Tu Ma Phi Thăng Quyển
Chương 13: Rời Đi
Huỳnh Trấn Thiên một mình chiến đấu với Cao Thành,trưởng lão Âm Nha Bang và Nguyễn Tấn Beo,nhưng hắn vẫn đang duy trì được thế ngang bằng.
Tuy vậy đánh nhau kiểu này rất mất sức,vì thế chỉ chừng khoảng 30 phút,Huỳnh Trấn Thiên đã có dấu hiệu xuống sức và bắt đầu hơi hơi rơi xuống thế yếu.
Cao Thành thấy vậy thì vui mừng ra mặt,hắn hớn hở lớn tiếng nói”Mọi người đẩy mạnh thế công đi,tên nhóc con này sắp chịu hết nổi rồi,đến lúc đó chúng ta sẽ chiên dầu hắn,cắt từng lát để cho chó ăn”
Bọn người trưởng lão âm nha bang và Nguyễn Tấn Beo thấy vậy cũng vui mừng hớn hở,càng thêm ra sức công đánh Huỳnh Trấn Thiên.
Vì vậy tình cảnh của Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu tệ hơn rất nhiều,người hắn cũng bắt đầu xuất hiện chi chít những vết thương,tuy nhiều vết thương,nhưng tất cả chỉ là ngoài da,vì thế tính mạng hắn tạm thời vẫn an toàn,tất nhiên kéo dài thêm 1 tiếng nữa thì không biết trước được.
Tại chiến đấu nơi đây đang kịch liệt diễn ra,thì một nhóm gồm vài trăm người xuất hiện ở trong địa bàng của Âm Nha Bang,cầm đầu nhóm người này là một trung niên có vẻ ngoài thô kệch,râu ria đầu mặt,trên vai hắn đang nằm một con mèo nhỏ màu đen.
Nhóm người này không ai khác,mà chính là toàn bộ người của Mãnh Hổ Bang,còn con mèo đen thì quá quen thuộc rồi,nó chính là Ngọc Ánh con mèo dạy Huỳnh Trấn Thiên tu ma.
Thì ra khi nảy trước khi giết vào Âm Nha Bang,thì con mèo Ngọc Ánh đã phát hiện ra trong Âm Nha Bang còn có cả Nguyễn Tấn Beo nữa,nó biết Huỳnh Trấn Thiên đấu không lại,nên tựa tự động tách khỏi Huỳnh Trấn Thiên,để mà qua gọi người của Mãnh Hổ Bang trợ giúp,đó là lý do hiện tại tất cả người Mãnh Hổ Bang đều ở đây.
Mạnh Hùng nhìn vào trưởng lão và bang chúng Mãnh Hổ Bang ở đằng sau quát”Lần này chúng ta ở đây mục đích là gì các ngươi biết không?”
Nghe vậy tất cả bang chúng Mãnh Hổ Bang đằng sau đồng thanh quát”Trợ giúp Trấn Thiên đồ sát Âm Nha Bang”
Mạnh Hùng nghe vậy hài lòng nói lớn:-Tốt lắm,tiến lên điệt sát Âm Nha Bang.
Thế là một đàn vài trăm người bắt đầu di chuyển,hướng phương hướng sâu bên trong địa bàng Âm Nha Bang đi tới.
……………….●△●●▽●……………….
Keng………cheng cheng……….âm thanh binh khí va chạm liên tục vang lên.
Huỳnh Trấn Thiên một thân áo trắng giờ đã chuyển thành màu đỏ,tóc thì rối răm,bộ dạng chật vật không chịu nổi(TG:giết người quá ta cho main khổ một chút),tuy vậy hắn vẫn chưa đầu hàng,vẫn cầm kiếm đón đỡ kẻ địch.
Bọn người Âm Nha Bang và Nguyễn Tấn Beo cũng đã hơi có dấu hiệu xuống sức rồi,tuy vậy ai cũng mặt mày hớn hở,vì bọn hắn ai cũng đã tựa nhìn thấy cảnh tượng Huỳnh Trấn Thiên bị giết chết rồi.
Đột nhiên ngay lúc này tiếng bước chân vang lên,khá là rầm rộ,xem ra rất nhiều người đang di chuyển một lúc.
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì bất giác khoé miệng cong lên,cười tạo thành một đường cung,hắn biết người của Mãnh Hổ Bang cuối cùng cũng tới.
Cao Thành ở phía đối diện,thấy một màn như vậy vào mắt,thì cảm thấy đại sự không ổn,vội hô với bang chúng âm nha bang gần đó”Các Ngươi mau đi xem xem có chuyện gì xảy ra ở hướng đó”
Nghe vậy một vài tên bang chúng âm nha bang xung quanh,vội chạy theo hướng tiếng bước chân,xem thử là có chuyện gì diễn ra.
Aaaaaa………..không lâu sau đó,phương hướng mấy tên bang chúng âm nha bang vừa chạy tới kia, phát ra vài tiếng kêu thảm.
Sau đó một âm thanh hùng hồn vang lên”Cao Thành hôm nay là ngày Âm Nha Bang của ngươi biến mất khỏi Hoả Thành”
Cao Thành nghe vậy thì kinh sợ quát”Mạnh Hùng,chẳng lẽ là người Mãnh Hổ Bang đánh tới,mọi người mau mau rút lui”nói xong hắn bỏ qua Huỳnh Trấn Thiên,hướng một phương hướng chạy đi.
Cao Thành là bang chủ của Âm Nha Bang,phải rất mưu trí hắn mới bước lên được chức vị này,vì vậy hắn biết bây giờ Âm Nha Bang đã rất là xuống sức rồi,Mãnh Hổ Bang đánh tới thì bọn hắn chỉ có con đường chết thôi,vì thế 36 kế,chạy là thượng sách.
Nghe Cao Thành quát,trưởng lão và bang chúng của Âm Nha Bang cũng biết sự tình không ổn,vì thế tất cả ngay lập tức hướng một phương hướng nào đó mà chạy,tất nhiên có vài tên trưởng lão xấu số bị Huỳnh Trấn Thiên giết chết.
Nguyễn Tấn Beo chân bị thương di chuyển khó khăn,thấy người của Âm Nha Bang đều bỏ chạy thì vội hô to “Làm ơn ai đó mang theo ta bỏ chạy với,thoát nạn ta sẽ nguyện ý làm hộ vệ người đó cả đời”lời nói của hắn nếu là ngày thường chắc chắn sẽ rất hấp dẫn,rất tiếc hiện tại không ai thèm để ý đến nó,ai lại không biết nếu mang theo hắn thì độ khó trốn thoát sẽ cao gấp 100 lần chứ,dù gì giữ mạng là quan trọng nhất.
Nguyễn Tấn Beo thấy lời nói của mình không hiệu quả,thì đành cắn răng nhảy lò cò đi về một hướng,tất nhiên tốc độ không nhanh là mấy.
Chưa đi được bao xa,một thân hình đã chắn trước mặt Nguyễn Tấn Beo,nở nụ cười tà dị Huỳnh Trấn Thiên nói”Khà Khà có cần ta tiễn ngươi đi một đoạn đường không,ta là một người rất tốt,sẽ không lấy phí của ngươi”
Nguyễn Tấn Beo nghe vậy thì cả kinh vội vàng lên tiếng”Này vị tiểu hữu này,có gì từ từ nói,ta có thể trả rất nhiều đồng cho ngươi,chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng là được,ta hứa sẽ không tìm ngươi quấy rầy nữa”
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì cười cợt nói”Tại sao ta phải tha mạng cho ngươi chứ?,không phải chỉ cần giết ngươi,thì tất cả mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về ta sao”
Nguyễn Tấn Beo nghe vậy thì biết,hôm nay khó thoát khỏi cái chết,ôm tâm tư may mắn hắn hai tay kết ấn,đánh một hoả cầu thuật về phía Huỳnh Trấn Thiên.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì đánh ra Nhất Sát Kiếm chém nát hoả cầu đang bay tới kia,tiếp đó một bàn tay phi nhanh hướng đầu của Nguyễn Tấn Beo chụt xuống,Nguễn Tấn Beo chân bị thương làm sao tránh thoát bàn tay kia được,thế là bàn tay của Huỳnh Trấn Thiên chụt trúng đầu hắn,đột nhiên cả người hắn mắt thường có thể thấy bắt đầu khô héo đi,rất nhanh chỉ còn lại một bộ xương bọc da.
Đây đúng là”Hấp Khí Hỗn Độn Quyết”mà Huỳnh Trấn Thiên mới tu luyện được,hắn đây là đang thử hấp thu linh khí trong cơ thể Nguyễn Tấn Beo và đã thành công,chỉ thấy từng luồng linh khí từ người Nguyễn Tấn Beo thông qua cánh tay truyền vào người hắn,sau đó tích lũy ở trong đan điền của hắn.
Sau khi hút khô linh khí của Nguyễn Tấn Beo,Huỳnh Trấn Thiên thả cái xác khô đang cầm trong tay ra,sau đó hắn thả thần thức,bắt đầu xâm nhập vào cơ thể xem xét đan điền.
Chỉ thấy ở trong đan điền của Huỳnh Trấn Thiên,hiện đang tồn tại 2 luồng khí khác nhau,chúng đang tranh giành,cắn nuốt lẫn nhau,đây chính là linh khí của Nguyễn Tấn Beo và ma khí của Huỳnh Trấn Thiên,linh khí và ma khí là thiên địch với nhau,nên tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng cắn nuốt lẫn nhau khi ở chung một chỗ.
Thấy vậy Huỳnh Trấn Thiên vội khoanh chân ngồi xuống đất,bắt đầu chuyển hoá linh khí thành ma khí,quá trình này là việc để cho ma khí cắn nuốt linh khí,làm cho linh khí biến thành ma khí,chỉ vậy thôi.
………………●△●●▽●………………..
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Huỳnh Trấn Thiên rốt cuộc đã thành công chuyển hoá toàn bộ linh khí thành ma khí,theo đó cũng thành công đột phá Ma Binh cấp 4.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy vui vẻ thu hồi thần thức,mở mắt ra,vừa mở mắt hắn đã thấy xung quanh vây quanh rất nhiều người,tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn,lúc này hắn đã bật lại chế độ nhát gan,vì thế hắn giật thót la lớn một tiếng:-Aaaaa……….bớ người ta,có người cướp sắc của ta.
Mạnh Hùng ở một bên nghe hắn la như thế thì quát:-Im miệng,bọn ta đây,ai mà thèm cướp sắc của ngươi chứ.
-Ồ,thì ra là bang chủ,à đúng rồi,chuyện Âm Nha Bang sao rồi.
-Âm Nha Bang phần lớn đã bị đã diệt rồi,chỉ có Cao Thành cùng một hai tên trưởng lão gì đó chạy thoát,còn lại thì tất cả đều đầu hàng Mãnh Hổ Bang của chúng ta hoặc giết.
-Trời ơi,sao bang chủ lại để Cao Thành chạy thoát chứ,lỡ hắn quay lại trả thù ta thì sao.
-Ta cũng không muốn đâu nha,Cao Thành võ công cao cường,rất khó để giết được hắn a,vì thế mới để hắn chạy thoát.
-Tóm lại là để cho hắn chạy thoát,ta không biết đâu,bang chủ vậy thì của cãi của Âm Nha Bang phải chia cho ta 7 phần đấy.
-Cái gì,tên nhóc con này,ngươi phải nghĩ cho mấy trăm ae của Mãnh Hổ Bang nữa chứ,hay là 5/5 đi.
-Nha,lần này công ta rất lớn a,6/4 đây là mức giá cuối cùng.
-Được rồi,đúng là cái tên keo kiệt mà.
Sau đó Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu trò chuyện vui vẻ với mọi người trong Mãnh Hổ Bang,tuy hắn võ công cao cường hơn rất nhiều anh em ở trong bang,nhưng vì cái tính nhát gan sợ chết,nên hắn nói chuyện rất là khiêm tốn lễ phép,đều này để cho mọi người trong Mãnh Hổ Bang rất ưng ý.
Ngọc Ánh chầm chậm xuất hiện bên người Huỳnh Trấn Thiên,nó truyền âm cho hắn nói”Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này,nếu có lời gì muốn nói với mọi người ở Mãnh Hổ Bang thì bây giờ nói đi”
Huỳnh Trấn Thiên trong đầu nghe vậy thì mới nhớ đến lời hứa đi theo Ngọc Ánh 17 năm thời gian,hắn suy nghĩ một lát quyết định không nói chuyện này cho mọi người Mãnh Hổ Bang biết,dù sao nói ra những lời chia tay,rất dễ gây ra buồn phiền.
Thế là tối hôm đó,Mãnh Hổ Bang mở một bữa tiệc lớn,chúc mừng đánh bại Âm Nha Bang giành được phố tây,còn Huỳnh Trấn Thiên thì xem như là tiệc chia tay dành cho hắn.
Đêm hôm đó,Huỳnh Trấn Thiên vai mang một cái bao lớn cùng con mèo đen Ngọc Ánh,đi ra khỏi Hoả Thành,hướng thẳng về phía tây đi tới,một đường đi hắn không quay đầu lại nhìn Hoả Thành lần nào,không phải hắn không lưu luyến,mà là không dám nhìn lại.
Không lâu sau khi hắn đi,Mạnh Hùng cùng một vài người thân quen của hắn,trong Mãnh Hổ Bang cũng xuất hiện ở cửa thành,Mạnh Hùng nhìn bóng lưng của Huỳnh Trấn Thiên cười nói”Thật là đứa trẻ ngốc a”
Thế là con đường tu ma của Huỳnh Trấn Thiên chính thức bắt đầu,đều gì chờ hắn ở phía trước,nếu muốn biết thì đọc tiếp đi sẽ rõ.
HCVVCH
Nếu thấy truyện tạm ổn,tại sao lại tiếc 1 like và 1 cmt nào.
Nó sẽ giúp cho ta có động lực viết tiếp đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!