Tu La Khuynh Thành
Phần 113: Nước giao trì, người giao nhau
Lối trong hoàng thành như mê cung nghìn hướng, theo cảm tính Tử Nguyệt cứ đi mà trong đầu thì tâm sư rối bời. Và một sự thật ohux phàn đã diễn ra. Ỷ Thiên chạy theo sau đoàn người trong vỗn vẹn vài giây trước khi gặp nhau. Tử Nguyệt trong vô thức đã rẻ sang một đường khác. Ỷ Thiên chạy đến, Tử Nguyệt rẻ đi, hai người gần nhau chỉ vài bước nhưng rồi cách xa nhau, lướt qua nhau.
Tử Nguyệt vô tình ngẩn đầu lên thì thấy một viễn cảnh khác. Cảnh vật xung quanh toàn hơi nước nóng, hương thơm phẩn phất, và một giao trì trước mắt hiện lên. Theo nhiệt độ của không khí hai má của cậu đỏ lên, cơ thể cứng đơ với hoàn cảnh ngàn lần không nên thấy.
Chờ đợi đến lúc cậu phát hiện ra nơi này là đâu thì một nam nhân, ăn mặc chỉ một mãnh vãi che thân đứng trước mặt cậu.
– Ngươi mới đến à! Chuẩn bị đi! -Nói xong hắn quay lưng đi về phía hồ nước.
“Đây là nơi nào!! Thần linh ơi! Nam nhân đang bán thoả thân trước mặt ta! Ôi!! Cơ bụng ấy, múi… hình thể săn chắc, gương mặt điển trai! Ủa… là đang trong mơ hay kỉ viện!!” -Đúng vậy, Tử Nguyệt đang ở một động trai đang tắm tiên, lộ thiên.
– Tên thái giám kia! Mau đến kì lưng cho bổn Hoàng Tử!!! -Người lúc nãy bảo cậu lại quay sang trách cứ.
“Hoàng Tử…? Tắm…? Thái Giám…?” -Cơn sóng lòng trổi dậy từ lòng tự trọng.
– Ta lạc đường!! Cáo từ!! -Cậu quay đầu bỏ đi.
Ai mà ngờ được, cậu va vào một nam nhân bán thoả thân, lần này cậu cảm nhận được từ thớ thịt, cơ thể. Đặc biệt hơi khi mãnh vãi che thân của nam nhân kia không cẩn thận rơi xuống. Theo định luật phản xạ tự nhiên của dân chuyên nghiệp, cậu nhanh tay chụp lấy. À mà ai lại ngờ được. Chụp lấy khăn mà tiện tay chụp luôn “cái cần tăng dân số”.
Bốn mắt nhìn nhau, tay chân cậu bắt đầu co nhúm lại, mồ hôi bắt đầu tiết ra không ngừng, mà tay thì cũng chẳng buông.
-Vô lễ!! -Nam nhân đỏ mặt quát lớn, đưa tay đẩy cậu ra, một tay giữ chiếc vãi che thân lại.
Âm thanh như phá vỡ bầu không khí có một không hai ấy. Cậu loạn chọn đầu óc không tĩnh táo bước lùi về sau. Cứ thế mà trượt chân trên vách đá mà ngã xuống giao trì.
“Thôi xong rồi! Đời ta xem như đã tàn! Đôi tay này xem như phế. Đau lòng đau lòng!” -Cậu ngã với tư thế thất thần, mà chẳng quan tâm đến việc mình đang ngã.
“Đùng” âm thanh một vật thể xác định rơi xuống nước. Một nam nhân từ trên thấy thế phi thân xuống nước, cứu cậu lên. Đời không như mơ, nam nhân kia chưa chạm đến cậu thì mặt nước ào ào bọt khí, để rồi vật thể đã xác định ấy nhô mình lên.
– CÁI QUÁI GÌ HẢ!?!?!?!
Ba bên bốn phía một phen hú hồn, âm thanh ngư sắm thức tỉnh mọi tâm hồn đang yên. Tất nhiên Cả Ỷ Thiên cũng nghe được lập tức chạy đến. Mọi người đang hoan mang, người trong cuộc cũng hoan mang. Cậu nhìn quanh mắt đảo liên tục, một lần nữa nhìn quanh mắt lại một lần nữa đảo liên tục. Dưới ánh nhìn của mọi người thì cậu không khác gì vật thể đã xác định mà không biết giống loài.
– Khởi bẩm! Có Quận Vương gia cầu kiến!! -Một thái giám từ ngoài bẩm báo.
Nghe đến tên người ấy cậu vô thức thu mình vào nước. Nhận biết tình hình có chút kì quái một người trong số nhưng nam nhân lên tiếng.
– Nhị đệ! Ra xem có việc gì! -Nhìn hắn có chút quen mặt nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.
Người được rội Nhị đệ kia nhanh chóng mặc thêm y phục, cùng thái giám ra ngoài. Ở đang thì tình trạng cũng như vậy. Chỉ khác là người lúc nãy la hét giờ thì như rùa rục cổ, trốn trong nước chỉ để lộ nửa phần đầu hô hấp. Mà ánh nhìn cũng không thay đổi, tập chung vào cậu.
– Đại ca! Vĩnh Thế huynh đang là đang tìm người bị lạc! -Tên được gọi là Nhị đệ kia từ xa đi đến.
Tất nhiên là có cả Ỷ Thiên theo sau. Cậu càng hột hoảng, tìm nơi ẩn náo, nhưng tình hình này chẳng có nơi nào che giấu được cậu. Sắp phát điên thì một bóng lưng săn chắc che trước mặt cậu. Thế là vấn đề ẩn nấp được giải quyết.
– Tham kiến Thái Tử, Tứ Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử!! -Ỷ Thiên cúi ngẹ người.
– Quận Vương đến đây để tìm người đi lạc?? -Trưởng Tôn Hoàng Tử đang ngồi trước điện uống trà.
– Không biết Thái Tử và các vị Hoàng Tử có thế một người mặc y phục trắng, đồng tử màu tím quanh đây không?? -Ỷ Thiên bình tỉnh.
“Đồng tử tím!! Hắn là đang tìm Tử Nguyệt???” -Tên Thái Tử phát hiện.
– Quận Vương nói như vậy thì ta có gặp qua… -Tứ Hoàng tử, người đang che cho cậu lên tiếng.
Nghe đến đây Tử Nguyệt bất đầu rung mạnh, không kiềm chế mà nhéo vào eo của hắn ta.
-Ây!! -Tứ Hoàng Tử bị đau mà bất ngờ phát lên.
– Tứ huynh không sau chứ?? -Lục Hoàng Tử người phi thân xuống cứu cậu hiện đang ở phía sau, cười thầm.
– Chắc là do ta va phải một tảng đá cứng nào đó!! À! Người mà Quận Vương tìm, lúc nãy ta có thấy! Ta còn nghỉ là tên biến thái nào nên đã cho người đuổi đi rồi! -Tứ Hoàng Tử.
– Không biết là họ đi hướng nào?? -Ỷ Thiên đa tỏ ra rất quan tâm và vội vã.
Nam nhân bị Tử Nguyệt chụp trúng “thứ ấy” từ từ đi xuống nước, vứt khăn che lên trên, tiến đến gần Tứ Hoàng Tử.
– Ta thấy Quận Vương nên tìm đến Thuận trường hình ti mà tìm! Tên đó vô lễ với ta nên ta đưa đến đó rồi! -Nhân lúc nước còn đục, hắn tìm cách tiếp cận Tử Nguyệt.
– Ngũ Hoàng Tử giơ cao đánh khẻ, vì đệ ấy vừa vào cung nên chưa hiểu quy định nơi đây. Ỷ Thiên ở đây tạ tội thay đệ ấy!! -Ỷ Thiên cúi đầy nắm lấy quả đấm căng thẳng nhờ vã.
– Chắc hẳn là người qua trọng với Quận Vương huynh! Thật ra ta đã tha tội cho hắn rồi! Có lễ đã có người đưa hắn ra khỏi cung! Quận Vương huynh không cần đa lễ như vậy! Nếu đã vội, thì huynh cứ đi đi! -Tài nghệ diễn xuất được phô diễn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!