh nhìn của nữ nhân trong điện. Ngoài trừ một người mặt lạnh từ đầu đến cuối.
– Thần khấu kiến Thái Hậu! Thái Hậu vạn phúc! -Quận vương phong thái tao nhã, khấu kiến người trên toạ.
– Quận Vương miễn lễ! -Thái hậu vui vẻ.
– Vĩnh Thế huynh! -Cô công chúa nhanh miệng vẫy tay.
– Bái kiến Quý phi! Bích phi và Công chúa! -Cậu chỉ đơn giả cúi người rồi thẳng lưng hiên ngang.
– Quận vương vẫn phong thái như xưa! Đúng là nhân tài của Đế Quốc! -Quý phi nhìn y không rời!
– Nghe nói không chỉ có tuyệt kỉ chiến sư đột phá mà Vĩnh Thế Quận Vương đã thăng tiến lên đến Tinh sứ cấp bật rồi! Đúng là uy vũ thiên hạ! -Bích phi cao cao tại thượng thể hiện sự hiểu biết của mình về Quận vương.
“Tinh sứ!! Không ngờ huynh ấy đã thăng cấp nhanh như vậy!” -Tử Nguyệt.
“Thật ra ta phát hiện lâu rồi! Từ lúc hai người môi chạm… À là ta đã phát hiện ra rồi! Nhưng ta nghỉ ngươi cũng biết nên cũng quên mất nói đến! Thấy ngươi như vậy ta cũng hiểu được vấn đề!” -Hoàng Nguyệt.
“Ý của tỷ là như nào??”-Tử Nguyệt khó chịu.
“Tuy ngươi thích hắn như những chuyện của hắn! Ngươi chẳng hiểu biết được nhiều! Cũng cho bao giờ nghe hắn nói đến Vĩnh Thế gia cũng chưa bao giờ bảo Vĩnh Thế gia sẽ chấp nhận ngươi!” -Hoàng Nguyệt nghiêm nghị.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN